Chương :
Hai viên cảnh sát ngay lập tức sa sầm mặt xuống.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Nguyễn cũng lạnh đi. Bọn họ là dân bản địa thành phố Hồ, đương nhiên cũng có nghe
nói tới những ồn ào dư luận xung quanh giới nhà giàu. Thêm nữa là vì tấm bảng dựng ở cổng vào trung tâm
thương mại Thế Kỷ khiến cái tên Tô Nguyễn này truyền đi rất xa.
Không có chứng cứ mà đi vu khống một cô bé? Tâm địa loại đàn bà này phải độc ác đến mức nào chứ?
Dưới ánh nhìn dò xét của hai người cảnh sát, đầu óc Tô Nguyễn như muốn nổ tung, khuôn mặt càng thêm tái
nhợt.
Giây tiếp theo, giống như lúc này cô ta mới bất chợt phản ứng lại, quay phắt đầu sang: "Cô cố ý khích tôi báo cảnh
sát?!"
"Chúc mừng." Doanh Tử Khâm dựa vào cửa, lại ngáp một cái biếng nhác, liếc mắt nhìn cô ta, cười khẽ: "Bật
não lên rồi à."
Hai người cảnh sát cuối cùng cũng nắm được tình hình.
Một người trầm giọng nói: "Thưa cô, cô ác ý lãng phí thời gian công, chúng tôi buộc phải lập biên bản với cô."
"Dựa vào cái gì chứ?" Tô Nguyễn thật sự hoảng rồi: "Người bảo tôi báo cảnh sát là cô ta! Người lãng phí thời gian
công cũng là cô ta! Hơn nữa, điều này cũng không thể chứng tỏ là cô ta không lấy thẻ của tôi."
"Một tỷ đấy, người ta thêm vào mười triệu của em?" Phó Dực Hàm đã triệt để mất kiên nhẫn, anh ta cảnh cáo cô ta: "Tô Nguyễn, đây là thành phố Hồ, an phận chút đi."
"Hơn nữa, ban nãy chính em đòi báo cảnh sát, giờ lại trách ngược cô Doanh?"
Tô Nguyễn không kìm được lùi lại phía sau, ngón tay run rẩy: "Hai anh em các người đều bị hồ ly tinh mê hoặc hết rồi..."
Cảnh sát sẽ không quản chuyện nội bộ của giới nhà giàu, bọn họ ghi Tô Nguyễn vào biên bản xong liền rời khỏi.
"Thật xin lỗi, cô Doanh, cả Quân Thâm nữa." Phó Dực Hàm thở dài: "Anh đưa cô ấy về ngay đây."
Tô Nguyễn cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, cô ta chỉ cảm thấy trên mặt mình bỏng rát.
Tối hôm nay, cô ta đã mất sạch thể diện, hơn nữa còn là ở trước mặt Phó Quân Thâm.
Một tay Phó Quân Thâm đút vào túi, nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn lên, giọng điệu lạnh nhạt: "Đã cho anh đi
đâu."
Động tác của Phó Dực Hàm khựng lại, anh ta thật sự nghe lời đứng lại.
Tô Nguyễn tức đến mức đấm vào ngực Phó Dực Hàm thùm thụp: "Sao anh lại nghe lời cậu ta thế hả? Anh là anh cả
cơ mà!"
Cô ta gả cho Phó Dực Hàm là vì cái gì?
Còn không phải là vì muốn cưỡi lên đầu lên cổ Phó Quân Thâm, khiến anh ta phải ngước mắt lên mỗi lần nhìn cô
ta?
Phó Dực Hàm bấu chặt lấy tay Tô Nguyễn, ánh mắt nhìn về phía chàng trai tuấn tú mang theo sự hổ thẹn:
"Quân Thâm, còn có chuyện gì không?"
Đúng lúc này, thang máy bên phải hành lang kêu "tinh" một tiếng.
Một người phục vụ mặc áo đuôi tôm bước tới.
Trên tay người phục vụ cầm một cái túi màu đen, cũng không biết bên trong túi đựng thứ gì.
Doanh Tử Khâm liếc mắt sang, ánh mắt hơi sững lại.
Người phục vụ bước lên trước, vô cùng cung kính đưa cái túi ra: "Thất thiếu gia, đồ ngài cần đã lấy tới rồi ạ."
