“Em không sợ đau.” Ôn Thính Lan im lặng trong giây lát: “Em chỉ sợ mọi người khổ.”
Bàn tay đang nắn xương của Doanh Tử Khâm thoáng khựng lại.
Ngón tay cô hơi nắm chặt lại, mí mắt cụp xuống: “Sẽ không đâu.”
Lại nghĩ ngợi một lúc, Doanh Tử Khâm sờ sờ túi áo, trong túi may sao lại còn đúng một viên kẹo cuối cùng. Cô lấy
viên kẹo ra, đưa cho Ôn Thính Lan: “Ngậm đi.”
Ôn Thính Lan nhận lấy, xé vỏ kẹo ra, bỏ vào trong miệng.
Đúng vào lúc này.
“Rắc!”
Là tiếng xưởng dịch chuyển.
Tiếng động này chỉ nghe thôi đã đủ khiến người ta cảm thấy đau đớn nhưng Ôn Thính Lan lại không kêu lên dù
chỉ một tiếng.
“Đáng mặt đàn ông.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu, cười khẽ: “Từ nhỏ đã giỏi hơn chị rồi.” Ôn Thính
Lan lau mồ hôi trên trán, vẫn lo lắng không thôi: “Chị, chị vẫn nên rời khỏi đây đi, nhà họ Phương không dễ dây
vào đâu!”
Cậu biết thân thủ của chị mình rất giỏi.
Những thể lực của nhà họ Phương lớn như vậy, sao bọn họ có thể địch lại được?
“Không sao.” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Em nghỉ ngơi trước đi, đến lúc về chúng ta lại ghé qua bệnh viện một
chuyến.”
Lúc này cô mới quay đầu lại, nhìn về phía tay bác sĩ hai chân đang không ngừng run lên bần bật kia, bước lên phía
trước hai bước.
Tay bác sĩ không chịu nổi áp lực quỳ thụp xuống đất.
“Không liên quan gì đến tôi!” Giọng nói của hắn ta cũng run rẩy: “Tôi chỉ là kẻ làm thuê của nhà họ Phương,
chuyện gì cũng răm rắp nghe theo lệnh của chủ nhà! Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi!”
Doanh Tử Khâm giơ tay lên, nằm lấy bả vai tay bác sĩ, dùng lực ép hắn ta đứng lên.
“Tôi cũng là bác sĩ.” Giọng cô vừa trầm vừa lạnh, bật cười khe khẽ: “Tôi biết chỗ nào gãy sẽ khiến người ta đau đớn
nhất.”
Còn chưa đợi tay bác sĩ phản ứng lại, trong căn phòng vang lên tiếng xương gãy giòn tan.
Cơn đau trong chớp mắt lan ra khắp toàn thân, xé ruột xé gan.
Tay bác sĩ đầu thể nào nhịn nổi, kêu thảm một tiếng, đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Sau đó, cô bé nhìn như không hề dùng chút sức nào, chỉ chọc vào vài vị trí trên cơ thể hắn ta.
Ngay tức khắc, cơn đau gia tăng dữ dội. Tay bác sĩ hoàn toàn không biết vì sao lại như vậy, chỉ cảm thấy lục phủ
ngũ tạng của mình như đã xoắn lại một chỗ, trước mắt tối đen.
Doanh Tử Khâm thả bả vai của hắn ta ra.
Không có lực chống đỡ, tay bác sĩ đổ nhào xuống bên cạnh tường, thở thoi thóp.
Cuối cùng Doanh Tử Khâm liếc mắt sang, nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh hãi của Phương Nhược Đồng.
Cô khẽ gật đầu, giọng nói rất thản nhiên: “Cô, muốn tủy của em tôi?”
“GÌ, gì cơ?” Phương Nhược Đồng lùi về phía sau một bước: “Lẽ nào, cô cũng muốn ra tay với tôi ư?”
