Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt
Tác giả: Khanh Thiển
- Chương -
Editor: Dilys
️️️
"Thế nào?"
Mục Duy Phong không có trả lời.
Mục phu nhân cũng không vội, bà tự rót một chén trà, chậm rãi uống.
Đối với Mục Duy Phong mà nói, thân thể là điều quan trọng nhất.
Nhất là, hắn còn phải chiếu cố em gái Mục Vũ Khê.
Lịch sử của Mục gia bắt đầu hình thành sớm nhất là từ thời nhà Đường, hơn một nghìn năm trước, cũng chỉ có hai nữ gia chủ.
Mặc dù Mục Vũ Khê cũng rất ưu tú, nhưng Mục phu nhân căn bản không coi Mục Vũ Khê ra gì.
Dưới tầm mắt của bà ta, Mục Vũ Khê sau này chắc chắn phải gả ra ngoài.
Sau khi gả đi, cho dù lợi hại như thế nào, cũng chỉ có thể ở nhà làm nội trợ mà thôi.
Đợi phút sau, Mục phu nhân vẫn không nhận được câu trả lời của Mục Duy Phong.
Bà mất kiên nhẫn, nặng nề mà đặt chén trà xuống: "Duy Phong, việc này mà cháu còn phải suy nghĩ nữa sao?"
"Tôi không phải là đang suy nghĩ." Mục Duy Phong viết xong chữ cuối cùng, để bút xuống, mới nhàn nhạt mở miệng: "Tôi là không đồng ý."
"Không đồng ý?" Mục phu nhân hơi hơi kinh ngạc, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Cháu đi cạnh tranh, không phải là vì muốn Mộng gia xem bệnh cho sao? Vì cái gì không đồng ý?"
Mục Duy Phong lại ho khan vài tiếng, cười cười: "Người có thể chết, nhưng không thể tự cao, thím năm, thím không biết xấu hổ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng giống như thím."
Một câu nói, khiến Mục phu nhân trong nháy mắt mặt mày xanh mét.
Lồng ngực bà ta phập phồng nặng nề, cười lạnh một tiếng: "Người đều phải chết, còn tự cao cái gì, tốt, cháu không đồng ý, vậy thím sẽ chống mắt lên xem, cháu có thể không thể chống đỡ đến ngày khảo hạch cuối cùng không."
Mục phu nhân căn bản không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, đứng dậy liền đi.
Mới vừa đi một bước, Mục Duy Phong gọi bà lại.
Mục phu nhân dừng bước, không thèm quay đầu: "Thế nào, nghĩ kỹ rồi?"
"Bộ đồ uống trà này thím năm đã dùng qua, tôi cũng không cần." Mục Duy Phong đổi một tờ giấy khác, ngữ khí ôn hòa, "Mong thím năm mang đi theo."
Mục phu nhân bỗng nhiên quay đầu, bị tức không nhẹ.
Bà lại đi trở về đi, cầm bộ đồ uống trà trên bàn đá lên rồi vội vàng rời đi.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
Trại huấn luyện ISC.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong.
Đằng Vận Mộng nằm trên ghế sofa ợ một cái, rất thoải mái.
Mấy giây sau, cô nàng đột nhiên đứng lên, rất nghiêm túc: "Tớ nói này, Tử Khâm, cậu vừa rồi quá bốc đồng rồi, Tu Nhan là đại tiểu thư nhà họ Tu, nhà họ Tu đó, cậu có biết không hả?"
"Biết." Doanh Tử Khâm đang xem điện thoại, "Một hào môn ở Đế đô."
"Đúng vậy a." Đằng Vận Mộng thở dài một hơi, "Thoạt nhìn giống kiểu đại tiểu thư trong nhà có trên trăm người hầu, chúng ta thật là không thể nào so được."
Doanh Tử câm không ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ: "Nhà hào môn như nhà họ Tu, cũng sẽ để cho thiên kim nhà mình dấn thân vào giới giải trí?"
"Cái này tớ cũng không biết, bất quá Tu Nhan được cưng chiều như thế, cô ta muốn cái gì chắc nhà họ Tu sẽ đồng ý a?" Đằng Vận Mộng mơ màng, nhún vai, "Chắc hẳn Tu Nhan chỉ chơi đùa mà thôi, ở giới giải trí lăn lội không nổi, còn có thể trở về kế thừa gia sản trăm tỷ, nhân sinh chiến thắng."
Doanh Tử Khâm nhàn nhạt: "Chưa hẳn."
