Cho dù là người ngoài nghề, đọc phần giới thiệu của ISC cũng có thể nhìn ra cuộc thi khoa học quốc tế này khó đến
chừng nào.
Chưa kể, năm người còn lại đều có đóng góp trong lĩnh vực học thuật.
Hoặc là giành được huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế, hoặc là được cử đi học ở trường đại học hàng đầu
trên thế giới.
So với hai kiểu này, một người không có cả lý lịch như Doanh Tử Khâm thật sự rất lép vế.
Sức hút của ISC là có, nhưng do chưa chính thức mở màn nên độ phổ biến không quá cao, cũng không nằm trong
bảng hot search.
Chỉ những người nhìn thấy danh sách trên trang web của bộ Khoa học mới biết nên không có nhiều cư dân mạng
thảo luận về nó.
Chủ đề ISC, thí sinh nước Hoa lọt thẳng vào cuộc thi quốc tế ư đang có nghìn lượt đọc, số người thảo luận là
.
Còn kém quá xa so với tốp trên bảng hot search, thậm chí lượt đọc còn không cao bằng chủ đề mèo ngáp có thể
trồng ngô cỡ nào.
Thế nhưng cũng có cư dân mạng nhận ra cái tên Doanh Tử Khâm này.
“Doanh Tử Khâm à, tôi biết, vẽ tranh với thư pháp rất giỏi, nghe nói đàn dương cầm cũng đình, có điều tôi chưa
xem buổi livestream hòa nhạc đó. Nghe nói cô ấy là Vera Holtz tái thế gì đó, nhưng sau đó tôi tìm trên mạng mãi
mà không ra video liên quan, thật sự không có một video nào luôn. Tôi còn nghi ngờ công cụ tìm kiếm của tôi có
vấn đề cơ. Ừmmmm… dù thế nào thì chắc cũng là một… học sinh nghệ thuật nhỉ?”
“Học sinh nghệ thuật mà tham gia cuộc thi khoa học quốc tế, tui cười vỡ bụng chết mất, định lên sân khấu đánh
đàn hay hát một bài thế?” “Có tin đồn những trường khác chọn người đều là chọn qua nhiều vòng thi trong trường.
Thanh Trí chọn người là trực tiếp chỉ định thí sinh luôn, không thi thố gì sất. Hơn nữa mọi người đều biết Thanh
Trí có lớp xuất sắc đúng không? Doanh Tử Khâm này không phải học sinh lớp xuất sắc luôn, thậm chí còn không
phải lớp thực nghiệm của khối tự nhiên.
Cho nên thật sự không hiểu tại sao Thanh Trí lại để cô ta đi thi nữa.”
“Chuyện này… Thanh Trí không phải là một trong ba trường trung học hàng đầu à? Sao chọn người qua loa vậy?”
“Được, đợi sang năm, tôi cũng muốn xem xem cô học sinh nghệ thuật này có thể làm nên trò trống gì trong trận
chung kết quốc tế.”
Trước khi danh sách được công bố, tên của sáu người đã được báo lên ban tổ chức, không thể thay đổi được nữa.
Ván đã đóng thuyền, cư dân mạng cũng chỉ nói mồm rồi giải tán.
Dù sao vẫn còn những drama thú vị khác, một học sinh nghệ thuật cũng không đáng để bọn họ chú ý nhiều.
Theo các cuộc khảo sát thống kê, tỷ lệ khoa chính quy trên Weibo chỉ là %, còn quy tụ rất nhiều anh hùng bàn
phím. Những cư dân mạng này nghĩ thế, nhưng cả trường trung học trực thuộc Đại học Để đồ và trường công lập
Ylang ở tít tận châu Âu đều không nghĩ vậy.
Trung học Thanh Trí là một trong ba trường trung học hàng đầu nước Hoa.
Nhất là lớp xuất sắc, học sinh lớp đó đều đáng sợ đến mức nổi tiếng khắp các trang mạng. Quan trọng nhất là năm
nay, Trung học Thanh Trí đã đưa được học sinh đầu tiên đến Đại học Norton.
Một trường cấp ba hàng đầu như vậy sẽ thật sự qua loa trong chuyện liên quan đến vinh dự quốc gia ư?
Những quả thực, bọn họ không hiểu tại sao Thanh Trí lại lựa chọn Doanh Tử Khâm. Đặc biệt là sau khi trường
trung học trực thuộc Đại học Đế độ kiểm tra thành tích ba năm học của Doanh Tử Khâm, bọn họ lại càng rơi vào im
lặng.
