Trong phút chốc Chung Mạn Hoa tối sầm mặt lại.
“Nó muốn vào giới giải trí?”
Bà ta rít từng chữ qua kẽ răng.
“Ấy?” Doanh Lộ Vi hơi khựng lại: “Chị dâu, Tiểu Khâm chưa nói cho chị biết sao?”
Chung Mạn Hoa hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Nó đừng có mà nằm mơ!”
Có đứa con gái nhà danh giả nào lại lăn lộn trong cái giới giải trí không?
Học hành không ra gì thì thôi, không biết đánh đàn cũng vẫn chấp nhận được, giờ lại còn muốn diễn kịch?
Suốt ngày gây chuyện! Rốt cuộc nó muốn cái gì?
“Đâu có, chắc em hiểu nhầm thôi à.” Doanh Lộ Vi hơi mím môi: “Chị dâu, chị đừng giận nhé, em cũng chỉ tò mò thôi, thật ra với điều kiện như Tiểu Khâm, làm trong giới giải trí sẽ lên như diều gặp gió.”
Nghe thể, Chung Mạn Hoa càng tức hơn: “Lộ Vi, không phải ai cũng được như cô đầu, cô dạy nó bao lâu nay mà ngay đến bài cơ bản nhất như Fur Elise nó cũng không biết đánh!”
Doanh Lộ Vi là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng của nước Hoa, Doanh Tử Khâm có thể sánh nổi ư?
Doanh Lộ Vi tỏ vẻ xấu hổ: “Em thật không biết dạy, chỉ làm mất thì giờ của Tiểu Khâm.”
“Tại nó không chịu học hành đàng hoàng!” Chung Mạn Hoa tức tối:
“Cô có dạy con chó con mèo, nắm tay chỉ bảo từng tí thì cũng phải biết!”
“Chị dâu, chị” Doanh Lộ Vị ngừng một lát, bất lực: “Tiểu Khâm có nhà không chị, em đến đưa ít đồ cho con bé.” Chung Mạn Hoa vẫn còn rất giận: “Nó không có nhà, cô đi lên để vào phòng nó là được rồi.” Doanh Lộ Vi gật đầu, đi được vài bước lại dừng lại: “Chị dâu, anh em không nói khi nào về sao?”
“Anh cô và cháu cô đều đang ở đế đô.” Chung Mạn Hoa nói tiếp: “Nghe bảo có gia tộc lớn từ Châu Âu tới, họ đang xem có thể tạo dựng mối quan hệ hay không, vài ngày nữa mới về.”
“Anh ấy giỏi thật.” Doanh Lộ Vi lại cười: “Cũng nhờ chị dâu biết dạy dỗ, Thiên Luật thừa hưởng bản lĩnh kinh doanh của cha.” Tuy nhà họ Doanh là danh gia vọng tộc hàng trăm năm, nhưng kỳ thật mới chỉ trở nên rạng rỡ lớn mạnh dưới thời ông cụ Doanh, đáng tiếc ông cụ đã qua đời mấy năm nay.
Bằng không, có lẽ nhà họ Doanh còn có thể vượt qua nhà họ Phó.
Nhắc đến Doanh Thiên Luật, khuôn mặt Chung Mạn Hoa mới lại có nét vui tươi: “Từ bé Thiên Luật đã rất thông minh, cũng khiến chị đỡ lo.”
Doanh Lộ Vị thở dài: “Nếu Tiểu Khâm không đi lạc thì chắc cũng không thua kém Thiên Luật.”
Chung Mạn Hoa sầm mặt xuống ngay.
Chủ nhân của nhà họ Doanh ngoài bà ta và Doanh Chẩn Đình ra, cũng chỉ có Doanh Lộ Vi biết được chân tướng sự việc.
Bọn họ không hẹn mà cùng thống nhất giấu Doanh lão phu nhân và Doanh Thiên Luật, chứ đừng nói gì đến những gia tộc lớn khác.
Đều nuôi dưỡng cá, sai cũng đã sai rồi, thôi thì để vậy cũng không có gì to tát. Nhưng sự thật chứng minh, đứa bé mình nuôi từ nhỏ đến lớn vẫn gần gũi hơn.
Chung Mạn Hoa bứt rứt trong người, bà ta nghi ngờ không biết Doanh Tử Khâm có phải con ruột bà ta hay không mà tại sao không thừa hưởng được tí ưu điểm nào của bà ta?
Doanh Lộ Vi lúc này mới đi lên lầu.
Cô ta rành đường rẽ lối bước thẳng lên phòng của Doanh Tử Khâm, lấy ra chìa khoá dự phòng mở cửa vào.
Căn phòng bài trí khá đơn giản, giường, tủ quần áo, bàn vi tính và tủ sách đều có màu gỗ nâu, rất đơn sơ.
Doanh Lộ Vị hờ hững lướt qua một lượt mọi thứ trong phòng, khi nhìn thấy tủ sách xếp quá nửa sách cho thiếu nhi thì không nhịn được phì cười, ánh mắt có vẻ khinh bỉ.
Tại cô ta nghĩ nhiều thôi.
Doanh Lộ Vị hất tóc ra sau tai, rồi không thèm nhìn thêm lần nào nữa, đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, cô ta thấy da hơi ngứa ngứa, quen tay đưa lên gãi không để ý lắm, nhưng không ngờ lại thấy hơi nhói đau.
Doanh Lộ Vi sợ thót tim, vội vã lấy tay che mặt.
Tay còn lại run run lôi điện thoại ra, không kịp suy nghĩ gì đã nói: “A lô?
