Nhìn những bình luận giống hệt nhau, Hứa Xuyên thực sự phát cáu.
Ông đặc biệt đặt tên Weibo cá nhân của mình là Cẩu Đại Trang chính là vì không muốn bị người khác làm phiền.
Nhưng không ngờ phòng tuyển sinh của Đại học Đế đô lại cho ông quản lý Weibo.
Dân mạng lần mò theo tài khoản chính thức của trường học liền có thể tìm được Weibo cá nhân của ông.
Lúc mới đầu, tên Weibo của ông rất nghiêm túc – Hứa Xuyên của Đại học Đế đô.
Nhưng sau này, mới năm ngoái thôi, vì một nghệ sĩ x thi đại học, fan hâm mộ của nghệ sĩ này chạy vào Weibo cá
nhân của ông kể lể thần tượng của họ cố gắng thể nào, lợi hại thế nào, nếu không đỗ Đại học Đế đô thì đây chính
là tổn thất của trường.
Lúc đó Hứa Xuyên thấy phiền không chịu được nhưng vẫn kiên nhẫn để tra thành tích của nghệ sĩ kia.
Kết quả thành tích môn văn hóa thấp đến không thể nhìn nổi.
Nhưng người hâm mộ bỏ ngoài tai, liên tục ầmi ở Weibo của ông mấy ngày liền, lại còn nói muốn tố cáo ông làm
việc thiên vị.
Hứa Xuyên dứt khoát thay đổi tên Weibo và giới thiệu.
Ai ngờ vẫn vướng phải một chuyện rắc rối khác.
Ôn Thính Lan, Hứa Xuyên biết.
Đừng nói là phòng tuyển sinh của họ, giáo sư của tất cả các khoa, học viện trong Đại học Đế đô cũng đều biết học
sinh tên Ôn Thính Lan này.
Trước khi đến thành phố Hộ, giữa các khoa, học viện đều âm thầm đánh cược với nhau để xem ai sẽ thắng.
Có điều cuối cùng, chẳng ai thành công cả. Điều Hứa Xuyên càng bực hơn là phòng tuyển sinh của Đại học Đế đô
bọn họ lại thua phòng tuyển sinh Đại học Norton một lần nữa.
Mấy năm trước, Đại học Norton đã cướp một học sinh ông nhắm đến từ trong tay ông.
Lần này lại nữa.
Mẹ nó chứ. Thử duyên âm khốn nạn.
Cả đời này ông thể không đội trời chung với phòng tuyển sinh của Đại học Norton.
Hứa Xuyên cáu tiết nốc một chai bia, bắt đầu đáp trả.
“@Hy vọng mỗi ngày Đồng Đồng đều vui vẻ: Không phải chứ? Nói quàng nói xiên gì vậy? Cậu ta đỗ Đại học
Norton á? Đùa gì đấy, thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thì có thể vào được Đại học Norton hả?”
“@Cẩu Đại Tráng V: Không tin thì đi hỏi đi. Có thời gian ở đây gõ bàn phím, đủ để mất mặt rồi.”
“@Đồng Đồng cổ lên: Đại học Đế đô không muốn trả lại hồ sơ thì thôi, biết các người không nỡ bỏ lỡ một nhân tài
rồi. Chậc chậc, tuyển một kẻ lật lọng, sau này uy tín của Đại học Đế đô cũng không tốt đi đầu được đâu. Sau này
mọi người đừng nộp hồ sơ vào Đại học Đế đô nữa nhé.”
@Cầu Đại Tráng V: Đã không biết gì còn gáy. Nếu hồ sơ của em ấy trong tay tôi, giờ tôi sẽ đặt nó trong từ đường,
đốt nén hương, quỳ xuống cầu xin sau này Đại học Norton đừng có đến nước Hoa chúng ta tuyển sinh nữa.”
Càng ngày càng nhiều người qua đường bị thu hút đến bóng chuyện, có điều họ đều đang xem trận khẩu chiến
giữa Hứa Xuyên và người hâm mộ của Phương Nhược Đồng. Phương Nhược Đồng vẫn luôn theo dõi động tĩnh
trên mạng, đương nhiên cô ta có thể nhìn thấy câu trả lời của Hứa Xuyên. Phương Nhược Đồng nhíu mày, trái tim
giật thót một cái: “Bố, Đại học Đế đô nói họ không tuyển Ôn Thính Lan, Ôn Thính Lan là học viên của Đại học
Norton.” “Đại học Norton?” Phương Chí Thanh chưa từng học đại học, học cấp ba đã bỏ học, lại còn không quan
tâm đến bảng xếp hạng đại học thế giới nên không nhịn được mà cảm thấy nghi hoặc: “Đại học Norton có gì khác
biệt sao?” “Đại học Norton là đại học đứng đầu trên bảng xếp hạng các trường đại học trên thế giới.” Phương
Nhược Đồng cảm thấy thấp thỏm trong lòng: “Nhưng điều kiện tuyển sinh vô cùng nghiêm ngặt.”
