Mục Thẩm Châu không hề cảm thấy mình làm vậy có gì sai cả. Tiền đề để được tham gia buổi dạ hội này chính là
xuất thân từ hào môn. Trước khi buổi dạ hội diễn ra, Mục phu nhân đã lấy một phần danh sách các gia đình quyền
thế lớn nhỏ đưa cho cậu ta,
Quả thật có nhà họ Doanh.
Những nhà họ Doanh chỉ có ba người Chung Mạn Hoa, Doanh Nguyệt Huyên, Doanh Thiên Luật được mời tới.
Doanh Chấn Đình không có mặt ở thành phố Hộ, cũng không thể quay về, vậy nên lúc lập danh sách khách mời
đã không đưa ông ta vào danh sách.
Danh sách tham gia của nhà họ Doanh đương nhiên là do Chung Mạn Hoa báo lại.
Lúc ấy Mục Thẩm Châu còn cảm thấy thật kỳ lạ, Doanh Tử Khâm được nhà họ Chung cưng chiều như vậy, sao
Chung Mạn Hoa lại bỏ sót cô ta?
Sau đó cậu ta đã biết được tin nhà họ Doanh đã đuối Doanh Tử Khâm ra khỏi nhà từ chính miệng Chung Mạn Hoa.
Vốn dĩ thân phận của Doanh Tử Khâm cũng chỉ là con nuôi, sau khi rời khỏi nhà họ Doanh thì cô đã hoàn toàn rời
khỏi vòng quan hệ giới thượng lưu rồi chứ đừng nói gì đến việc ở cửa khách sạn Queen đã treo hoành phi, sao Doanh Tử Khâm có thể không nhìn thấy tối nay nơi này đã bị bao trọn được.
Đương nhiên, nếu như đây là buổi tiệc do giới thượng lưu của thành phố Hộ tự tổ chức vậy cậu ta không thèm
quan tâm ai tiến vào đây. Nhưng việc này liên quan tới Đế đô, vậy thì không thể lung tung được. Nhân viên phục
vụ nhìn theo hướng ngón tay Mục Thẩm Châu chỉ, phản ứng đầu tiên là ngây người, sau đó hỏi với thái độ không
tin: “Là vị tiểu thư kia ạ?”
“Chính là cô ta.” Mục Thẩm Chậu gật đầu: “Cô ta không vào thì anh cũng không cần phải quan tâm.”
Nhân viên phục vụ đáp một tiếng, đúng lúc này anh ta nhìn thấy cô gái đi tới trước đại sảnh.
đây sử dụng cửa tự động, khi cảm ứng được có người đi tới sẽ tự động mở ra.
Nhân viên phục vụ nhở tới lời Mục Thẩm Châu căn dặn, đi tới phía trước, ngăn ở cửa ra vào: “Thưa cô, hiện giờ nơi
này đang có một bữa tiệc diễn ra, bên trong đều là những nhân vật lớn, cô không được tiến vào bên trong.
Doanh Tử Khâm dừng chân lại, trước tiên là nhìn nhân viên phục vụ này một cái. Sau đó ánh mắt chuyển về phía
Mục Thẩm Châu đứng cách đó chứng năm sáu mét, chỉ chưa đầy một giây sau đó, cô đã dời
ánh mắt đi.
Mục Thẩm Châu nhạy cảm phát hiện ra cô vừa mới liếc nhìn mình một cái.
Giống như cô biết hết tất cả mọi chuyện vậy.
Mục Thẩm Châu nhíu lông mày, dứt khoát đi tới đó.
Thái độ của cậu ta rất khách sáo, lễ phép, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng xa cách: “Chính tôi bảo anh ta làm vậy,
nếu như cô thấy bực tức thì nhắm vào tối đây này, đừng làm khó dễ một người làm thuê.” Cậu ta biết rõ Doanh Tử
Khâm là người một lời không hợp sẽ ra tay luôn.