Đặt lịch khám ở bệnh viện tuyển đầu cho tôi, mau lên…”
Cùng lúc đó.
Thành phố đã lên đèn rực rỡ, người nườm nượp như thuỷ triều, còi xe inh ỏi không ngớt.
Trong xe, Phó Quân Thâm liếc nhìn đèn đỏ đang đếm ngược, nghiêng đầu nhìn cô gái vừa nãy còn im lìm nằm ngủ, giờ đã ngồi hẳn dậy.
“Gặp ác mộng ?”
“Không” Doanh Tử Khâm chống khuỷu tay, vẻ hơi biếng nhác: “Tự dưng nghĩ tới một chuyện vui.”
Hôm đó, ngoài việc mua những loại thuốc dùng để chữa bệnh cho Ôn Phong Miên, cô còn đặc biệt mua một vài loại khác.
Lúc về nhà, cô cũng chỉ điều chế chơi chơi thử ít thuốc mới, để trong phòng.
Đương nhiên không thể mua những nguyên liệu cực độc ở thị trường được.
Thành thử dù có điều chế thể nào, độc tính cũng không quá mạnh.
Nhiều nhất chỉ bị nổi mề đay mất một tháng, nếu càng chữa chạy thì sẽ càng làm bệnh nặng thêm, bị nát mặt gì đấy.
Độc dược do cô điều chế, không ai có thể giải được.
“Hả?” Đèn đỏ đã nhảy sang đèn xanh, Phó Quân Thâm khởi động xe:
“Chuyện gì vui thể, kể cho anh nghe vui cùng đi.”
Cô gái vừa ngủ dậy, cặp mắt phượng long lanh ngấn nước, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Dạy cho người ta một bài học nên thấy tâm trạng trầm thấp lạnh lùng: Dạy cho người ta một bài học nên thấy tâm trạng tốt hơn.”
Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhịp nhè nhẹ trên vô lăng, ánh mắt thâm trầm. Anh đã điều tra nhà họ Doanh. Dù nhà họ Doanh có ý che đậy chuyện mười sáu năm trước, nhưng nếu điều tra sâu hơn vẫn sẽ biết được sự thật. Bốn gia tộc đều coi trọng lợi ích, dù có là con gái ruột, cũng có thể dễ dàng từ bỏ.
Giống như trước đây vậy.
Phó Quân Thâm lấy ra một thanh sô-cô-la đưa cho cô. Doanh Tử Khâm nhận lấy rồi bẻ làm hai phần.
Phó Quân Thâm rũ mắt, cười khẽ. Cô bé cũng có tâm nhỉ.
Anh liếc nhìn cô với vẻ đăm chiêu, khoé môi cong cong, kéo dài âm cuối: “Yểu Yểu?”
Doanh Tử Khâm không nghe rõ, tháo tai nghe xuống: “Gì thế?”
“Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm lại gọi cô thêm lần nữa, đôi mắt hoa đào híp lại giống như mê hoặc: “Tên ở nhà của em, em không nhớ à?”
Hai tiếng ấy thốt ra từ miệng anh, vừa thắm thiết vừa âu yếm, như tiếng thì thầm của đôi tình nhân.
Doanh Tử Khâm im lặng một lát, khẽ đáp: “Ừm.”
Cải tên Yểu Yểu không phải tên nhà họ Doanh đặt cho cô mà là do Ôn Phong Miên đặt.
Ôn Phong Miên nói cái tên này có hai ý nghĩa.
Một là “thân thân yểu yểu, hoà thục chi mạo”, ông hy vọng cô có một cuộc sống an nhiên, thư thả.
Nghĩa khác là “chết yểu”.
Thôn Thanh Thuỷ có tập tục đặt một cái tên xấu cho con để dễ nuôi.
“Ừ, được.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Sau này anh sẽ gọi em là Yểu Yểu, em không để ý chứ?”
Doanh Tử Khâm ngáp ngủ, vẻ lười nhác: “Không để ý.”
Dù gì khi còn ở Châu u, cô cũng có rất nhiều tên gọi. Cái tên, đối với cô mà nói cũng chỉ là một ký hiệu thôi.
Ngoài ra không có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Cuối cùng hai người cũng đến một quán lẩu xiên que ngay gần phố đi bộ, buổi tối là lúc khách khứa đông đúc, cần phải xếp hàng.
Doanh Tử Khâm hít hà mùi lẩu cay nồng hấp dẫn, cô thấy hơi tiếng tiếc sao lúc trước không ở nước Hoa một thời gian, bỏ lỡ biết bao nhiêu là món ngon. “Anh đi đậu xe.” Phó Quân Thâm giơ tay, định xoa đầu cô, xong cuối cùng lại hạ tay xuống, bảo: “Em vào rút số thứ tự trước đi, đừng đi đâu lung tung.”
Nhà hàng lẩu xiên que nằm trong con hẻm cách bãi đậu xe một quãng đường khá dài.
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Lấy số xong, cô đút một tay vào túi quần, đứng dựa vào tường.
Một tay lấy điện thoại ra mở Weibo xem.
Sau hôm tài khoản Weibo của cô bị Doanh Lộ Vi gắn thẻ, cô đã xóa đi và tạo một tài khoản mới.
Doanh Tử Khâm liếc bảng hot từ khóa tìm kiếm, không thấy có gì hay ho, chuẩn bị thoát ra chơi game một lúc. Song đúng vào lúc này, cột điểm nóng nhảy lên một dòng trạng thái, từ một blogger chuyên đăng tin.