“Thám viên mới vào IBI mấy năm nay chưa từng được gặp trưởng quan nên đều rất tò mò, muốn xem xem rốt cuộc
trưởng quan hung tàn bao nhiêu.”
Tổng cục điều tra quốc tế IBI thành lập khá sớm, đầu thế kỷ đã có cơ cấu căn bản, chỉ có điều vẫn chỉ là một mô
hình thu nhỏ.
Cho đến nửa sau thế kỷ , sau khi Internet xuất hiện, IBI mới triệt để được mọi người biết đến.
Chỉ có điều, vì nhân viên tinh anh không đủ và khuyết thiếu, uy tín của IBI không cao. Dưới sự nỗ lực không
ngừng của không ít tiền bối trong suốt năm, IBI mới có được danh tiếng như ngày hôm nay. Cục điều tra không
ít, nhưng có thể được gọi là cục điều tra quốc tế thì cũng chỉ có một. Nhưng nhiều năm trôi qua, các tiền bối cũng
già rồi, có lòng nhưng lại không có cách để quản lý tiếp. Vì thế ba năm trước, IBI xuất hiện cuộc bạo động trước nay
chưa từng có. Trong IBI có rất nhiều hệ phái đến từ các quốc gia khác nhau, họ đều là những nhân vật tinh anh,
Đến cấp bậc kia, ai lên cũng khó có thể khiến mọi người phục. Vì thế IBI đi đến bước đường phân tách, một khi
phân tách, tổng cục điều tra quốc tế sẽ không còn tồn tại nữa, những đen tối bị che giấu cũng từ đó mà lộ ra ngoài.
Các tiền bối vô cùng đau đầu nhưng cũng không có cách gì. Mãi cho đến hai năm trước, một người đàn ông đến
đến IBI.
Người này rất trẻ, mới chỉ tuổi. Với thủ đoạn nhanh gọn, khí thế sát phạt, anh xử lý tất cả thể lực phản diện
trong IBỊ. Tổ chức lại đại cuộc rời rạc, thậm chí còn bền chắc hơn cả ngày trước.
Khó có thể tin nổi.
Sau đó, các tiền bối được nghỉ hưu, chuyển nhượng quyền lực. Cũng trong hai năm này, danh tiếng của IBI lại được
nâng cao, tất cả thế lực tà ác nghe thấy tiếng đều sợ mất mật. Chỉ cần lên bảng truy nã của IBI thì cơ bản là không
thể bị lọt lưới. Bất kể là đại tài phiệt châu Âu hay là gia tộc lớn của Đế đô cho đến thể lực quốc tế khác đều không
thể không biết TBI có một vị trưởng quan mới.
Chỉ có điều ngoài cục trưởng và vài thám trưởng, những thành viên khác trong IBI chưa từng được gặp vị trưởng
quan này.
Dù có từng gặp thì cũng không biết được diện mạo của anh.
Vì mỗi lần anh xuất hiện ở IBI đều sẽ cải trang.
Thế nên họ đoán, vị trưởng quan này cũng là bậc thầy dịch dung, chỉ là không biết có phải là bậc thầy dịch dung
trên bảng xếp hạng NOK hay không thôi.
Mỗi năm IBI đều tuyển thêm thảm viên mới, độ khó của bài thi tuyển không hề kém cạnh bài thi của Đại học
Norton.
Sinh viên khoa tâm lý của Đại học Norton cũng không ít. Năm ngoái, tốt xấu gì trưởng quan của họ còn ra một bộ
đề. Năm nay đề cũng lười ra, bảo họ mua một bộ đề ở Đại học Norton. Nhưng Đại học Norton đầu dễ dàng đưa đế
logic của nội bộ cho họ? Kết quả, lại có một tin tức bên lề về thăm trường truyền ra ngoài khiến các đại lão hưng
phấn nghiên cứu, thảo luận rất lâu.
Thứ đầu tiên Phó Quân Thầm nghe được không phải là câu nói được truyền ra từ chiếc điện thoại kiểu cổ màu đen,
anh quay đầu, nhìn vào mắt cô gái.
Phó Quân Thâm hơi ngẩn người, hiển nhiên là không thể ngờ được cô lại ở đây lúc này.
Anh cúp điện thoại, sao đó đi đến trước bàn, nhấc chiếc điện thoại cầm tay lên. “Vậy cậu cho họ xem sư tử trong thế
giới động vật đi.” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm nheo lại, đổi sang ngữ khí bỡn cợt với đời, uể oải nói: “Tôi
đẹp trai, hung hăng, có lẽ còn lợi hại hơn sư tử một chút.” Thám trưởng ở đầu dây bên kia: “…” Anh ta không nên
ôm bất cứ hy vọng gì. Phó Quân Thầm để hai chiếc điện thoại xuống rồi mới đi về phía cửa.
Vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi gì, vẫn lơ đãng như cũ, vẫn là công tử ăn chơi trác táng đứng yên một
chỗ là có thể thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người dân thành phố Hộ.
Vô cùng phong lưu. Phó Quân Thâm hơi nghiêng người, rất tự nhiên mà nhận lấy bình thuốc trong tay cô gái:
“Không muốn hỏi gì à?” Anh đề phòng tất cả mọi người, chỉ có cô là không.
“Ừm…” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu: “Em xem tôi không quyền không thể, nhỡ đâu anh ta bắt cá hai chúng ta lại
thì làm thế nào?”
“Bạn nhỏ à, quá đáng rồi đấy.” Ngón tay thon dài của Phó Quân Thầm hơi cong lên, gõ nhẹ một cái vào trán cô gái:
“Sao bình thường anh không phát hiện ra em nhớ dai như thế nhỉ?”
Lần đầu tiên họ gặp nhau, anh tiện mồm nói một câu mà cô nhớ đến tận bây giờ?
“Em làm cái gì cũng xem tâm trạng.” Doanh Tử Khâm khẽ ngáp, không nhanh không chậm nói: “Sao trên diễn đàn
NOK không có tin tức gì về anh?” | Vì có không ít thợ săn đều có mặt trong danh sách quan tâm đặc biệt của IBI,
chỉ cần không phạm pháp thì không sao.
Nếu có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, điều tra viên của IBI đều có thể xuất hiện bất ngờ.
Tốc độ hệt như trên tàu điện ngầm, mới cằm ống hút vào còn chưa kịp uống ngụm trà sữa nào, nhân viên công tác
đã đến lập biên bản rồi.
Vì thế các thợ săn đều khá hận IBI nhưng có lúc họ cũng cần sự giúp đỡ của IBI.
Cũng hết cách rồi, vừa yêu vừa hận nên họ chỉ có thể lôi tin đồn của những thám trưởng kia ra làm thú vui.
Phó Quân Thầm đứng trước mặt cô, đôi mắt hoa đào sâu xa tràn đầy ánh sáng quyến rũ.
Làn da trắng lạnh làm nổi bật lên đôi môi đỏ tươi, hai màu sắc này hình thành sự đối lập cực lớn hệt như yêu nghiệt
khiến người ta phải hồn xiêu phách lạc.
“Hết cách.” Anh nhướn mày: “Giữ mình trong sạch.”
“Đã đưa thuốc cho anh rồi, em về trước.” Doanh Tử Khâm cũng không hỏi gì thêm, gật gật đầu: “Chú ý nghỉ ngơi.”
“Yểu Yểu, không vội.” Phó Quân Thâm như suy nghĩ gì đó, đuôi mắt cong lên, cười nói: “Lâu lắm không gặp bác
trai rồi, anh đưa em đi.”
Để đô.
Sau khi lấy được bản thiết kế từ tay Mục Thẩm Châu, Mục phu nhân liền đưa cho Hoa Tủ – công ty thời trang bên
nhà mẹ đẻ mình.
Sở trường của Hoa Tú là cổ phong, phong cách thủy mặc, bản thiết kế này cũng rất phù hợp với phương hướng của
công ty.
Kha Huệ Châu – em gái Mục phu nhân là chủ tịch hội đồng quản trị Hoa Tủ và cũng là một nhà thiết kế.
“Chị, ai thiết kế đây?” Kha Huệ Châu khen ngợi không dứt miệng: “Thiết kế quả thật quá to gan nhưng lại rất khéo
léo, nền tảng hội họa cũng rất vững chắc.” “Thẩm Châu quen một thiên kim tiểu thư ở thành phố Hộ.” Mục phu
nhân nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: “Còn chưa tốt nghiệp cấp ba, quả thật không tệ.”
“Thiên kim tiểu thư của thành phố Hộ?” Kha Huệ Châu vừa nghe đã hiểu: “Xem ra là muốn mượn nó để lấy lòng
Thẩm Châm rồi bám víu vào nhà họ Mục.”
“Sao thể được? Để nó ảo tưởng thôi.” Mục phu nhân đạt chén trà xuống, trong giọng nói còn hơi khinh thường: “Có
thể sánh được với nhà họ Mục thì chỉ có ba nhà kia thôi, những gia tộc khác căn bản là không xứng.”
Nhà họ Mục có vài trăm năm lịch sử, trong thời kỳ phong kiến đã có gốc rễ rất vững chắc, những gia tộc mới nổi
khác đều thể sánh được?
Mục phu nhân chưa từng gặp Chung Tri Vãn nhưng bà ta ở trong giới nhà giàu lâu như vậy, sao có thể không rõ
tâm tư của Chung Tri Vãn được?