“Năm lớp em này chuyển từ trường trung học huyện Thanh Thủy tới Thanh Trí.” Giáo viên họ Mạc chỉ vào hàng
thứ nhất: “Cũng không tham gia kỳ thi đầu vào, cứ thế được xếp thẳng vào lớp xuất sắc.”
“Các thầy cô xem, đây là thành tích của em này ở lớp xuất sắc, tôi buộc phải nói một câu, em ấy ở lớp xuất sắc
nhưng không phải làm đề thi lớp xuất sắc mà là đề thi bình thường.”
Tuy cách hơn một nghìn cây số những trường trung học trực thuộc Đại học Đế đô và Trung học Thanh Trí cũng
từng giao lưu trao đổi rất nhiều lần. Năm ngoái, hai trường lập thành một đội, giành vị trí nhất bảng tổng điểm
toàn đoàn trong kỳ thi toán quốc tế.
Trong đội sáu người, có ba người giành huy chương vàng, ba người giành huy chương bạc.
Ngay cả trường công lập Ylang cũng không thể so được với thành tích này. “Hai lần thi tháng, một lần thi giữa kỳ,
một lần thi cuối kỳ, không có lần nào thành tích trên bốn trăm điểm.” Thầy Mạc lại lấy ra một tờ giấy: “Sau đó em
ấy rời khỏi lớp xuất sắc, chuyển sang lớp bình thường. Nhưng các thầy xem đi, đây là kết quả thi của em ấy sau khi
chuyển sang lớp thường.” Bản thành tích này rõ ràng là kết quả thi giữa kỳ học kỳ hai năm lớp , cũng là bản mà
chủ nhiệm giáo vụ đã lấy cho Doanh Nguyệt Huyên xem lúc trước. “Không cần xem nữa, cho dù không phải gian
lận thì cũng là những cách khác thôi.” Một giáo viên khác đặt hai tờ giấy trong tay xuống: “Làm gì có ai có thể tăng
thành tích trong hai tháng ngắn ngủi nhanh như vậy được?”
Nói rồi, thầy giáo đó bật cười mỉa mai: “Điểm tuyệt đối đề thi lớp xuất sắc? Quá mức hoang đường.”
“Tuy rất kỳ lạ nhưng tôi kiên định cho rằng không phải gian lận.” Thầy Mạc khẽ đẩy gọng kính: “Chúng ta đều biết
Thanh Trì nghiêm khắc như thế nào. Có lẽ thí sinh bọn họ đăng ký lần này thực sự có điểm gì đặc biệt.”
“Có tài năng thật hay không, thử là biết ngay mà.” Một giáo viên khác thờ ơ nói: “Bên Đại học Để đô đã mời mấy
nhà khoa học đến, thông báo cho em ấy và mấy em được chọn còn lại, tới Đế đô một chuyến.”
Thầy Mạc gật đầu: “Đã nói với bên Thanh Trí rồi.”
Đoạn ông lại lật xem kết quả học tập của Doanh Tử Khâm một lần nữa, trầm ngâm hồi lâu mới ra khỏi phòng làm
việc, đi liên lạc với bên Đại học Để đô.
Người phụ trách kết nối giữa Trung học Thanh Trí và trường trung học trực thuộc Đại học Để đó là chủ nhiệm giáo
vụ. Sau khi nhận được tin tức, ông lập tức gọi điện thoại cho Doanh Tử Khâm: “Em Doanh, vòng huấn luyện đầu
tiên bắt đầu rồi, ở bên Đế đô. Tuy tôi thấy em hoàn toàn không cần huấn luyện nhưng đây là yêu cầu của ban tổ chức.”
“Nhưng em xem, nếu em thật sự không muốn đi, tôi có thể xin phép đặc biệt.”
Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi một lát: “Trận chung kết cuối cùng là tham gia theo đội ạ?”
“Đúng.” Chủ nhiệm giáo vụ nói: “Giống như các cuộc thi học thuật khác, một đội gồm sáu người, còn phải thi đấu
để giành được tổng điểm của cả đội.”
“Được, em đi.” Doanh Tử Khâm không từ chối: “Em đã hứa với thầy hiệu trưởng sẽ tham gia toàn bộ lịch trình của
ISC.” “Vậy được.Chủ nhiệm giáo vụ nói thêm: “Bên trường sẽ cử một giáo viên đi cùng em, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.