Cô ta sợ hãi tột cùng, trong lòng đã sợ đến mềm nhũn nhưng ngoài mặt vẫn còn cứng miệng, ngón tay chỉ vào cô
gái: “Cô có biết bố tôi là ai không? Là gia chủ của nhà họ Phương đấy! Cô ra tay với tôi, cũng đồng nghĩa với việc
đắc tội với cả nhà họ Phương!”
“Bất kể cô đánh nhau có giỏi đến mấy, thì cô cũng chết chắc rồi!”
Bởi vì phong cách hành sự của Phương Chỉ Thành khiến nhà họ Phương kết thù chuốc oán khắp nơi, chuyện như
ngày hôm nay cũng đâu phải Phương Nhược Đồng chưa từng gặp qua.
Thậm chí có lần, cô ta còn suýt nữa bị bắt cóc.
Có kẻ táng tận lương tâm nào mà cô ta chưa từng thấy?
Một cô bé tuổi còn nhỏ hơn cô ta thì có thể lực gì chứ?
Nghe thấy Phương Nhược Đồng nói vậy, trái tim Ôn Thính Lan lại thắt lại: “Chị!”
“Thêm cô cũng chẳng sao.” Doanh Tử Khâm nắm lấy cổ tay của Phương Nhược Đồng: “Còn nữa, đừng có chỉ vào
tôi.”
Phương Nhược Đồng còn chưa kịp đáp trả, cũng chưa có thời gian để tiêu hóa ý nghĩa của câu nói đầu tiên, thì chợt
thấy cơn đau truyền tới từ cổ tay.
Cô ta hét lên the thé: “Cô buông tay ra! Buông ra!”
Cho dù là vì bức xạ mà mắc bệnh máu trắng khiến cơ thể cô ta thường xuyên trải qua những cơn đau, nhưng chưa
có lần nào đau đớn như thế.
Như thể đau vào tận trong xương, lan đến cả tim phổi.
Dù có thể nào thì Phương Nhược Đồng cũng chỉ là một thiếu nữ tuổi, từ nhỏ tới lớn được Phương Chí Thành
nuông chiều hết mực.
Lại bởi vì nghỉ học ở nhà một năm, mà tâm lý cô ta không hề chín chắn, trưởng thành, đã bao giờ phải đối phó với
tình huống như thế này đâu. Phương Nhược Đồng sợ đến bật khóc tu tu, nức nở gào thét: “Cô làm gì thể, làm gì thế
hả?! Tôi đau lắm, đau lắm!” “Vẫn còn sức để nói chuyện.” Doanh Tử Khâm điềm nhiên nói: “Xem ra cũng không
đau lắm.” Cô hơi khom người xuống, ánh mắt sắc lạnh: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cô, muốn tủy của em
tôi?”. “Không muốn nữa, tôi không muốn nữa!” Phương Nhược Đồng khóc lớn: “Tôi không chữa bệnh nữa đã được
chưa, cầu xin cô thả tôi ra.” “Các người bẻ gãy một chân của nó, tôi sẽ bẻ gãy hai cánh tay của cô.” Doanh Tử Khâm
bình thản thả Phương Nhược Đồng ra: “Đừng có khóc, cô còn lớn hơn nó ba tuổi, phải kiên cường.” Cô không thèm
nhìn Phương Nhược Đồng nữa, quay người lại: “Tiểu Lan, đi trước thôi, bố đợi em sốt ruột lắm rồi.”
Hai người đều không hẹn mà cùng giấu Ôn Phong Miên.
Ôn Thính Lan hơi ngập ngừng giây lát, nhưng vẫn đứng dậy, bước theo chị.
Vừa mới đi được hai bước, cậu lại kinh ngạc phát hiện ra, chân của cậu đã không khác gì lúc trước. Giờ bảo cậu
chạy mét cũng không vấn đề gì. Tuy thân hình Ôn Thính Lan cao ráo, nhưng bởi vì hồi nhỏ lắm bệnh mà sức
lực cơ bắp của cậu không tốt lắm.