Phó Quân Thâm giơ tay nhận lấy túi, sau đó đứng thẳng người dậy, đi đến trước mặt Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn vô thức ngẩng đầu, lúc đối diện với khuôn mặt đẹp đẽ như yêu tinh hoành hành kia, trái tim cô ta
không khỏi giật thót một cái.
Không thể không thừa nhận, bất kể là ở Đế đô hay ở nước ngoài, cô ta chưa từng gặp ai có ngoại hình đẹp hơn Phó Quân Thâm cả.
Người đàn ông này tồn tại giống như thần linh, ngũ quan được nhào nặn trong bàn tay thượng đế, xuống trần để khuynh đảo chúng sinh.
Nếu như không phải vì anh ta là một công tử đào hoa, thì cô ta rất vui lòng được gả cho anh ta.
Ánh mắt Tô Nguyễn bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
Nhưng giây tiếp theo, còn chưa kịp tỉnh lại từ trong mộng tưởng, thì cô ta đã bị một chồng thẻ đen đập thẳng vào mặt.
Hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác trượt từ trên đầu cô ta xuống, che kín mặt mày.
Trên mỗi tấm thẻ đều có khắc một đóa hoa diên vĩ màu vàng.
Tròn một trăm tấm.
Tô Nguyễn bị ném đến ngơ người.
Phó Quân Thâm đổ hết thẻ trong túi, rồi trả lại túi cho người phục vụ.
Bản thân anh thì lùi lại một bước, lại đút tay vào trong túi: "Tặng cô một xấp, đã đủ chưa?"
Tô Nguyễn bị sỉ nhục xấu hổ đến tái mặt, mặt cắt không còn hột máu.
Cô ta lắp bắp, nói không nên lời: "Phó Quân Thâm, anh, anh..."
"Không đủ thì vẫn còn đấy." Phó Quân Thâm nhướng mày, cong miệng cười: "Lát nữa tôi phải người đem tới nhà
họ Phó, nếu như có còn thấy không đủ, thì nuốt hết vào bụng đi, tuyệt đối sẽ không bao giờ mất."
Nói xong, anh cũng không thèm nhìn vẻ mặt Tô Nguyễn như thế nào, nghiêng người nói: "Yểu Yểu, đi ăn khuya thôi."
Cửa bị đóng lại.
Doanh Tử Khâm ngồi bên bàn ăn, mở túi ra.
Bên trong là mấy hộp đồ ngọt, còn có một chiếc bánh gato nhỏ. Nhưng cô không lập tức ăn ngay, mà lại ngẩng đầu lên.
"Bạn nhỏ yên tâm." Phó Quân Thâm nhìn ra suy nghĩ của cô, anh thò tay gõ lên đầu cô: "Bên trong không có tiền."
Doanh Tử Khâm lúc này mới cầm thìa lên: "Anh kiểm đâu ra nhiều thẻ như thế?"
Ban nãy cô đã quan sát những tấm thẻ đen đó, chúng đều được làm thủ công tinh xảo, không giống bản nhái.
"Hồi đó anh ở Đế đô..." Phó Quân Thâm chỉ im lặng trong một khoảnh khắc: "Tiện tay lấy một ít, nhưng chưa dùng bao giờ."
Loại thẻ không ghi tên này cũng chỉ có giá trị giữ lại làm kỷ niệm.
Doanh Tử Khâm gật đầu: "Tiệc nhà anh cũng không về, ngoài vì nguyên nhân là bố mẹ ra thì còn là vì chị dâu anh nữa phải không?"
"Đầu óc cô ta không bình thường cho lắm." Phó Quân Thâm thấp giọng cười, dáng vẻ lười biếng: "Yểu Yểu, em có tin không, có lẽ đến tận bây giờ cô ta vẫn nghĩ là anh yêu cô ta sâu đậm lắm, anh làm như vậy đều là vì yêu quá hóa hận."
Cho dù là Doanh Tử Khâm cũng không khỏi cảm thấy câm nín: "Đúng là không bình thường thật."
Phó Quân Thâm nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ánh đèn neon hắt ngược lại đáy mắt anh, khiến đồng tử anh ánh lên màu hổ phách nhạt, tựa như dải ngân hà, rực rỡ hoa lệ.
Anh lại nở nụ cười: "Anh không muốn làm ông nội và anh cả khó xử, nhà họ Phó thiếu đi anh cũng chẳng sao."
Doanh Tử Khâm cầm dao cắt bánh, vẫn giữ yên lặng.