Nghe đến đây, Phương Chí Thành đặc biệt lên mạng tra thử.
Tra xong, ông ta bật cười: “Đồng Đồng, nếu Đại học Norton này lợi hại như vậy, đến thủ khoa kỳ thi trung học phổ
thông cũng không vào được thì con yên tâm đi, chắc là nó nộp hồ sơ vào trường đại học khác đấy.” Phương Nhược
Đồng ngẫm nghĩ, cảm thấy bố mình nói cũng phải. Đại học Norton là đại học ai muốn học cũng được ư?
Dù Ôn Thính Lan có là thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thì cũng không đủ tư cách. Phương Nhược
Đồng thở phào một hơi, lại liên lạc với công ty livestream của mình, bảo họ tiếp tục cho người đi dẫn dắt dư luận.
Cô ta không ngờ Đại học Đế đô lại trả lời nhanh như vậy, nhưng ngược lại, có trả lời của Đại học Đế đô, cô ta càng
tiện tỏ vẻ đáng thương nhiều hơn. Đến lúc ấy, dù Ôn Thính Lan không muốn hiển tủy cho cô ta cũng phải hiển.
Không ít dân mạng vốn không có năng lực phán đoán, nhất là còn bị người khác dắt mũi nên đều lên tiếng trách
mắng Ôn Thính Lan.
Nhưng thống nhất là, kể cả người theo phe nào hoặc giữ thái độ trung lập thì cũng đều không cho rằng Ôn Thính
Lan là học viên Đại học Norton. “Thủ khoa kỳ thi trung học quốc gia không học Đại học Đế đô thì học ở đâu? Tra
xem đi, loại người lật lọng thể này trường đại học, học viện, cao đẳng các thứ không thể tuyển được.”
“Có điều Ôn Thính Lan này là học sinh trường Thanh Trí đúng không? Hỏi thăm học sinh trong trường cậu ta là
được.”
“Bất kể cậu ta có nộp hồ sơ vào trường nào, trường này bắt buộc phải trả lại hồ sơ của cậu ta!”
“Nực cười ghế. Nói cậu ta là học viên Đại học Norton là vì biết rõ Đại học Norton sẽ không lên tiếng phủ nhận, sau
đó có thể ăn vạ thành công rồi.”
Doanh Tử Khâm quét mắt nhìn những bình luận này, vẻ mặt bình thản.
Cô mở phần mềm trò chuyện do Đại học Norton tự xây dựng, gửi một tin cho phó hiệu trưởng. “Các ông có tài
khoản Weibo không?”
Phó hiệu trưởng trả lời ngay lập tức. Dù sao thì ông cũng cài đặt đặc biệt quan tâm tài khoản này của Doanh Tử
Khâm.
“Có, có tài khoản và mật khẩu ở bên phòng tuyển sinh, ngài có việc gì vậy?”
Đại học Norton là đại học đứng đầu thế giới, rất thần bí những hoạt động rất mạnh trên các trang mạng xã hội.
Phòng tuyển sinh không chỉ đăng ký tài khoản Weibo, Instagram, Twitter mà trên Facebook cũng có, có mặt trên các
trang mạng xã hội của các quốc gia.
Bình thường ngoài đang một vài bức ảnh chụp khung cảnh trường học ra thì đều là tin tuyển sinh.
Có điều đọc tin tuyển sinh này chơi chơi thôi, mỗi bài viết đều đại khái là năm nay chúng tôi lại tuyển sinh, không
hề có những thông tin khác.
Mà trên web Đại học Norton, chỉ có danh sách học viên của học viện dưới cấp S.
Vì thân phận của học viên của học viện cấp S và SS đều được bảo mật.
Vì thế Đại học Norton sẽ không công khai tên của họ. Mà dù có công khai, cũng sẽ cố ý ghi thành học viên của học
viện cấp A hoặc cấp B.
Doanh Tử Khâm dời mắt, gửi vài văn kiện cho phó hiệu trưởng.