Đằng Vận Mộng không hiểu "chưa hẳn" là có ý gì, cô vẫn rất lạc quan: "Chúng ta ít tiếp xúc với cô ta là được rồi, ngược lại fan của cô ả cũng hơi điên chút, may mắn vừa rồi fan hâm mộ của ả không ở đây, bằng không chúng ta có thể đang sống sờ sờ mà bị bọn họ đánh chết."
"Tu Nhan vừa đến, người cũng đã đủ." Đằng Vận Mộng duỗi lưng một cái, "Ngày mai chúng ta bắt đầu huấn luyện, Tử Khâm, buổi chiều tớ đưa cậu ra ngoài đi dạo được không?"
Doanh Tử Khâm tắt điện thoại: "Buổi chiều tôi còn có chuyện, buổi tối thì có thể."
"Chuyện gì?"
"Có hẹn với người khác."
Đằng Vận Mộng gãi đầu một cái.
Cô luôn cảm thấy, đại diện nhan sắc của bọn họ rất là thần bí.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
Hai giờ, Mục Hạc Khanh đang ngồi một chỗ trong một quán trà ở trung tâm Đế đô.
Giữa và cuối thế kỷ đã không còn chiến tranh, Mục Hạc Khanh cũng lui về dưỡng lão, hiện giờ những người gặp được ông, ngoại trừ quen biết thế hệ trước, còn có mấy thành viên có thâm niên trong gia tộc, trên cơ bản cũng không có mấy người.
Cho nên ông cũng không muốn phòng khách, chỉ ngồi bên ngoài chờ.
Những vị khách khác ngược lại cũng nhìn thấy một ông lão tinh thần khoẻ mạnh, khí thế phi phàm như vậy, bất quá cũng chỉ nhìn một chút, không chú ý quá nhiều.
Mục Thừa ở một bên, nhìn đồng hồ: "Lão gia, ngài đến quá sớm, Doanh tiểu thư nói ba giờ cô ấy mới tới được."
"Vậy thì sao." Mục Hạc Khanh cũng không thèm để ý, rót một chén trà, "Uống thêm chút trà, cũng rất tốt."
Mục Thừa thở dài một hơi.
Hắn thấy là bởi vì Doanh tiểu thư tới Đế đô, Mục Hạc Khanh cao hứng đến nỗi đầu óc mê muội.
Bất quá Mục Hạc Khanh cũng không chờ quá lâu, sau mười lăm phút, ở bên ngoài quán trà có một chiếc xe dừng lại.
Mục Thừa liền vội vàng đứng lên, đi ra đón tiếp.
Một phút đồng hồ sau, hắn quay lại, đi theo phía sau hai người.
"Tới, ngồi." Mục Hạc Khanh liếc qua Phó Quân Thâm, dường như là dáng vẻ rất không cao hứng, "Trước đây ta còn với Tiểu Doanh, nếu cô bé tới Đế đô, tuyệt đối đừng đem cháu theo."
"Không phải mang cháu theo." Phó Quân Thâm kéo ghế ra, trước hết để cho cô gái ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống, "Vừa vặn cũng có chút chuyện, tiện đường tới xem một chút."
"Được rồi." Mục Hạc Khanh hừ khẽ một tiếng, "Trước đó không có việc gì cũng không thấy cháu tự mình đến."
Phó Quân Thâm dừng tay một chút, nhíu mày: "Mục lão, ông thật sự không sợ chết sớm sao?"
Nghe anh nói như thế, Mục Hạc Khanh lần này có chút bình tĩnh: "Không có việc gì, cháu còn có bản lĩnh khác, có thể đem người chết sống lại."
Mục Thừa: "......"
Hắn giơ tay lau mồ hôi.
Dám nói chuyện với Mục Hạc Khanh như thế, ngoại trừ Doanh tiểu thư, hắn lại thấy thêm một người nữa.
Mục Thừa kỳ thực có chút không rõ ràng Mục Hạc Khanh cùng Phó Quân Thâm có giao tình gì, càng không biết Phó Quân Thâm ở Đế đô này để làm gì.
Bất quá anh ta cũng chỉ là một thư ký, có một số việc không cần thiết phải hỏi.
"Cháu hiểu." Phó Quân Thâm khoác cánh tay dựa lên ghế, hơi hơi nghiêng đầu, cười, "Ý của ông chính là, mấy chục năm sau ông qua đời, cháu liền ra mộ nói chuyện với mộ của ông, ông còn có thể từ trong quan tài đi ra."
Tay Mục Hạc Khanh run một cái, suýt chút nữa đem nước trà tạt vào mặt Phó Quân Thâm.
Ông trợn mắt nhìn Phó Quân Thâm, nhìn về phía cô gái: "Tiểu Doanh, ông cũng là tìm cháu thương lượng một số thứ, thật ra cháu cũng không cần đến Đế đô, ông cũng đang có ý định tới thành phố Hồ."