Phó Quân Thâm không nói thì cô cũng không biết quá khứ của anh đã xảy ra những chuyện gì.
Nhưng hiển nhiên, đó là những năm tháng đau khổ và đen tối.
Lúc này chuông điện thoại lại reo lên. Là Lita gọi điện tới cho cô thông qua phần mềm trò chuyện quốc tế.
"Nè? Người đẹp?" Cô ta rất tức giận: "Tôi sắp tức điên lên đây, độc dược sư số một thế giới lại cho tôi leo cây lần
nữa rồi, nói là bàn chuyện gì đó, phải lùi lại mười ngày."
"Thành phố Hồ có chỗ nào chơi được không? Giới thiệu cho tôi cái, tôi đi lượn xem."
Biểu cảm trên mặt Doanh Tử Khâm cứng lại: "Hai người liên lạc như thế nào?"
Tay súng thần hạng của NOK muốn đi thăm thú thành phố Hồ, không biết sẽ khiến bao nhiêu người sợ chết
khϊếp.
"Qua thư, do bồ câu đưa tới." Lita nói: "Thế nên tôi vẫn luôn cho rằng cô ta có thể là người của giới cổ y, còn về
việc danh tính thật sự là gì thì chỉ có gặp rồi mới biết."
"Lại lùi lại mười ngày, không ảnh hưởng gì đến cô chứ?"
"Cũng tạm." Doanh Tử Khâm liếc nhìn hóa đơn của mình: "Chỉ là cô làm lãng phí tiền ở khách sạn của tôi thôi, đắt
lắm đấy."
Năm ngày sau, ngày tháng , trường Trung học Thanh Trí khai giảng.
Khối lên lớp , đồng thời cũng chào đón các em khối .
Trước ngày khai giảng, lớp đã tiến hành bài thi thử lần đầu tiên.
Ngoại trừ lớp thường, lớp thực nghiệm khối tự nhiên và lớp xuất sắc đều không còn kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ nữa, toàn bộ đều dùng đề thi thử giống với cấu trúc đề thi tốt nghiệp.
Đề thi thử lần đầu tiên là đề thi thống nhất, cho nên phần lớn bài thi đều được chấm bằng máy, rất nhanh đã có
điểm.
Theo lẽ thường, một trăm học sinh có điểm thi cao nhất sẽ được dán tên lên chiếc bảng đặt bên ngoài trường.
Bởi vì độ khó của đề thi thấp hơn rất nhiều so với đề thi của lớp xuất sắc, chỉ ở mức độ trung bình. Cho dù có trình độ vượt trội nhưng học sinh của lớp xuất sắc cũng không thể kéo giãn khoảng cách với học sinh lớp thực nghiệm khối tự nhiên.
Người đứng thứ và người đứng thứ chỉ cách nhau điểm.
Nhưng người đứng đầu khối lại cách xa người đứng thứ hai đến điểm. Đứng thứ nhất: Doanh Nguyệt Huyên.
Điểm tổng: .
Đương nhiên điểm số này so với người đứng đầu khối của lớp khóa trước là Ôn Thính Lan vẫn còn kém
điểm. Tuy chỉ có điểm, nhưng từ điểm trở lên, cách biệt điểm cũng là một khoảng cách rất lớn.
Thiên tài vẫn không thể so với quái vật.
"Nguyệt Huyên, cậu ra nước ngoài một chuyến, học tập tiến bộ hơn hẳn nhỉ." Nữ sinh ngồi cùng bàn thấy mừng thay cho Doanh Nguyệt Huyên, lại không nhịn được nói thêm một câu: "Cho dù Tri Vãn vẫn còn trong lớp, thì với sức học của cậu thế này, e là cậu ta cũng không bảo vệ được vị trí đứng đầu khối của mình."
Doanh Nguyệt Huyên không có cảm giác gì, giọng nói dịu dàng: "Có thể chỉ là phát huy nhất thời thôi."
"Vậy cũng đủ tốt rồi." Nữ sinh nói: "Thế này thì có thể đảm bảo người đứng đầu khối là người trong lớp mình rồi."
Nghe thấy vậy, Doanh Nguyệt Huyên hơi ngẩn ra: "Đứng đầu khối không phải ở trong lớp mình? Kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước, tớ thấy tên của Tri Vãn đứng đầu trên bảng mà."
