Trên mặt Mục phu nhân vẫn còn treo một nụ cười lạnh, những lời mỉa mai sâu cay mà bà ta định nói nghẹn ở trong
cổ họng.
Bà ta ngẩng phắt đầu lên, lập tức biến sắc.
Cô gái mặt bộ đồ phẫu thuật thống nhất của bệnh viện, trang bị kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt phượng.
Ánh mắt như tuyết, long lanh, rực rỡ.
Tất nhiên Mục phu nhân không nhận ra cô, nhưng bà ta nhìn ra được cô gái còn rất trẻ, có vẻ cũng chỉ lớn hơn
Mục Vũ Khê hai ba tuổi mà thôi.
Bàn tay cầm túi xách của bà ta thít chặt lại, bật cười: “Cô cứu? Cô tưởng mình họ Mộng chắc?”
Ngoài nhà họ Mộng ra, đầu còn gia tộc hay thế lực nào có thể bồi dưỡng ra một bác sĩ tuổi còn trẻ mà y thuật đã
cao siêu nữa?
Mục phu nhân lại quay sang nói với Mục Vũ Khê: “Cháu cứ chờ mà xem nhé, trình độ của mấy bác sĩ này không
chữa nổi cho anh trai cháu đầu, thím sẽ đợi cháu nhiều nhất là một ngày.”
Bà ta nhấc chân lên, không hề nhìn Doanh Tử Khâm, cứ thể đi thẳng xuống lầu.
Còn chưa đi đến cửa thang máy thì bà ta lại đụng phải một người trung niên mặc áo blouse trắng.
Người đàn ông trung niên này rất vội, không hề quan tâm đến Mục phu nhân, ông ta chạy thật nhanh đến trước
mặt cô gái, thái độ vô cùng kính cẩn: “Thần y Doanh.”
Bước chân của Mục phu nhân đứng khựng lại, kinh ngạc quay đầu.
Bà ta nghe rất rõ chữ “Doanh” này.
Ở Để đồ không có vị bác sĩ nổi tiếng nào họ ấy, càng đừng nói đến việc được gắn thêm hai chữ “thần y” đằng trước.
Họ này vốn đã rất hiểm, Mục phu nhân chỉ có thể nghĩ đến một người.
Bà ta lại tỉ mỉ quan sát bóng lưng của cô gái lần nữa, dường như nghĩ tới điều gì, có phần không thể tin nổi.
Mục phu nhân lẩm bẩm: “Không thể nào.”
Bà ta nhìn người đàn ông trung niên đang cung kính với cô gái kia, đột nhiên nhớ ra.
Đó là viện phó của bệnh viện Để đô! Viện trưởng và viện phó của bệnh viện Đế đô, bình thường đều không mấy
khi tiếp đãi người khác. Nếu muốn bọn họ đích thân đi ra nghênh đón, thì tối thiểu cũng phải là người cùng tầng
lớp với Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhiếp.
Trong đầu Mục phu nhân nổ ầm một tiếng.
“Từ lâu đã nghe nói y thuật của cô tuyệt đỉnh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.” Viện phó lại nói: “Không
ngờ cô còn trẻ như vậy, có bệnh viện Thiệu Nhân bảo đảm, chúng tôi tin vào y thuật của cô.”
“Để tôi làm phụ tá cho cô trong buổi phẫu thuật này.” “Không cần.” Doanh Tử Khâm đẩy cửa phòng phẫu thuật ra:
“Chỉ là tiểu phẫu thôi, chuyển bệnh nhân vào đây đi.”
“Đến ngay.” Viện phó cũng không cần đến bác sĩ chủ trị ra tay, tự mình đến phòng bệnh của Mục Duy Phong.
Các bác sĩ và y tá còn lại cũng đều quay trở vào phòng phẫu thuật.
Bọn họ theo sát bệnh tình của Mục Duy Phong đã lâu, chỉ có điều đúng là hoàn toàn bất lực trong việc trị khỏi tận
gốc căn bệnh của anh ta.
Bệnh của anh ta có từ trong bụng mẹ, lúc phát tác là năm mười hai tuổi, thời gian càng dài càng khó truy vết được
căn nguyên của bệnh.
Tay Mực phu nhân run run, bà ta chạy ào lên phía trước, túm lấy tay áo của một y tá, nào còn dáng vẻ đoan trang
quý phải lúc trước nữa: “Cô ta tên là gì? Nói cho tôi biết, cô ta tên là gì?” “Thưa bà, nơi này là bệnh viện, xin đừng
làm ồn.” Y tá đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Mục phu nhân và Mục Vũ Khê, cực kỳ căm ghét loại người này,
ngay lập tức rút tay áo ra khỏi tay bà ta: “Bảo vệ, nếu lát nữa bà này còn chưa đi thì đuổi bà ta ra ngoài.”