“Đùa à.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Mục Thẩm châu, giọng nói của cô vẫn từ tốn,
lạnh nhạt như thường ngày: “Cáu giận sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, không cần phải vậy.”
Đương nhiên là Mục Thẩm Châu nghe hiểu được ngụ ý trong câu nói này.
Cậu ta không xứng để cô nổi giận.
Mục Thẩm Châu sống ở Đế đô một khoảng thời gian rất lâu rồi, đương nhiên là cậu ta đã tiếp xúc với rất nhiều tiểu
thư nhà danh giá.
Nhưng chưa từng có một ai nói chuyện giống như Doanh Tử Khâm.
“Cô biết nơi này sắp tổ chức một buổi dạ hội phải không?” Mục Thẩm Châu chỉ vào bảng thông báo ở bên cạnh:
“Hiện giờ tôi mời cô ra ngoài là có ý tốt đó, ít nhất bây giờ không đông người.”
“Khi buổi dạ hội diễn ra thì tiến hành kiểm tra thiệp mời, nếu như cô không có thì sẽ bị đuổi ra ngoài đó.”
Lúc Mục Thẩm Châu nói câu này giọng không lớn không nhỏ, mấy tên công từ trước đó chuyện trò với cậu ta đều
nghe thấy. Bọn họ tò mò nhìn sang, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Doanh Tử Khâm thì tất cả đều cảm thấy ngạc
nhiên.
Một người trong đó đi tới: “Cậu Mục, đây là ai vậy?”
“Chẳng là ai cả.” Mục Thẩm Châu thản nhiên nói: “Một kẻ muốn nhận lúc không có ai quản lý định đục nước béo
cò mà thôi.”
Tên công tử kia nghe vậy, lắc đầu nói: “Này em gái, buổi dạ hội hôm nay không chỉ là một vũ hội bình thường đầu,
đây là một bữa tiệc vô cùng quan trọng, nếu như là một bữa tiệc khác thì anh đây sẽ dẫn em vào trải nghiệm.”
Mấy người đứng ở cửa ra vào, rất khó để không bị chú ý tới.
“Mẹ, kia có phải là em gái không?” ở ngoài cửa, Doanh Nguyệt Huyên đang đi lên bậc thang đột nhiên giật tay ảo
Chung Mạn Hoa: “Hình như em ấy bị ngăn cản thì phải?”
Nụ cười trên gương mặt Chung Mạn Hoa lập tức cứng lại: “Gì hả?”
Bà ta nhìn về phía đó, quả nhiên đã nhìn thấy người mà bà ta không muốn nhìn thấy nhất.
Không phải là không có ai hỏi bà ta về Doanh Tử Khâm, phần lớn những người hỏi là những quý bà có tính tò mò.
Bà ta là người sĩ diện, đương nhiên không thể để những dòng họ khác biết tin Doanh Tử Khâm không thèm nể mặt
bọn họ, rời khỏi nhà họ Doanh.
Mặc cho bà ta sử dụng thủ đoạn gì thì Doanh Tử Khâm cũng không chịu trở về.
Vậy nên bà ta đành trả lời mọi người rằng đã đuổi Doanh Tử Khâm ra khỏi nhà họ Doanh rồi.
“Bị ngăn cản thì cũng kệ đi.” Chung Mạn Hoa lạnh nhạt đáp: “Con quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ?” Nhưng
bà ta còn chưa kịp nói hết câu thì Doanh Nguyệt Huyên đã bước nhanh tới trước.
“Cậu Mục, em gái tôi đi cùng chúng tôi tới đây, nhưng do chúng tôi đi mua đồ, vậy nên em ấy tới trước một bước.”
Doanh Nguyệt Huyên nhìn về phía Mục Thẩm Châu, lúc này cậu ta đang tỏ thái độ khó chịu: “Trước đó không hề
thông báo không thể dẫn theo người khác phải không? Cậu có ý gì vậy hả?”