"Đó là bởi vì..." Nữ sinh đang định nói, chợt nhớ ra Doanh Nguyệt Huyên là Đại tiểu thư nhà họ Doanh, thế là lại
nuốt ngược những lời phía sau vào bụng: "Nguyệt Huyên, cậu yên tâm, Doanh Tử Khâm không so được với cậu đâu, cậu xem cậu ta còn chẳng tham gia thi."
Lần này Doanh Nguyệt Huyên không lên tiếng.
Cô ta nắm chặt bút trong tay, lại bắt đầu làm đề.
Có đặc quyền từ hiệu trưởng, Doanh Tử Khâm không hề đến trường.
Cô đến Truyền thông Sơ Quang.
Cuộc phỏng vấn tuyển chọn cho 《 Thanh xuân 》 đã kết thúc, cũng giống với 《 Thanh xuân 》, tổng cộng có thực tập sinh tham gia.
《 Thanh xuân 》chọn idol nữ, còn《 Thanh xuân 》thì lựa chọn idol nam.
Truyền thông Sơ Quang gửi đi ba người.
Doanh Tử Khâm đến để xem báo cáo hàng tháng của tháng .
Nữ thư ký đã nhận được thông báo từ sớm, ở dưới tầng đợi cô, rồi cùng cô đi thang máy lên trên tầng.
Lúc đi qua phòng họp của giám đốc, Doanh Tử Khâm dừng lại, nhìn vào bên trong.
Trong phòng họp, có giám đốc bộ phận thị trường và bộ phận tuyên truyền.
Ngoài ra còn có một đám người, khí thế hùng hổ lấn át người khác.
Trong đó có một người đàn ông trung niên, ông ta thẳng tay ném một tập tài liệu vào mặt trợ lý giám đốc bộ phận
thị trường.
Thấy Doanh Tử Khâm nhìn về phía đó, nữ thư ký ngẩn người.
Mãi lâu sau cô ta mới phản ứng lại, hạ thấp giọng nói: "Sếp, đó là..."
"Không sao." Doanh Tử Khâm khép hờ mắt lại: "Tôi đã biết rồi."
Câu nói này có âm lượng vừa đủ, vừa hay truyền qua khe cửa vào trong phòng họp.
Người trung niên ban nãy ném tập tài liệu nghe thấy vậy liền quay đầu qua, cười nhạo báng: "Tôi còn chưa nói mà cô đã biết, cô biết cái gì?"
Chương :
Tưởng bản thân có tài tiên tri hay là biết bấm quẻ bói toán?
Mà có thể biết trước ông ta định nói cái gì?
“Ai đây?” Người đàn ông trung niên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía giám đốc bộ phận thị trường:
“Sao bảo Truyền thông Sơ Quang quản lý nghiêm khắc lắm, từ lúc nào mà một ngôi sao hạng bét cũng có thể trèo lên được tầng này?”
Tuy tổng bộ của Truyền thông Sơn Quang đặt tại Đế đô, nhưng quy mô chi nhánh ở thành phố Hồ cũng không hề nhỏ.
Bên phía Đế đô phụ trách phim ảnh quốc tế, còn thành phố Hồ quản lý nghiệp vụ trong nước.
Công việc của hai bên thông thường được tách biệt. Tòa nhà của chi nhánh thành phố Hộ tổng cộng có ba mươi tầng.
Từ tầng trở lên là phòng làm việc của các quản lý cấp cao như giám đốc, tổng giám đốc, cùng với trưởng chi
nhánh, vân vân.
Thang máy dành cho nhân viên và nghệ sĩ không thể đi đến tầng .
Còn thang máy dành cho cán bộ quản lý cấp cao thì phải quét thẻ mới vào được.
Người đàn ông trung niên cũng là người lăn lộn trong giới giải trí, tất nhiên có mối quan tâm không nhỏ đến các ngôi sao. Nhưng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Doanh Tử Khâm trong giới giải trí.
Với một khuôn mặt như thế này, cho dù không có tài nghệ gì, thì làm một cái bình hoa di động cũng tuyệt đối có
thể bước lên đỉnh cao trong giới.
Nhan sắc như thần tiên.
Cách hình dung này nếu đặt trên người các nữ ngôi sao khác thì có lẽ sẽ bị coi là thổi phồng, hoặc sẽ khiến những người khác không phục.