Mục phu nhân trân trân nhìn Mục Duy Phong lại một lần nữa được đẩy vào phòng phẫu thuật, tâm trạng hoang
mang.
Có thể khiến viện phó phải cam tâm tình nguyện làm phụ tá, thì nói không chừng có thể lần này Mục Duy Phong
thật sự được chữa khỏi.
Vậy thì kế hoạch của bà ta, há chẳng phải công cốc hay sao? Hơn nữa, Mục phu nhân thực không dám tin vào suy
đoán của mình. Nhưng cuối cùng bà ta vẫn lựa chọn gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alô.” Giọng điệu Mục phu nhân rất lạnh nhạt: “Mạn Hoa, cái cô con nuôi đã rời khỏi nhà bà có sở trường gì
không?”
Chung Mạn Hoa đang ngủ dở giấc, nhưng nghe thấy câu hỏi này thì tỉnh táo lại ngay.
Mục phu nhân rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho bà ta, cho dù có gọi cũng sẽ không hỏi chuyện trong nhà.
Chung Mạn Hoa mím môi: “Biết vẽ, biết thư pháp, còn biết đánh đàn dương cầm, nó đánh đàn dương cầm rất
hay.”
Nếu như Doanh Tử Khâm có thể ngoan ngoãn nghe lời ở lại nhà họ Doanh, thì bà ta sẽ càng nở mày nở mặt.
Một đứa con gái làm nghiên cứu, một đứa con gái giỏi nghệ thuật, còn ai không ngưỡng mộ bà ta chứ?
Mục phu nhân nhíu mày, nhưng cũng thầm thở phào trong lòng: “Chỉ thế thôi?”
“Thế thôi.” Trong lòng Chung Mạn Hoa chợt có dự cảm không hay, bà ta cuống lên: “Có phải nó lại gây ra chuyện
gì rồi không?”
Nhưng bà ta không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ phía Mục phu nhân, điện thoại cũng đã bị cúp máy.
Trên giường, Chung Mạn Hoa vẫn còn đang ngẩn ngơ. Bà ta day day huyệt Thái Dương, trong chốc lát đã không
còn cảm giác buồn ngủ, bà ta đi xuống tầng lấy nước nóng.
Trong nhà bếp, Doanh Nguyệt Huyên cũng đang bưng một cốc sữa nóng, chuẩn bị trở về phòng.
Nhìn thấy Chung Mạn Hoa, cô ta ngẩn ra: “Mẹ, con tưởng mẹ ngủ rồi?”
“Mục phu nhân gọi điện thoại tới, đặc biệt hỏi em gái con có những sở trường gì.Tâm trạng chung Mạn Hoa đang
rất bực dọc, nhưng bà ta cũng không giấu giếm con gái: “Mẹ nghĩ chắc là nó lại gây ra chuyện gì rồi, nhưng nếu có
thể khiến Mục phu nhân để mắt tới thì cũng tốt.”
Nhà họ Doanh cũng chỉ là một hộ khá giả ở thành phố Hộ, chứ đến Đế đô rồi, thậm chí còn không chen nổi vào giới
nhà giàu ở bên đó.
Những nhà họ Mục thì đã có quan hệ làm ăn qua lại với giới kinh doanh quốc tế rồi.
Ánh mắt Doanh Nguyệt Huyên hơi tối đi: “Vậy ạ.”
Mục phu nhân và Chung Mạn Hoa quen biết đã được mười năm. Cô ta cũng chỉ mới gặp vài lần. Mục phu nhân
còn khen cô ta nhanh nhẹn, hiểu chuyện, nhưng Mục phu nhân chưa bao giờ gọi điện cho Chung Mạn Hoa vào lúc
đêm khuya thế này chỉ để hỏi về chuyện của cô ta.
Doanh Tử Khâm mới được đón về thành phố Hộ chưa đến hai năm mà đã giành hết sự chú ý của biết bao nhiêu
người,
Doanh Nguyệt Huyên nắm chặt cốc sữa nóng trong tay, hít sâu một hơi, bước lên lầu.
Bệnh viện Để đồ. Nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, đèn đỏ phát sáng bên trên cũng biến thành
màu xanh. Mục Vũ Khê nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới: “Chị y tá, anh em thế nào rồi ạ?”
Quản gia cũng bồn chồn không yên.
“Hai vị yên tâm, tình trạng của bệnh nhân rất tốt.” Y tá nói: “Hai vị nên cảm ơn thần y Doanh đi nhé, nếu không có
cô ấy thì chỉ e bệnh nhân không thể hồi phục được hoàn toàn đầu.”
Đồng tử quản gia co lại, dường như nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm: “Cô nói gì cơ? Hồi phục hoàn toàn?!”
Trong giới nhà giàu ở Đế đô có ai mà không biết, Mục Duy Phong đã định sẵn là sẽ chết yểu?