Mục Thẩm Châu ngấn ra: “Đúng thật là đi theo mấy người…” “Không phải.” Chung Mạn Hoa vội vàng đi tới, cắt
ngang lời: “Tôi không hề dẫn nó theo.”
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên lập tức thay đổi: “Mẹ!” “Thẩm Châu, cậu không cần để ý tới chúng tôi đâu.” Chung
Mạn Hoa đưa tay cản Doanh Nguyệt Huyên lại: “Nếu như tôi dẫn nó tới thì lúc đưa danh sách cho bên cậu đã thêm
tên nó vào rồi.” “Vậy hả.” Mục Thẩm Châu trầm tư vài giây, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Doanh Tử Khâm, thái độ
rất rõ ràng. “Vậy tôi đưa thiệp mời của tôi cho em gái.” Bờ môi Doanh Nguyệt Huyên mấp máy, lấy tấm thiệp mời
của mình ra: “Dù sao thì tôi cũng không biết khiêu vũ, vậy thì tôi không…”
“Yêu Yểu, sức hút của em rất lớn đó.” Một giọng nói lười biếng từ phía sau truyền tới, không lớn nhưng lại dễ dàng
lấn át Doanh Nguyệt Huyên, anh cười nói: “Anh mới đi có mấy phút mà em đã hấp dẫn được mấy người rồi.”
“Ồ, Thất thiếu.” Tên công tử khi trước giật mình thốt lên: “Đã lâu không gặp anh, sao anh lại tới đây vậy?”
Phó Quân Thâm chỉ gật đầu với cậu ta một cái, không nói gì nữa.
Anh đi tới bên người Doanh Tử Khâm, giơ tay phải lên: “Túi của em này.”
Doanh Tử Khâm nhận lấy chiếc túi của mình từ trong tay Phó Quân Thâm, đeo lên, sau đó cô lấy một tấm thiệp
màu trắng từ bên trong ra, bình thản nói: “Không cần đầu, tôi có thiệp mời.”
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên tay cô.
Đó đúng là thiệp mời tham gia buổi dạ hội này, nhưng vẻ ngoài của nó tinh tế hơn nhiều. Đồng tử Mục Thẩm Chậu
co lại. Cậu ta ở gần, vậy nên nhìn rõ bên dưới cùng tấm thiệp mời kia có một chữ “Mục” rồng bay phượng múa.
Bên trên chữ này có đóng một con dấu nhỏ rất tinh tế màu đỏ.
Đây là điểm những thiệp mời khác không có.
Đúng là Mục Thẩm Châu chưa từng gặp Mục Hạc Khanh, nhưng cậu ta từng nhìn thấy chữ ký và con dấu cá nhân
của Mục Hạc Khanh.
Tấm thiệp trên tay Doanh Tử Khâm là do đích thân Mục Hạc Khanh mời ư?!
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, não Mục Thẩm Châu ngừng hoạt động. Doanh Nguyệt Huyên cũng ngẩn ra,
hồi lâu sau cô ta mới thu tấm thiệp mời trên tay về: “Hóa ra là em cũng có.” Doanh Tử Khâm không trả lời cô ta,
cũng không nhìn Mục Thẩm Châu, sau khi cất tấm thiệp đi thì lướt qua. Ảnh mắt Phó Quân Thâm bình thản liếc
nhìn xung quanh một cái, sau đó đi theo phía sau cô.
“Chờ đã!” Mục Thẩm Châu không kìm được hỏi: “Sao cô lại quen ông nội tôi? Sao ông nội lại gửi thiệp mời cho cô
chứ?” Câu nói này vừa mới vang lên đã khiến Chung Mạn Hoa, Doanh Nguyệt Huyên và những người xung quanh
kinh ngạc.
Có ai ở nước Hoa không biết tới cái tên Mục Hạc Khanh?
Doanh Tử Khâm quên Mục Hạc Khanh sao?!