Trong mắt bà ta, dù Chung Tri Vãn có xuất sắc hơn nữa thì xuất thân của cô ta cũng không đủ để lọt vào mắt bà ta.
Lợi ích duy nhất bà ta có thể cho Chung Tri Vãn chẳng qua cũng chỉ là để tên cô ta trong cuộc thi thiết kế thời trang
lần này.
Còn những thứ khác, bà ta sẽ không cho.
Mục Thẩm Châu là con trai bà ta, bà ta tin nó cũng hiểu được những đạo lý này.
“Đúng vậy.” Kha Huệ Châu cười khẽ: “Chị, trong lứa con cháu nhà họ Mục, Thẩm Châu được coi là ưu tú rồi,
tương lai sẽ kế thừa nhà họ Mục, chúng ta phải lựa chọn một đối tượng tốt để kết thông gia.”
Mục phu nhân tao nhã đứng dậy: “Đã có bản thiết kế rồi, chị về trước đây.”
“Vâng chị, lần này cảm ơn chị nhiều.” Kha Huệ Châu nhìn bản thiết kế, lại nhíu mày: “Có điều em cảm thấy cái này
nên là một bộ sưu tập lễ phục mới phải.”
“Thẩm Châu nói con bé kia không có thời gian rảnh để vẽ, có một bộ này đã là không tệ rồi.” Mục phu nhân không
hề để bụng: “Những bộ trang phục này đủ để áp đảo mọi thứ rồi.”
“Cũng đúng.” Kha Huệ Châu gật đầu: “Có lúc cảm hứng là vậy đấy, có khi tiếp tục vẽ nữa ngược lại sẽ phá hỏng
thiết kế trước đó.”
Những nhà thế kế và công ty thời trang tham gia cuộc thi thiết kế thời trang mùa này do Học viện Nghệ thuật
Hoàng gia châu Âu tổ chức phải gửi bản thảo thiết kế vào email chính thức trước.
Sau khi giám khảo xét duyệt thì mới được trình diễn thảm đỏ.
Thời gian trình diễn được quyết định vào cuối tháng bảy, cách hiện tại ngày.
Thời gian đủ để chuẩn bị.
Có điều cuộc thi thiết kế thời trang đã được tổ chức mấy mùa, mỗi nhà thiết kế nhận giải đều là nhà thiết kế hàng
đầu trong giới.
Từ phong cách thiết kế, ban giám khảo có thể đưa ra nhận định đây là tác phẩm của nhà thể kế nào.
Nhưng hôm nay, một bản thiết kế đã thu hút được sự chú ý của tất cả giám khảo.
Bản thiết kế này có tổng cộng bốn trang, trên mỗi trang đều có một bộ lễ phục. Ban giám khảo chưa từng thấy thiết
kế mới lạ thế này, nhất là cấu tạo hoa văn trên lễ phục, quả thật là vô cùng khéo léo.
“Truyền thông Sơ Quang.” Người phụ nữ bên cạnh ngạc nhiên: “Tôi nhớ công ty này. Mấy mùa thi trước tuy họ
không đoạt giải nhưng cũng đều được hạng bốn, năm. Rất lợi hại.”
Có thể nổi bật trong nhiều công ty khắp thế giới như vậy, thiết kế của Truyền thông Sơ Quang chưa bao giờ là kém
cả.
“Có điều thiết kế của họ lợi hại quá.” Một giám khảo khác gật gật đầu: “Không biết mời nhà thiết kế nào, không
biết họ có đoạt giải nhất không nhưng khẳng định là cầm chắc giải nhì trong tay rồi.” “Phần tên nhà thiết kế để là
“Mi”.” Người phụ nữ ngẫm nghĩ: “Chưa nghe tên bao giờ, chắc hẳn là nhà thiết kế mới, đến lúc ấy chắc chắn phải
đặc biệt chú ý.”
Mấy giám khảo đều đánh dấu trên bản thảo thiết kế này. Sau khi cất kỹ, họ mới bắt đầu xem bản thiết kế tiếp theo.
Chỉ có điều, có thiết kế của Truyền thông Sơ Quang rồi, những thiết kế tiếp theo cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó,
không nhà thiết kế nào gây được ấn tượng với họ cả.
Kể cả có là mấy nhà thiết kế hàng đầu mà ban giám khảo đã quen thuộc.
“Hoa Tú.” Người phụ nữ trước tiên xem tên công ty: “Tôi cũng có ấn tượng với công ty này, hướng đi thuần phong cách phương Đông, có điều xếp hạng mọi mùa thi đều ngoài tốp , thiết kế không đủ mới lạ.”
Bà nhấp chuột, mở tập tin đính kèm.
Một bản thiết kế xuất hiện trước mắt ban giám khảo.