“Đúng thế, khỏe mạnh lại rồi.” Doanh Tử Khâm đi ra từ phía sau cô y tá, cô cởi khẩu trang, khẽ gật đầu: “Anh ta
vẫn luôn kiên trì rèn luyện, sức khỏe không tồi, nhưng mà vẫn cần phải nghỉ ngơi một tháng, trong khoảng thời
gian này hãy thường xuyên đưa anh ta đi đến những nơi có nhiều cây xanh.”
Mục Vũ Khê nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô gái, đờ đẫn cả người, vẻ mặt hoảng hốt.
Quản gia cũng ngẩn người chốc lát, nhưng ông ta hoàn hồn rất nhanh: “Xin hỏi cô là thần y Doanh có phải không
ạ? Cô đã cứu thiếu gia Duy Phong, cô là đại ân nhân của nhà họ Mục chúng tôi.”
“Tối nay cũng muộn rồi, chỉ bằng cô đến nhà họ Mục ở một đêm?”
“Tôi còn có việc, không đến đâu.” Doanh Tử Khâm cởi bộ đồ phẫu thuật ra, giao cho y tá: “Các cô thực hiện nốt
phần xử lý phía sau nhé.”
Viện phó cũng đi theo ra: “Thần y Doanh, xin đừng vội, nếu cô có hứng thú thì bỏ bệnh viện Thiệu Nhân để đến
chỗ chúng tôi đi, nhất định sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất!” Bàn tay Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, cô quay đầu
sang: “Không cần đầu, các người cũng phiền lắm.”
Viện phó: “…”
Ôi trái tim tan nát của ông ta.
Mục Vũ Khê mãi vẫn còn chưa hoàn hồn, cô ấy hỏi một câu trong vô thức: “Chị ơi, chị có việc gì ạ?”
“Làm đề.” Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm: “Còn phải chăm hai đứa trẻ ngốc.” Cô gật đầu với Mục Vũ Khê rồi đi
xuống lầu.
Sáu giờ sáng, các học sinh tham gia huấn luyện đều đã dậy.
Đằng Vận Mộng vệ sinh cá nhân xong thì đến gõ cửa phòng của Doanh Tử Khâm, nhưng không có ai đáp lời cô ấy.
Thế là cô ấy lại gửi cho Doanh Tử Khâm một tin nhắn qua WeChat rồi đến căn tin.
Các học sinh mới chỉ nghe nói đến tên của đối phương chứ chưa hề gặp mặt.
Tất nhiên là ngoài Tu Nhan ra.
Cô ta vừa ngồi xuống một bàn trong căn tin thì có mấy học sinh đã vây đến.
Tu Nhan có ngoại hình đẹp, tính khí tốt, nhà mặt phố bố làm to, hiển nhiên là khiến người khác rất yêu thích.
Đằng Vận Mộng không để ý đến Tu Nhan, mà đi tìm Phong Việt cùng ăn sáng.
“Mộng Mộng, bạn Doanh đâu?” Phong Việt gặp một cái bánh bao thịt: “Vẫn chưa dậy à?” “Không phải, tối hôm
qua cậu ấy không về.” Đằng Vận Mộng lắc lắc đầu: “Chắc vẫn còn ở bên ngoài.”
“Không về?” Phong Việt đờ ra: “Buổi huấn luyện sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ bốn mươi, cậu ấy có đến kịp không
thế?”
Đằng Vận Mộng đang định lên tiếng thì bị một tràng tiếng giày cao gót gõ lên nền nhà cắt ngang
Là cô Mạnh.
Cô ta lạnh mặt nói: “Đằng Vận Mộng, Phong Việt, hai em qua đây cho tôi.”
Tu Nhan cũng nghe thấy, cô ta nhìn sang với vẻ mặt đầy hứng thú, dáng vẻ nửa cười nửa không.
“Chẳng phải tôi đã bảo các em đi tìm giáo sư đổi nhóm rồi à?” Vẻ mặt cô Mạnh rất khó coi: “Đã ba ngày rồi, sao còn chưa đổi?”
Phong Việt lập tức lôi lý do đã nghĩ sẵn từ trước ra: “Bọn em đi rồi đấy chứ, nhưng giáo sư Tả không cho.” “Không cho?” Cố Mạnh cau mày: “Hai đứa cùng nói mà giáo sư có thể không cho chắc? Tôi thấy là do bản thân các em không muốn đổi có phải không?”
Đằng Vận Mộng khoong lên tiếng, xem như mặc nhận.
“Các em chung nhóm với nó, thì chỉ tổ bị nó kéo chân thôi, đã hiểu chưa hả?” Cố Mạnh tức đến bật cười: “Các em muốn gánh nó, trong thời gian huấn luyện thì được, nhưng đến vòng thi quốc tế thì phải làm sao? Các em tưởng trường công Ylang là trò đùa đấy à?”