Nếu như cô quen Mục Hạc Khanh thì còn cần phải ở lại thành phố Hộ?
Bất kỳ ai có quan hệ với nhà họ Mục thì thường sẽ tới Đế đô để phát triển mới phải. Doanh Tử Khâm không ngừng
lại, cô đi tới trước quầy lễ tân, lấy điện thoại ra: “Đặt ngày hôm qua, phòng Tổng thống số , họ Doanh.” Nhân
viên tiếp tân chú ý tới sự việc xảy ra ở cửa ra vào từ trước, khi thấy Doanh Tử Khâm đi tới, đột nhiên đứng dậy:
“Chào cô, hân hạnh được phục vụ cô.” Cô ta nhanh chóng kiểm tra thông tin đặt phòng sau đó vội vàng lấy thẻ
phòng ra, đưa tới.
Khi thấy Doanh Tử Khâm không thèm để ý tới mình, Mục Thẩm Châu khẽ mím môi.
“Mẹ.” Doanh Nguyệt Huyên hoang mang hỏi: “Sao em gái lại có thiệp mời vậy?”
Nhà họ Chung từ chối tham gia buổi dạ hội này, không có ai tới cả.
“Ông cụ Phó và nhân vật đức cao vọng trọng của nhà họ Mục kia là bạn vong niên.” Chung Mạn Hoa suy nghĩ vài
giây rồi đáp: “Nghe nói trước kia ông cụ Phó từng cứu đối phương, lấy hai tấm thiệp mời cũng không phải chuyện
to tát gì.”
Nghe vậy, Mục Thẩm Châu thở phào một hơi, trái tim bị bóp nghẹt cũng được buông lỏng.
Thất thiểu Phó Quân Thâm của nhà họ Phỏ.
Doanh Tử Khâm, đây chính là toàn bộ lực lượng của cô.
Mấy tên công tử khác nhìn xem trò vui, cười cười nói nói vài câu, sau đó tản đi. Nhưng ánh mắt của bọn họ khi
nhìn về phía Mục Thẩm Châu đã có điểm khác lạ. Ngay cả tấm thiệp mời của Mục Thẩm Châu cũng không phải do
Mục Hạc Khanh viết.
Doanh Nguyệt Huyên đi cùng chung Mạn Hoa, tiến vào bên trong.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở ra.
Có người tới.
Là Doanh Thiên Luật.
Anh ta thở hổn hển, hiển nhiên là đang rất vội.
“Anh…” Khi nhìn rõ người tới là ai, Doanh Nguyệt Huyên cao hứng vẫy tay: “Em và mẹ ở đây này.” Dường như
nghe thấy tiếng cô ta nói, Doanh Thiên Luật đang dáo dác nhìn xung quanh dừng chân lại, đi về phía cô ta.
Đã gần nửa tháng Doanh Nguyệt Huyên chưa gặp Doanh Thiên Luật, khi thấy anh ta tới, cô ta không thể kìm được
cảm giác kích động.
Chung Mạn Hoa cũng nở cụ cười: “Tiểu Huyên, mẹ đã nói với con rồi, anh cả bận việc quá, sau khi xử lý xong sẽ tới thôi.”
Thị lực của DOanh Nguyệt Huyên rất tốt, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc túi trên tay Doanh Thiên Luật, càng mừng rỡ hơn: “Sao anh biết em thích ăn bánh ở cửa hàng này vậy?”
“Xin lỗi.” Sắc mặt Doanh Thiên Luật cứng lại, nhưng vẫn không dừng bước, lướt qua bên người Doanh Nguyệt Huyên, đi tới bên cạnh Doanh Tử Khâm.
Anh đưa chiếc túi trong tay tới, áy náy nói: “Tử Khâm, nghe ông ngoại nói em thích ăn bánh ngọt, anh lái xe tới thành phố bên cạnh mua, mỗi loại mua một cái, em xem có hợp khẩu vị của em hay không?”