“Lập tức đăng ngay.”
Phó hiệu trưởng vừa nhận được, còn chưa kịp xem đã lập tức trả lời.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý ngay.”
Doanh Thiên Luật cũng rất quan tâm đến dư luận trên mạng. Phát hiện ra tình thế hơi không đúng, anh ta nhíu
mày, sau đó gọi điện thoại: “Tuy phòng chiêu sinh của mọi người đã lên tiếng rồi nhưng giờ dư luận vẫn nghiêng
về một bên ” Doanh Thiên Luật không tiếp xúc nhiều với mạng xã hội vì thế anh ta không hiểu những người
chuyên dẫn dắt dư luận, cho nên anh ta cảm thấy khá khó hiểu vì phần lớn dân mạng lại đứng về phía Phương
Nhược Đồng.
“Chúng tôi cũng đang điều tra xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.” Bên kia nói: “Ban nãy có người đối chiếu nét
bút, quả thật không phải là giả, vì thế cần thời gian để giải quyết.”
Ngừng một lúc, bên kia lại hỏi: “Có điều quan hệ của cậu và Ôn Thính Lan là gì vậy? Sao cậu quan tâm đến cậu ấy
thế?”
Doanh Thiên Luật không trả lời.
Sau khi tắt máy, anh ta chống tay lên cằm, thở dài một hơi.
Anh ta phát hiện, anh ta vẫn không thể giúp đỡ được gì. Một hồi lâu sau, Doanh Thiên Luật lại gọi một cuộc điện
thoại khác. Anh ta lạnh nhạt nói: “Đã mấy ngày rồi, tra ra chưa?”
“Tôi nói này Doanh đại công tử ơi, anh chỉ cho tôi một cái tên, đến tuổi cũng chả có.” Người ở đầu dây bên kia oán
trách: “Thế này có khác gì mò kim đáy bể đầu?”
Doanh Thiên Luật nhíu mày.
Anh ta biết được cái tên Tỉnh Hồng Trinh này cũng là vì nhìn thấy trên bản xét nghiệm ADN.
Quả thật không có nhiều thông tin,
Tất nhiên, chắc chắn Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa biết.
Nhưng dù anh ta có đi hỏi họ, họ cũng sẽ không nói.
“Hơn nữa còn có một khả năng, cái tên này là giả.” Bên kia lại nói: “Nếu là vậy thì anh đừng hòng tìm được.”
Doanh Thiên Luật trầm mặc một chút: “Vậy anh điều tra thử xem mấy năm nay bố mẹ tôi tiếp xúc với ai ngoài giới
thượng lưu thông.” “Số lượng công việc rất nhiều, không điều tra mấy tháng là không hết đâu.” Doanh Thiên Luật
không nói gì nhiều: “Cố gắng nhanh hết sức có thể đi.”
Một bên.
Nhà họ Phương.
Đọc được những dòng bình luận chê trách Ôn Thính Lan, Phương Nhược Đồng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cô ta bật cười, tự nói một mình: “Ai bảo không hiển tủy cho tao, đáng đời.” Vì vẫn hơi bất an, cô ta còn đặc biệt đến
Weibo của Đại học Norton để xem. Bên dưới cũng có không ít dân mạng đặt câu hỏi nhưng Đại học Norton lại
không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Cô ta biết ngay dù Ôn Thính Lan có thiên tài đến mấy cũng cũng không thể
được Đại học Norton tuyển.
Bài viết Weibo của Đại học Đế đô là lời đáp nhưng cũng chỉ khen Ôn Thính Lan giỏi thế nào.
Thiên tài, nhân cách liên tốt ư?
“@Tiểu Đồng Đồng: Chuyện đã đến nước này, mình cũng nghĩ thoáng rồi. Mình cũng chỉ muốn một câu trả lời rằng tại sao đã đồng ý hiến tủy cho mình mà cậu ấy lại không hiến nữa? Mình thực sự rất muốn khỏe lại, tại sao lại để mình mừng hụt một phen?”
Mới viết xong, cô ta cảm thấy mũi mình nóng lên, vội vàng ngẩng đầu rồi ấn đăng, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Mà sau khi bài viết này được đăng lên, một bài viết khác cũng xuất hiện.
“@Đại học Norton: Nếu đã nhắc đến rồi thì xin hỏi @Tiểu Đồng Đồng một chút, cô ép học viên của chúng tôi hiến tủy cho mình là có ý gì?”