Nhưng dùng để miêu tả cô gái này thì thậm chí còn không đủ xứng tầm.
Người đàn ông trung niên lập tức đưa ra kết luận, cô là nghệ sĩ mới ký với Truyền thông Sở Quang.
Ánh mắt của ông ta hơi thay đổi.
Truyền thông Sơ Quang vốn đã là công ty giải trí đứng đầu giới giải trí nước Hoa hiện nay, nếu như lại để Sơ Quang đưa ra một con át chủ bài, thì sau này thị trường còn có phần cho bọn họ húp nữa hay không?
Giám đốc bộ phận thị trường và bộ phận tuyên truyền lại giống như hoàn toàn không nghe thấy người đàn ông
trung niên nói gì, cũng không trả lời ông ta.
Hai người đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào cô bé căng thẳng đến mức nói không nên lời: “S... Sếp...”
Bọn họ là quản lý cấp cao của công ty, đương nhiên cũng biết việc trưởng chi nhánh đã đổi người.
Từ miệng của nữ thư ký, bọn họ biết được trưởng chi nhánh mới là một cô bé còn rất trẻ.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp Doanh Tử Khâm.
Thật không ngờ rằng, nhan sắc của vị CEO chi nhánh nhiệm kỳ này lại có thể đè bẹp toàn bộ nữ ngôi sao trong giới giải trí hiện giờ.
Nữ thư ký cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi.
Cũng may, ít nhất lần đầu cô ta gặp sếp cũng không đến mức nói lắp.
Hai tên đàn ông này thật là kém cỏi.
Doanh Tử Khâm nhìn vết hằn đỏ trên mặt người trợ lý, chỉ vào tập tài liệu nằm trên đất, giọng nói rất bình tĩnh:
“Nhặt lên.”
Câu nói ấy khiến mấy người đứng đằng sau người đàn ông trung niên phải biến sắc.
Người đàn ông trung niên thì phì cười: “Cô nói cái gì? Cô ra lệnh cho tôi đấy à?”
Đến giám đốc của Truyền thông Sơ Quang còn phải nhường ông ta vài phần. Nói gì đến một ngôi sao còn chưa chính thức ra mắt?
Ông ta có cả trăm cách khiến cô biến mất mà thần không biết quỷ không hay.
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi mà nhặt lên thì mặt ông không yên đâu.”
Người trung niên nghe vậy thì cười càng to hơn, ông ta vắt chéo chân: “Tôi không nhặt đấy, cô làm được gì tôi nào?”
Nữ thư ký rất biết ý, lập tức khom lưng nhặt tập tài liệu màu xanh đó lên, đưa qua cho sếp.
Doanh Tử Khâm đón lấy, giơ tay lên.
“Bốp” một cái, tập tài liệu đập thẳng vào mặt người đàn ông trung niên.
Nhìn cô gái không có vẻ gì là mạnh tay, thế nhưng lực đập còn ác liệt hơn lực người đàn ông dùng ban nãy.
Mới đó thôi mà đã khiến cả người lẫn ghế của người đàn ông trung niên đổ nhào xuống đất.
Trên mũi ông ta hằn rõ một đường ngang bị tập tài liệu đập vào, dường như còn lõm cả vào trong.
Trợ lý kinh ngạc đến ngẩn người, cơ thể còn hơi run lên.
Lúc này có bàn tay đặt lên vai cô ta, theo sau là một giọng nói có phần lạnh nhạt: “Sang phòng nghỉ bên kia đi.”
Trợ lý sững người.
Cô ta vốn không hề biết thân phận của Doanh Tử Khâm, nhưng thấy giám đốc nhà mình cũng không lên tiếng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một nhân viên nhỏ nhoi như cô ta, có bị xem là nơi trút giận cũng chẳng sao, đâu thể để công ty bị chỉ trích.
Trợ lý dụi dụi mắt, nói một tiếng “cảm ơn” rồi cúi đầu đi ra ngoài.
“Giám đốc Dương, giám đốc Hứa, các người có ý gì hả?” Thư ký của người đàn ông đỡ ông ta dậy, ánh mắt lạnh
căm: “Nếu chúng tôi phát tán chuyện này lên trên mạng thì cổ phiếu của Truyền thông Sơ Quang các người có thể tụt đến mấy bậc đấy.”