Mấy môn thể thao mà nam sinh đều biết như bóng rổ, cậu cũng không biết.
Ôn Thính Lan mím môi: “Chị, Đại học Norton có môn đối kháng không?”
“Hửm?” Doanh Tử Khâm vừa nhìn đã đoán được ngay suy nghĩ của cậu: “Có, đối kháng là môn bắt buộc, chỉ cần
em học ở học viện từ cấp S trở lên, thì đều sẽ phải học.”
Dù sao thì có đôi lúc Đại học Norton sẽ cử học sinh ra ngoài làm chút chuyện gì đó, không có vài ngón đòn thì quả
thật không ổn. Ôn Thính Lan thầm thở phào: “Vậy thì em nhất định sẽ học thật chăm chỉ.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm không nói gì nhiều: “Đi thôi.”
Hai chị em ra đến sân.
Phương Chí Thành vẫn còn đang nằm dưới sự khống chế của thành viên đội Nhất Tự.
Ông ta nhìn thấy Ôn Thính Lan đi ra, ý thức được rằng cuộc phẫu thuật của Phương Nhược Đồng chắc chắn chưa
thành công, tức đến tái mặt. “Cô Doanh, chúng tôi đã gọi cho người bên phía tổng bộ Đế đô tới đây.” Đội trưởng
nói: “Bọn họ đã lên trực thăng rồi, nhiều nhất là bốn mươi phút nữa sẽ có mặt ở đây.”
Hiện giờ đã không cần đến công tác điều tra nữa, chỉ dựa vào việc Phương Chí Thành tự ý lắp đặt vũ khí trong
trang viên, là đã đủ để phong tỏa cả nhà họ Phương rồi.
“Vậy các anh ở lại đây.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi quay về thành phố Hồ trước.” Cô nhấc chân lên đỉnh đi,
nhưng cơ thể lại bất chợt chao nghiêng
“Cô Doanh!”
“Chị!”
Mấy người xung quanh đều biến sắc.
“Tôi không sao.” Doanh Tử Khâm dừng lại, dựa vào cột đèn đường ở bên cạnh: “Tiêu hao hơi nhiều sức lực, nghỉ
ngơi vài ba phút là ổn thôi.”
Động tay động chân không tốn nhiều sức lắm, chủ yếu vẫn là do chạy trên đường.
Nội tình trong người luyện cổ võ thực ra cũng không khác gì nội lực được sử dụng ở mấy màn khinh công bay
nhảy trong phim cổ trang. Đều có thể bị dùng cạn. Giờ đây nội tình của cô đã hết, cô không dám đảm bảo mình có
thể thuận lợi đưa Ôn Thính Lan rời khỏi Ninh Xuyên.
Dù sao thì…
Doanh Tử Khâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Không có bóng người, nhưng âm thanh đã tới trước.
“Nè, Phương Chí Thành, sao trông tã như giẻ rách thể? Không phải mày mời tạo tới xem hàng à?”
Vừa dứt lời, chủ nhân của câu nói mới chậm rãi đi ra từ con ngách nhỏ. Đó là một người đàn ông trung niên, sau
lưng còn có bốn năm chục tên đầu gấu đi theo.
“Diêm gia!” Phương Chí Thành mừng rỡ quay đầu nhìn: “Ngài đến thật đúng lúc, món hàng tôi muốn cho ngài
xem, chính là cô ta!”
Diễm gia nheo mắt lại, ánh mắt chuyển sang người cô bé, ngay lập tức lão ta hào hứng hẳn lên: “Hàng tốt, hàng tốt!
Tao đi khắp núi sông từ nam ra bắc bao nhiêu năm nay, mà chưa thấy món hàng cực phẩm nào như này!”
“Phương Chỉ Thành, cuối cùng thì mắt mũi mày cũng ra hồn được một lần.”
“Còn không phải ư” Phương Chí Thành mặt mày ủ rũ: “Diêm gia, ngài xem tôi thế này.”
