Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

chương 282

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên dưới dòng trạng thái đính kèm một đoạn clip ngắn.

Tuy ánh sáng rất tồi, nhưng vẫn có thể nhận ra được người trong khung hình Cô bé mặc bộ quần áo ở nhà rất đơn

giản, buộc tóc đuôi gà, nước da trắng bóc.

Rất rõ ràng, ống kính rất sát mặt cô.

Tuy chỉ chụp được một góc nghiêng, nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp có sức sát thương mạnh mẽ này.

Dung mạo của Doanh Tử Khâm rất dễ phân biệt, dù sao thì nhan sắc cực phẩm như thế cũng rất ít, căn bản không

tìm được người tương tự. Mà trong khoảng thời gian nghỉ dưỡng ở nhà Đệ Ngũ, cô cũng đã khôi phục lại dung

mạo vốn có của mình.

Dù sao thì ở đây cũng không có người ngoài.

Ba người Đệ Ngũ Phong, Đệ Ngũ Hoa và Đệ Ngũ Tuyết đi làm nhiệm vụ vẫn chưa về, chỉ có mình Đệ Ngũ Nguyệt

ở nhà.

Ban đầu khi Đệ Ngũ Nguyệt vừa nhìn thấy dung mạo thật của cô xong, còn vây quanh cô cả nửa ngày, xem xem có

phải mặt thật không, sau đó nhìn nhiều rồi thì cũng miễn cưỡng làm quen được.

Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt không hề thay đổi, rất bình thản nói: “Là tôi.”

“Bọn họ bảo chị đánh người ta phải vào bệnh viện.” Đệ Ngũ Nguyệt nhíu mày: “Thật không thế? Clip này không

phải là cắt ghép đấy chứ?”

Cô ấy đã xem xong đoạn video chỉ kéo dài mười giây này.

Trong video cho thấy, Doanh Tử Khâm cầm một bình rượu, phang thẳng vào đầu của tên công tử nhà giàu.

Không chút lưu tình, vỡ đầu chảy máu, sau đó còn đạp thêm một cái.

Video kết thúc trong tiếng kêu la oai oái của anh chàng kia.

Bên dưới bài đăng này, không có nhiều bình luận lắm, nhưng ý kiến thì đều tương đồng.

“Chỉ xem clip thôi mà tôi đã thấy tim đập chân run rồi, một đứa con gái sao có thể ra tay độc ác như thế chứ? Cứ

nhất quyết phải đánh chết người mới chịu sao?”

“Các học sinh bây giờ, bề ngoài sáng sủa, học hành giỏi giang, nhưng sau lưng thì không biết nhân phẩm kém cỏi

đến mức nào.”

“Không thấy chủ thớt nói gì à? Người bị đánh vào thắng bệnh viện luôn rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa ra, liệu có

thành người thực vật luôn không?” “Loại người này thì thôi đi, đừng có tham gia những cuộc thi học thuật quốc tế

nghiêm túc như ISC nữa? Lại còn thánh học? Định làm tấm gương xấu cho học sinh khác noi theo hay gì!”

Video chỉ có một đoạn ngắn, quay mỗi hai người Doanh Tử Khâm và Phùng Hoa, hơn nữa còn chỉ quay phần thân

trên.

Bối cảnh xung quanh không rõ ràng lắm, nhưng có thể nhìn ra được là đang ở trong một quán karaoke. “Chị gái,

bên dưới nhiều người mắng chị lắm nè.” Đệ Ngũ Nguyệt càng kéo càng thấy tức giận: “Còn chưa biết đầu cua tai

nheo thế nào mà đã tốc váy lên chửi rồi?”

“Làm quen đi.” Doanh Tử Khâm gắp một miếng cá: “Những người đó chỉ có thể tìm được cảm giác tồn tại ở trên

mạng thôi.”

Phó Quân Thâm cũng xem thử, xem xong đôi mắt đào hoa của anh hơi co lại: “Camera giám sát của quán ngày hôm

đó?” “Không phải camera giám sát của quán.” Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Em đã xâm nhập vào hệ thống xóa

camera giám sát đi rồi.”

Phó Quân Thâm gật đầu. Cho dù Doanh Tử Khâm không xóa thì quán karaoke Vương Triều cũng không dám tung

đoạn ghi hình này ra.

Bằng không thì chẳng khác gì không muốn tiếp tục làm ăn ở đất Để đô này nữa.

“Em nhớ ra rồi.” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lát: “Lúc ban đầu, bọn chúng tưởng là em thật sự muốn chơi với

bọn chúng, hình như có người lấy điện thoại ra quay lại, chắc là cái này đấy.”

Nghe thấy câu nói ấy, ánh mắt Phó Quân Thâm lạnh hắn đi, anh cong môi: “Xem ra, bọn chúng vẫn chưa nhận đủ

sự trừng phạt nhỉ.”

Đám công tử nhà giàu như Phùng Hoa có sở thích như vậy. Lúc chơi bời thường thích ghi hình lại, để sau này dùng

những đoạn băng ghi hình ấy uy hiếp các cô gái.