“Tốt, rất tốt.” Người đàn ông trung niên đẩy phút thư ký của mình ra, cười lạnh: “Phim mới của các người sao chép kịch bản của bọn tôi, còn dám nghênh ngang như thế? Bây giờ tôi sẽ…”
“Sếp!” Giám đốc Dương của bộ phận thị trường cuối cùng cũng nói được một câu ra tấm ra miếng, vừa xấu hổ vừa thấy có lỗi: “Đã gây phiền phức cho cô rồi.”
Người đàn ông trung niên bất chợt im bặt, hai mắt trợn trừng to như quả trứng gà, đầu ong lên.
“Nếu đã biết là phiền, thì lần sau nhớ đánh trả.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Đánh người bị thương thì công ty sẽ
trả viện phí, xảy ra chuyện cũng có bộ phận quan hệ công chúng lo.”
“Xin sếp yên tâm.” Giám đốc Dương lập tức bảo đảm: “Sau này tuyệt đối sẽ đánh thẳng mặt ông ta.”
Chỉ có điều anh ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị sếp bắt gặp rồi.
Doanh Tử Khâm hơi suy tư trong giây lát: “Sao chép kịch bản?”
“Chuyện này chúng tôi cũng đang giải quyết.” Giám đốc Hứa cũng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sếp không cần
phải lo lắng.”
Người đàn ông trung niên còn đang ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, thì cô gái đã rời khỏi phòng họp.
Lúc này Giám đốc Dương mới thở phào một hơi.
Anh ta quay đầu sang, lạnh giọng nói: “Trợ lý của tôi đưa tài liệu cho Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý còn chưa xem đã vứt rồi, còn vứt vào mặt cô ấy, hôm nay Truyền thông Sơ Quang không hoan nghênh Chủ tịch Lý tới.”
Sau đó anh ta mỉm cười: “Còn về việc sao chép kịch bản, rốt cuộc là ai sao chép của ai, trong lòng Chủ tịch Lý tự
hiểu, nơi này dù sao cũng là nước Hoa, biết là sau lưng các vị có sự hậu thuẫn của Truyền thông Thời Đại, nhưng muốn Truyền thông Thời Đại nhúng tay vào, e là Chủ tịch Lý hơi tự đề cao bản thân rồi đấy.”
Truyền thông Thời Đại là một công ty giải trí nổi tiếng ở châu Âu, là một trong tốp của giới giải trí toàn cầu.
Chủ tịch Lý đứng phắt dậy, trên trán ông ta ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan cố: “Vậy thì để xem đến lúc đó Truyền thông Sơ Quang các người còn cứng miệng được nữa hay không?”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo thuộc hạ rời đi.
Lúc này, ở nhà họ Phó.
Chuyện xảy ra sau buổi đấu giá, cho dù cả Phó Dực Hàm và Phó Quân Thâm đều không nói gì nhưng rốt cuộc ông cụ Phó vẫn biết chuyện.
Cũng bởi vì sau khi ông cụ Phó khỏe lại thì rất thích ra ngoài vận động.
Lúc Tô Nguyễn trốn trong khu rừng nhỏ ở vườn gọi điện mách lẻo với bên nhà họ Tô thì bị ông nghe thấy.
Khi ấy ông không nói gì, nhưng đến khi về phòng lại cho gọi Phó Dực Hàm tới.
Phó Dực Hàm biết sức khỏe của
ông cụ Phó không dễ dàng gì mới hồi phục, nhưng cũng bị bệnh tật giày vò hơn hai mươi năm, chỉ sợ ông lại xảy ra chuyện gì bất trắc, cho nên anh ta làm gì cũng rất cẩn trọng.
“Ông nội.”
“Đến rồi đấy à.” Ông cụ Phó ngồi trên ghế bập bênh, nhắm mắt dưỡng thần mấy phút rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Thằng cả, cháu xem có muốn đổi vợ không?”
Phó Dực Hàm sửng sốt: “Ông nội?”
“Cháu cứ nói đi, có muốn đổi hay không.” Ông cụ Phó thản nhiên: “Không cần phải cân nhắc đến người ông này, ông biết cháu không thích cô ta, cháu cưới cô ta cũng chỉ vì trách nhiệm.”
Là lỗi của ông, ông vốn tưởng rằng Tô Nguyễn là cháu gái của người bạn cũ lại là con cháu nhà binh, thì chắc cũng không thể quá kém được.