Doanh Tử Khâm chống đầu, nhìn mấy hộp đồ ăn vặt để ở bàn bên cạnh một chút.
Cô gật đầu một cái: "Mục lão, ông nói đi."
Mục Hạc Khanh giả vờ không nhìn thấy, coi như tầm quan trọng của ông cao hơn so với đồ ăn vặt.
Ông nói: "Cháu biết đấy, ông mặc dù đã được cháu trị khỏi, nhưng cuối cùng vẫn là tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện đều lực bất tòng tâm."
"Ông không phải lực bất tòng tâm." Phó Quân Thâm vén tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay, bàn tay bắt đầu pha trà, "Ông là muốn ra ngoài chơi."
"Thằng ngóc thối." Mục Hạc Khanh tức giận đến mơ hồ, "Ông nói cho mày nghe, mày ác miệng như vậy, về sau không lấy được con dâu, cả đời làm cẩu độc thân a!"
Khó trách.
Ngày Tết năm nào cũng giới thiệu đối tượng cho thằng nhóc thối này.
Hết thảy sáu người, ai ai cũng là danh viện Đế đô.
Nhưng mỗi người sau khi gặp nhau cũng đều không gặp lại nữa.
Ông còn ngu ngốc bảo Mục Thừa đi hỏi người ta.
Hiện tại xem ra, hỏi thăm cái rắm.
Phó Quân Thâm nhíu mi, đem gam lá trà bỏ vào trong bình, thần sắc tản mạn: "Trùng hợp, cháu cũng muốn vậy."
"Được thôi, ông nhớ kỹ rồi." Mục Hạc Khanh đều khí cười, "Nếu sau này cháu có kết hôn, ông liền đem lời này nói ra ngoài, đảm bảo cháu không lấy được vợ."
Nói rồi, ông cầm một phần văn kiện từ tay Mục Thừa, đẩy tới trước mặt cô gái: "Mục gia muốn chọn một người thừa kế, đây là nội dung mà ông quyết định khảo hạch."
"Cuối tháng chín là vòng khảo hạch thứ nhất, ông muốn mời Tiểu Doanh cháu xem giúp ông xem, ai là người phù hợp."
"Cái này?" Ánh mắt Doanh Tử Khâm dừng một chút, "Xin lỗi, Mục lão, cháu không tính nhúng tay vào việc của Mục gia, có thể phải từ chối ông rồi."
Nghe vậy, Mục Hạc Khanh cũng không tức giận, chỉ tiếc nuối: "Nói thật, nếu cháu là con gái của Mục gia, ông tội gì còn phải chuẩn bị khảo hạch, trực tiếp đem Mục gia truyền cho cháu là được rồi."
Cái này nằm trong dự liệu của ông.
Ông và Doanh Tử Khâm quen biết nhau lâu như vậy, biết cô ngay cả việc của mình cũng chẳng buồn quản.
Ngược lại là người bên cạnh, cô cơ bản đều có cầu tất ứng.
Ai đối tốt với cô, cô sẽ càng đối với người đó tốt hơn.
"Yểu Yểu, đừng tin." Phó Quân Thâm nhướng cặp mắt đào hoa, cười nói: "Mục lão cũng từng nói với anh những lời này, em xem bây giờ ông ấy hận anh tới mức nào kìa, muốn tháo anh thành tám khối đến nơi rồi."
Doanh Tử Khâm nhíu mày: "Vì vậy?"
"Thằng nhóc thối, mày không phá đám việc của ông thì mày chết à?" Mục Hạc Khanh nhịn một chút, cuối cùng vẫn không lấy chân đạp anh, "Ít nhất Tiểu Doanh sẽ không giận ông, nhìn lại mày xem, có thể làm người như vậy suốt ngày à?"
Ông vỗ bàn một cái: "Được rồi, đi cùng lão già này một chút, ông có việc muốn nói với cháu."
Phó Quân Thâm xoa xoa tay, đem trà đã nấu xong đưa cho cô gái: "Yểu Yểu, anh và Mục lão vào trong một chuyến, em cứ ở bên này nghỉ ngơi đi."
Doanh Tử Khâm nhận lấy cái chén, gật đầu: "Ừm, hai người trò chuyện đi."
Mục Thừa cũng biết Mục Hạc Khanh có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Phó Quân Thâm, nên không có đuổi theo.
Hắn chần chờ một chút, thăm dò hỏi: "Doanh tiểu thư, cô có gì bất mãn đối với thiếu gia Thẩm Châu sao?"
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!