Em có cần gì, trường sẽ ủng hộ hết mình.” Sau khi cúp điện thoại, Doanh Tử Khâm gửi tin nhắn cho Thịnh Thanh
Đường. “Ông bảo cậu học trò kia của ông không cần tới thành phố Hộ nữa, vừa hay ngày mai tôi đến Để đô, ông
chuyển danh thiếp WeChat của tôi cho cậu ta đi.” Cô là một trong những người Thịnh Thanh Đường đặt dấu xem
trước nên ông trả lời rất nhanh.
“Tiểu thần y, sao tự nhiên cô lại đến Để đô? Cô phải đi học cơ mà?” “Kiếm tiền, làm vẻ vang cho trường, quan tâm
đến thầy hiệu trưởng đầu không còn tóc.”
Thịnh Thanh Đường hơi đau răng.
Ông coi như đã nhìn ra, Doanh Tử Khâm luôn chẳng để ý gì đến chuyện của bản thân nhưng ai nhờ cô giúp đỡ, cô
đều sẽ giúp tới cùng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải coi người đó là người ở phe mình.
Thịnh Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, ông run tay mãi mới ấn số gọi được cho Mục Duy Phong: A lô? Duy
Phong à, cháu được cứu rồi!”
“Vị thần y ông nói với cháu hôm trước ấy, vừa hay cô ấy có việc tới Để đô nên cháu không cần tới thành phố Hộ
nữa. Để ông chuyển danh thiếp của cô ấy cho cháu.”
Mục Duy Phong hơi ngạc nhiên: “Ông Thịnh, chẳng phải ông nói cô ấy rất bận rộn ư?”
“Đúng, rất bận.” Thịnh Thanh Đường nghĩ một chút rồi nói: “Cô ấy nói cô ấy tới Đế đô tham gia huấn luyện cuộc
thi gì đó nên tiện đường kiểm tra cho cháu luôn ” “Vậy để cháu đi đón cô ấy ” Mục Duy Phong nhìn lịch trình của
mình: “Hai ngày tới cháu cũng không có việc gì.”
“Cũng được.” Thịnh Thanh Đường rất vui vẻ: “Cô ấy là người tốt tính, bình dị dễ gần, còn thích đồ ăn vặt, cháu
mua chút đồ ăn vặt mang theo nhé.”
“Được ạ, cháu cảm ơn ông Thịnh.” Mục Duy Phong ghi lại từng chút một, sau đó nhận được danh thiếp Thịnh
Thanh Đường gửi cho anh ta trên WeChat.
Ảnh đại diện là một ly trà hình chú lợn với cái mũi màu hồng rất dễ thương.
Thế này thì không nhìn ra tuổi tác rồi.
Mục Duy Phong ẩn kết bạn, mấy phút sau, đối phương chấp nhận.
Anh ta gửi một tin nhắn đi.
“Xin chào, thần y Doanh, tôi là Mục Duy Phong. Ngày mai mấy giờ cô đến Để đố? Tôi đến sân bay đón cô.”
Năm giây sau, đối phương trả lời.
“Không cần, phối không tốt, ra ngoài ít thôi.”
Nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt Mục Duy Phong khẽ run lên.
Đúng là phổi anh ta không tốt, nhưng ngay cả Thịnh Thanh Đường, anh ta cũng chưa từng kể.
Lần đầu tiên Mục Duy Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Năm giờ chiều ngày hôm sau, tại sân bay Để đô.
Mục Thẩm Châu và Mục phu nhân đang đợi người ở lối vào của lối đi dành cho khách VIP.
Vì cuộc kiểm tra chọn người thừa kế của nhà họ Mục lần này, Mục phu nhân đã đặc biệt mời một vài chuyên gia từ
nước ngoài về dạy kèm cho Mục Thẩm Châu.
“Thẩm Chậu, vòng kiểm tra đầu tiên không khó đâu.” Mục phu nhân dặn dò: “Còn chuyện con cần làm là nhất
định phải thể hiện thật xuất sắc để ông nội con phải chú ý đến con.”
Mục Thẩm Châu khẽ gật đầu: “Con biết ạ.”
Cậu ta đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc thì chọn người thừa kế, đây là tình thế bắt buộc.
Người có tính uy hiếp lớn nhất với cậu ta cũng chính là Mục Duy Phong.
Nhưng hôm qua cậu ta nghe người giúp việc nhà họ Mục nói sức khỏe Mục Duy Phong lại có vấn đề, còn ho ra máu.
Mục Thẩm Châu hết nhìn đồng hồ lại nhìn về phía lối ra, tầm mắt chợt bắt được một bóng người rất quen thuộc.