Chỉ có điều không ai trong số chúng ngờ rằng, bọn chúng chỉ định chơi một lần giống như thường ngày, nhưng lại

đạp phải đá.

Đúng là Phùng Hoa vẫn còn đang ở trong bệnh viện, bởi vì bị thương quá nặng, đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa

xuống giường được.

Nhưng chỉ cần gã vừa ra viện thì sẽ lập tức được đội Nhất Tự đến tiếp đón.

Sống không bằng chết, còn đáng sợ hơn cái chết.

Còn về những cậu ấm khác, không có thể lực lớn như nhà họ Phùng, nhưng lại đi theo nhà họ Phùng làm ra không

ít chuyện bẩn thỉu, cũng không tránh khỏi phải ngồi tù. “Chị gái, hạt search! Lên hot search rồi!” Đệ Ngũ Nguyệt

làm mới bảng hot search: “Chớp mắt đã lên đến vị trí , ai mua thế nhỉ?”

Doanh Tử Khâm đặt đũa xuống, day day trán, chậm rãi thốt lên: “Thật phiền phức.” Cô đứng dậy, chuẩn bị đi lấy

máy tính. “Yểu Yểu, mặc kệ đi.” Lúc này Phó Quân Thâm lại lên tiếng: “Sẽ có người giải quyết, em yên tâm ở lại

thêm mấy ngày, đợi khỏi rồi thì chúng ta sẽ quay về thành phố Hộ.”

Nói xong, anh đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hot search vừa mới xuất hiện trên bảng, nhiệt độ vẫn chưa cao lắm, nhưng cũng không ngăn được seeder và các

blogger đến dắt mũi dư luận.

Bọn seeder này lẫn trong số những cư dân mạng thật sự, đang điên cuồng tag hội đồng giám khảo của ISC vào.

@Trại huấn luyện ISC chi nhánh nước Hoa V, mau lên nào, một người cạnh tranh không chính đáng đã bị khai trừ,

vậy sao loại này còn không mau chóng bị khai trừ đi chứ?” “Nhan báo của chúng ta thật thảm, nghe nói Nhan bảo

còn ở chung một tòa nhà với vị thánh học này đấy, liệu có phải cũng từng bị đánh không?”

Vốn dĩ là bài đăng do fan hâm mộ của Tu Nhan khởi xướng nên bên dưới tràn đầy những lời thương xót Tu Nhan.

“Tu Nhan là ai thế?” Đệ Ngũ Nguyệt túm lấy một lọn tóc: “Sao em chưa nghe nói đến bao giờ nhỉ? Cô ta là người

nhà họ Tu à? Đã là người nhà họ Tu còn lăn lộn trong giới giải trí?”

Lịch sử của nhà họ Tu không lâu đời như nhà họ Mục hay nhà Đệ Ngũ, nhưng cũng là hào môn trăm năm nay.

Những hào môn lớn như vậy trước nay đều không cho phép thành viên chi chính tiền vào giới giải trí. Thành viên

chi chính là những người được gia tộc dốc lòng bồi dưỡng, ngày sau còn phải kế thừa gia tộc.

“Cô đi học thuộc lòng sách đi.” Doanh Tử Khâm không trả lời, chỉ chỉ vào phòng ngủ: “Mười ngày rồi, mà cô còn

chưa chép xong một bản “Chu Dịch”.”

Cô không nói tiếp nữa nhưng toàn thân lại phát ra tín hiệu như đang nói…

Cái đồ trình gà.

“Á!” Đệ Ngũ Nguyệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Ông nội thất không phải là người mà, “Chu Dịch” còn đỡ,

vậy mà ông còn bắt em chép cả “Thôi Bối Đồ” nữa, cái đó có cả tranh đấy, em vẽ thì đã kém sẵn rồi.”

“Đây là những cuốn sách cơ bản mà cô phải đọc.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu, dựa vào trên ghế, dáng vẻ thêm

phần biếng nhác: “Vừa hay tôi cũng rảnh, có thể canh chừng cô.”

Ngoài phim truyền hình máu chó ra, có lúc cô cũng rất thích mấy chuyện chèn ép người khác như thế này.

Cùng lúc ấy, ở bờ bên kia đại dương, châu u.

Trong một căn phòng dưới lòng đất rất rộng rãi.

Vẫn có rất nhiều hộp mì ăn liền, nhãn hiệu quốc gia nào cũng có, đầy đủ các mùi vị.

Một hacker nào đó đang vắt chân chữ ngũ ngồi trước màn hình máy tính, nhàn nhã thảnh thơi ngâm nga một bài

hát.

Cho đến khi điện thoại của anh ta vang lên.

Anh ta vừa nhìn thì đã có cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng. Nhưng không nghe thì không được, anh chàng

hacker chỉ đành ẩn nút nghe: “Đại ca, lại có chuyện gì thế?”

Anh ta cũng biết rõ, một khi Phó Quân Thâm gọi điện cho anh ta thì chắc chắn là có chuyện gì đó muốn sai bảo.