Nhà họ Tô lại còn ở Đế đô, sau này sẽ có đất cho Phó Quân Thâm phát triển. ít nhất thì đến khi ông cưỡi hạc về trời, Phó Quân Thâm cũng còn có nơi để nương tựa.
Nhưng đến cuối cùng, ông lại hại cả hai đứa cháu của mình. Ông cụ Phó vẫn luôn cảm thấy có lỗi, thấy hổ thẹn với cháu trai.
Phó Dực Hàm trầm ngâm giây lát, một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: “Ông nội, cháu…”
“Được rồi, ông biết quyết định của cháu rồi.” Ông cụ Phó thở dài: “Nếu cháu có được một phần nhẫn tâm của bố cháu, thì có khi ông lại bớt lo được một chút.”
Ông phất phất tay, ra hiệu cho Phó Dực Hàm lui xuống.
Phó Dực Hàm đặt tay lên cửa, rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: “Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ để mắt đến cô ấy,
không để cô ấy xuất hiện trong tầm mắt của Quân Thâm nữa, nếu như cô ấy còn làm ra chuyện gì thì cháu sẽ ly hôn.”
Ông cụ Phó không lên tiếng, mắt ông nhắm lại giống như đã ngủ say. Đợi Phó Dực Hàm rời đi, ông mới mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước giá sách.
Ông lấy một khung ảnh từ trên tầng cao nhất xuống.
Vành mắt ông cụ đỏ lên, ông thì thầm: “Hai mươi năm rồi, lại sắp đến cái ngày đó rồi…”
Ông cũng đã sống thêm hai mươi năm.
Ông cụ Phó chăm chú nhìn bức ảnh trong khung kính hồi lâu, dùng khăn lau kính cẩn thận lau chùi, rồi bỏ về chỗ cũ.
Sau khi vào học, giáo trình của lớp rất nặng.
Nhưng nếu có được nền tảng tốt từ lớp và lớp , thì lớp sẽ nhẹ nhàng đi nhiều.
Sau khi Chung Tri Vãn thôi học ở Thanh Trí, dựa theo mức độ ủng hộ và thành tích học tập, vị trí lớp trưởng của cô ta đã rơi vào tay của Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên thu thập ý kiến nguyện vọng của các bạn học trong lớp, đến phòng làm việc nộp cho thầy
Từ. Cửa phòng làm việc khép hờ, cô ta nhìn thấy bên trong ngoại trừ thầy Từ, còn có cô Đặng và tổ trưởng tổ Vật lý.
Mấy người đang thảo luận chuyện gì đó
Doanh Nguyệt Huyên không tiến vào mà đứng ở ngoài cửa lắng nghe.
“Danh sách này là do trung ương gửi xuống, Thanh Trí cũng chỉ có một suất.” Người lên tiếng trước tiên là cô
Đặng: “Còn phải so tài với học sinh của các trường công lập lớn ở nước ngoài, độ khó cực kỳ cao, tôi cho rằng ngoài em Doanh Tử Khâm ra, không có người nào thích hợp hơn cả, cho nên hãy chọn em ấy đi.”
Nghe đến đây, Doanh Nguyệt Huyên chợt nhớ đến cuộc thảo luận lúc trước ở trong lớp. Nhưng đó không phải là
điều cô ta quan tâm, điều cô ta quan tâm là cái tên thốt ra từ miệng của cô Đặng.
Doanh Tử Khâm.
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, không nhịn được nữa, cô ta đánh tiếng rồi bước vào trong.
Ba thầy cô giáo đều quay đầu lại nhìn cô ta.
“Nguyệt Huyên đến rồi đấy à.” Thầy Từ gật đầu cười: “Lần này thành tích thi cử của em tiến bộ hơn rất nhiều so với năm ngoái, đáng được biểu dương.”
“Cảm ơn thầy Từ.” Doanh Nguyệt Huyên đặt tập tài liệu xuống bàn làm việc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô Đặng.
Cô Đặng bị ánh mắt của cô ta làm cho sững sờ: “Bạn Doanh Nguyệt Huyên, có chuyện gì à.”
“Cô Đặng, tính em có gì nói đấy.” Tốc độ nói của Doanh Nguyệt Huyên rất chậm: “Xin hỏi tiêu chuẩn để lựa chọn người tham gia là gì? Cô trực tiếp lựa chọn như vậy có phải là đã ích kỷ lạm quyền rồi hay không?”
----
Elly: Đội mũ đi mn.