Diêm gia lúc này mới chú ý đến sáu đội viên của đội Nhất Tự, lão ta dặn dò tay chân bên cạnh: “Chúng mày, đánh
què bọn này cho tao.” Hơn bốn mươi tên đầu gấu, cho dù thân thủ của đội viên đội Nhất Tự có mạnh đến mấy thì
sáu người cũng không thể địch lại số lượng đông như vậy. Phương Chí Thành cuối cùng cũng có thể thở phào: “Đa
tạ Diêm gia, ngày sau việc làm ăn của nhà họ Phương chúng tôi xin chia thêm cho ngài một phần.”
Diêm gia là người ông ta quen ở chợ đen, ông ta cũng không rõ thân phận cụ thể của Diêm gia. Nhà họ Phương có
thể đi được đến ngày hôm nay cũng là nhờ có sự che chắn của Diêm gia. “Nhưng mà bọn họ là người của đội Nhất
Tự.” Phương Chỉ Thành hơi do dự. “Chính là cái nhóm ở Để đô.” “Đội Nhất Tự?” Trong mắt Diêm gia để lộ đôi
chút e dè, nhưng cũng không hề sợ sệt: “Đội Nhất Tự không phải chỉ quản chuyện gia tộc lớn nhỏ thôi à? Quản lý
được tạo chắc?”
Lão ta phất tay với thuộc hạ: “Cứ việc xông lên.”
Sắc mặt sáu người đội viên đều hơi thay đổi.
Đội Nhất Tự không phải là IBI, sẽ không để ý đến những giao dịch riêng tư ở chợ đen.
Hơn nữa, hiện giờ bọn họ ít người, không thể nào địch lại được đổi phương. “Chị.” Ôn Thính Lan vô thức bước lên
trước một bước, chắn trước mặt cô gái: “Chị, lát nữa chị chạy trước đi.” “Không cần.” Doanh Tử Khâm giơ tay lên,
thản nhiên nói: “Chúng ta đợi.” “Đợi?” Nghe thấy câu này, Diêm gia không kìm được bật cười, thái độ khinh
thường: “Mày đợi cái gì, đợi người đến cứu mày á? Đã bao giờ nghe câu phép vua thua lệ làng chưa?”
“Chúng mày đang ở Ninh Xuyên, không ai đến cứu chúng mày được đầu, mày còn đợi ai nữa?”
Giống như thể vì muốn kịp thời trả lời lão ta, mà ngay sau khi lão ta vừa dứt lời, thì trước mặt lại một lần nữa vang
lên tiếng bước chân.
Đó là một người trẻ tuổi, bước chân của anh ta rất nhanh nhưng không có vẻ vội vàng.
Sau khi đến trước căn nhà, anh ta hơi khom lưng nói với cô gái: “Xin lỗi, đến có hơi muộn.”
Ánh mắt Ôn Thính Lan hơi khựng lại.
Sao chị cậu lại biết được là sẽ có người tới?
Hơn nữa, còn tính toán không sai một giây?
“Mày?” Khi nhìn thấy người tới chỉ là một người trẻ tuổi, ánh mắt của Diêm gia lại càng thêm khinh miệt: “Mày
tưởng mày là ai?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là điều tra viên cấp cao của IBI.” Người trẻ tuổi lấy ra một tấm thẻ chứng minh thân phận. “Vừa mới tới nước Hoa, vẫn chưa quen cho lắm.”
“Nhưng mà có một chuyện tôi có thể xác nhận, nếu ông động vào bọn họ, thì tên của ông sẽ ngay lập tức bị ghi vào danh sách truy nã của IBI, ông sẽ được cảm nhận cảm giác bị quốc tế truy sát là như thế nào.”
Nói rồi, điều tra viên trẻ tuổi còn lùi về phía sau một nước, nhường không gian cho bọn họ, trên môi nở nụ cười: “Xin mời.”