“Xóa mấy bài trên Weibo.” Phó Quân Thâm nói thật ngắn gọn, giọng điệu lười biếng: “Tiện thể đè hạt search xuống

luôn nhé, thanh minh thì khỏi cần, sẽ có người đăng.” “Weibo?” Hacker nọ suýt nữa nhồi máu cơ tim, đến mì ăn

liền cũng không thể an ủi được tâm hồn bị tổn thương của anh ta: “Cậu có thể tìm tôi làm mấy chuyện phù hợp với

thân phận của tôi tí được không? Ít nhất thì cũng bảo tôi xâm nhập vào hệ thống của tổng bộ IBI hay gì đó chứ?”

Anh ta là lão đại của Liên minh hacker ẩn danh mà phải hạ mình làm cái này à?

Đầu dây bên kia là tiếng cười khẽ trầm thấp của người đàn ông: “Ừ, vất vả rồi, tôi chuẩn bị cho anh mười thùng mì

tôm, đã gửi hàng rồi nhé.”

Cuộc gọi cứ thế kết thúc.

Rất vô tình.

“Bố khỉ!” Hacker nọ đập bàn thật mạnh, tức thở phì phò, tự lẩm bẩm một mình: “Đúng là xui tận mạng mà, đáng

đời ai bảo tự tìm phiền phức.”

Anh ta không dám ca thán nữa, ngồi sang một bàn máy tính khác, ngón tay lướt như bay trên bàn phím.

Cũng chỉ mấy phút sau, tất cả video có liên quan đến Doanh Tử Khâm đều bị xóa sạch.

Hacker nào đó xóa bài xong, lại nhìn sang tài khoản “Một viên kẹo ngọt nhà Nhan bảo”, anh ta hừ lạnh một tiếng,

nhập vào máy tính một đoạn mã lệnh, sau đó bấm “Enter”.

Anh ta đã khóa vĩnh viễn tài khoản này, tiện thể cũng cẩm luôn chứng minh thư nhân dân và số điện thoại của chủ

nhân tài khoản.

Cho dù chủ nhân tài khoản có đi khiếu nại với Weibo, thì cũng chẳng lấy lại được tài khoản, mà cũng đừng hòng

lập tài khoản mới.

Anh chàng hacker nốc một ngụm coca thật lớn, quay về trước màn hình máy tính ban đầu, bắt đầu làm nhiệm vụ.

Một khi lão đại của Liên minh hacker ẩn danh mà đã ra tay, thì có thể hack thắng vào mạng xã hội toàn cầu.

Khi fan lớn của Tu Nhan phát hiện ra tài khoản Weibo của mình bị khóa trong chớp mắt, cô ta tức đến tái mặt.

Không chỉ có vậy, cô ta thậm chí còn không thể đăng ký một tài khoản mới.

Nữ sinh chỉ đành mượn nick clone của một bạn fan trong group, lại hừng hực khí thể đăng lên một dòng trạng thái.

[@Người dùng : Có chỗ dựa thì ghê gớm lắm chắc? Nếu như nhân phẩm thật sự không có vấn đề, thì khóa

nick của tôi làm gì? Xóa đoạn clip ghi hình của tôi làm gì? Đoạn ghi hình này đã được giảm định từ trước rồi, không

phải cắt ghép, sao nào, thánh học nào đó còn dám nói người trong clip không phải là mình à?]

Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ đã được một tiếng đồng hồ, tuy nhiên bởi vì video được xóa kịp thời, nên số người

nhìn thấy nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm nghìn người.

Mà phần lớn chỉ là người qua đường hóng thị, xem rồi cũng chẳng khác gì không xem.

Nhưng bọn họ nhất định phải khiến những cư dân mạng đang theo dõi chương trình “Chấp nhận hình phạt của

thần học đi!” đều nhìn rõ Doanh Tử Khâm là hạng người thế nào.

Nữ sinh lại gọi thêm các bạn fan khác giúp cô ta tăng nhiệt độ.

“Chịu không nổi nữa rồi, chuyện của Tu Nhan thì ISC có thể đuổi người nhanh như thế mà sao đến lượt Doanh Tử

Khâm lại không được? Tiêu chuẩn kép thế à?”

“Nghe nói người bị đánh đã thành người thực vật rồi, vị thánh học có nhan sắc thần tiên nào đó trốn đi đâu rồi?

Không ra mặt trả lời được một câu à?”

“Ngày nào Doanh Tử Khâm còn chưa rời khỏi ISC thì tôi còn tẩy chay ngày đấy, nói được làm được.”

Vào lúc các người hâm mộ của Tu Nhan không ngừng cố gắng dắt mũi dư luận, lại một lần nữa đẩy hashtag

Doanh Tử Khâm, đánh người vào bệnh viện lên tốp hot search.

Thì đã có một hashtag khác chễm chệ trên tốp của bảng hot seach.

Doanh Tử Khâm, trừ bạo an dân

Khi bấm vào hashtag này thì sẽ thấy bài đăng đầu tiên như sau…

“@Thông tấn xã thanh niên: Cảm ơn bạn Doanh Tử Khâm đã giúp trừ bạo an dân, bảo vệ quyền lợi của phái nữ, duy trì trật tự xã hội, xã tôi đã đặc biệt làm một lá cờ thi đua, lát nữa sẽ gửi tới.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio