Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Doanh Tử Khâm day trán, mở mắt ra, nhìn sang.
Cô xụ mặt xuống, trên gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, cố gắng đè nén cơn bực tức trong lòng.
Tu Vũ cho cô xem một video.
Đây là một video tự quay, nhân vật bên trong là một thiếu nữ tóc vàng chừng mười bảy tuổi.
Thiếu nữ này nói tiếng Anh, thỉnh thoảng xen lẫn mấy từ Latinh, hơi khó hiểu.
Nhưng bên dưới có kèm phụ đề tiếng Trung, đại ý là thiếu nữ này biết người đứng đầu bảng xếp hạng tổng ISC
nước Hoa vô cùng lợi hại, muốn phân cao thấp với người này ở trên trận chung kết quốc tế. Hot search trên Weibo
là như thế này.
Số : Irna, đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu
Số : Khiêu chiến đến từ nước Y
“Chính là cô gái thần đồng này, cô ta gửi lời khiêu chiến tới cậu.” Tu Vũ nói: “Bố Doanh, lần này thì cậu hot trên
toàn thế giới rồi.”
Xem qua xong, cô ấy tức giận nói: “Nhưng cô ả Irna này quá mạnh miệng, còn nói rằng cậu không xứng là đối thủ
của cậu ta, hy vọng đến vòng đấu cuối cậu có thể chống đỡ được ba vòng dưới tay cậu ta nữa chử, xí, cậu ta là cái
thá gì.”
Hôm đó cô ấy vô tình nhìn thấy giao diện bài thi của Doanh Tử Khâm nên mới biết Doanh Tử Khâm đứng đầu
bảng xếp hạng tổng.
Giang Nhiên còn không biết chứ đừng nói tới những người khác.
Doanh Tử Khâm xem lại đoạn video kia thêm một lần nữa, trầm tư.
Cô có được thêm tư liệu về Irna từ chỗ Tả Lê, đồng thời còn hỏi Dụ Tuyết Thanh về vấn đề thôi miên.
Dụ Thanh Tuyết đáp một thôi miên sự mạnh mẽ có thể khai phá tiềm năng đại não giúp người khác, nhưng làm
vậy sẽ khiến người đó bị tổn thương nghiêm trọng.
Cho dù người bệnh yêu cầu thì Dụ Tuyết Thanh cũng không làm vậy.
Về phần tình hình chi tiết của Irna là như nào thì Doanh Tử Khâm không hề quan tâm.
Cô mở điện thoại lên, phát hiện ra trên tài khoản Livestream Cá Mập của cô, quả nhiên là có khá nhiều tin nhắn
được gửi tới.
“Đại thần cũng quay một video để giết chết vẻ uy phong của cô ta đi!”
“Trên mạng Internet nước ngoài, đám người đó bắt đầu gièm pha về đất nước chúng ta, đại thần, mau lên, hãy để
cho bọn họ biết được sự lợi hại của người đi!”
“Đại thần thử nói xem cô ả Irna này khiêu chiến thì khiêu chiến, dựa vào đầu mà giẫm đạp lên người khác chứ?”
Doanh Tử Khâm tùy ý lướt qua rồi đóng cửa sổ hộp thư đến. Sau đó cô ấn mở phần thông tin cá nhân lên, ẩn đổi
ảnh đại diện.
Nền đen chữ trắng.
Tám chữ rất tươi sáng.
Đội fan hâm mộ đang hưng phấn chỉ chờ một câu hiệu lệnh thì bọn họ sẽ xông lên: “ “
Tu Vü: “???”
Còn có thể làm như vậy được à.
Irna gửi lời khiêu chiến quả thực đã kinh động tới mấy mạng xã hội lớn trên toàn thế giới.
Mọi người chỉ chờ người đứng đầu bảng xếp hạng tổng toàn thế giới đáp lại nhưng không hề thấy đâu.
Cho nên, sau khi hóng hớt cuộc vui một hồi, mọi người tản sạch.
Doanh Tử Khâm tắt phần mềm Livestream Cá Mập đi, sau đó mở một phần mềm chat khác trên điện thoại di động
lên.
Đây là phần mềm chat chính thức của Đại học Norton.
Chỉ có một người gửi tin nhắn cho cô mà thôi. Phó hiệu trưởng.
“Cô đừng nói với tôi là người đứng đầu bảng xếp hạng ISC toàn thế giới là cô nhé?”
Doanh Tử Khâm rũ mắt xuống, trả lời mấy chữ ngắn ngủn.
“Có vấn đề gì?”
Phó hiệu trưởng trả lời bằng một chuỗi im lặng dài dằng dặc.
“Được rồi, tôi có thể bảo các nhân viên phòng tuyển sinh tuyệt vọng được rồi
)
Phải gọi chuyện này như nào?
Phải gọi là đại lão ở khắp mọi nơi.
Phó hiệu trưởng cảm thấy đau lòng, nhưng không còn cách nào khác cá. Ông sợ rằng nếu mình nói thêm gì thì sẽ bị
đưa vào danh sách đen.
Phó hiệu trưởng than thở một tiếng, ông chỉ mong hiệu trưởng mau chóng tìm được nguyên liệu luyện kim trở về,
như vậy thì ông sẽ cảm thấy đỡ áp lực hơn. Cho dù là hiệu trưởng trở về cũng không có bất kỳ địa vị gì cả.
Ông cụ Phó ở trong bệnh viện ba ngày thì không muốn ở đây thêm nữa. Ông nhất quyết đòi xuất viện, không ai có
thể ngăn được. Ông cụ cố chấp như vậy, đành phải nghe theo ý của ông. Phó Quân Thâm làm theo lời ông, đưa ông
tới nhà họ Chung Ông cụ Phó nằm trên giường nghỉ ngơi.
Phó Quân Thầm nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của ông vang lên, yên lặng đứng bên giường một lúc, sau đó đứng
dậy đi đóng cửa.
“Tiểu Thất, chờ đã.” Ông cụ Phó đột nhiên mở mắt ra: “Hôm nay cháu định làm gì?”
Ông ở trong bệnh viện bao lâu thì Phó Quân Thâm ở bên cạnh ông bấy lâu.
“Dạ?” Phó Quân Thâm quay đầu lại: “Hôm nay trường của Yểu Yểu tổ chức họp công khai, cháu định tới đó một
chuyến.”
Tuần cuối tháng hàng năm là thời điểm trường Trung học Thanh Trì tổ chức họp công khai, tiến hành gặp mặt
phụ huynh toàn trường, thông báo tình hình năm học vừa qua.
Hơn nữa, phong cảnh trường Trung học Thanh Trí rất đẹp, vậy nên vào thời gian này có khá nhiều người tới chụp
ảnh lưu niệm, “Vậy cháu đi đi.” Ông cụ Phó nhiệt tình cổ vũ: “Cháu ở lại đây cũng chỉ nhìn ông ngủ, có thú vị gì
đâu? Cháu phải giao lưu với người trẻ tuổi nhiều vào.”
Nhân dịp ông cụ Chung không ở đây, ông phải mau chóng tạo cơ hội cho hai người trẻ tuổi.
Nói không chừng ngày nào đó sẽ “tóe lửa”, vậy thì kích thích rồi.
Thấy Phó Quân Thầm không nói gì, Ông cụ Phó thúc giục tiếp: “Cháu mau đi đi, nếu cháu không đi thì ông giận
đó.” “Ông, hôm nay ông nói gì cũng vô dụng thôi.” Phó Quân Thâm ngồi xuống ghế: “Ông nói đúng, cháu chỉ nhìn
ông ngủ thôi.” Ông cụ Phó: “..”
Thằng nhóc này, chẳng hề cảm thấy có tí nguy hiểm nào cả. Điểm này không hề giống ông, ngay từ khi còn trẻ ông
đã biết viết thư tình như nào rồi.
Ông cụ Phó tức giận nhắm mắt lại, lật người, vô tình quay lưng về phía Phó Quân Thâm.
Nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cuối cùng Ông cụ Phó mới thoát khỏi sự săn sóc tới từ Phó Quân Thâm.
Ông trốn ra ngoài đi dạo, buổi tối mới trở về nhà họ Chung, nhìn thấy cô cháu dâu mà ông xem trọng đang nói
chuyện với ông cụ Chung.
Ông cụ Phó sờ cằm, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Đúng là đáng tiếc.
Cháu dâu của ông vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn chưa tới tuổi kết hôn bằng không thì ông đã kéo hai đứa tới Cục
dân chính để đăng ký rồi. “Ôi, lão Phó này, cháu gái tôi biết xem bói đó.” Ông cụ Chung thấy Ông cụ Phó quay trở
về, đắc ý nói: “Ông bảo nó xem bói cho ông xem, khi nãy nó xem tướng tay cho tôi, bảo tôi có thể sống tới tuổi.” Không ai là không muốn sống lâu cả.
Nhất là người già. Năm nay ông cụ Chung bảy mươi tám tuổi, tính như vậy thì còn sống được ba mươi năm nữa.
Trong số những người bình thường thì xem như là sống rất lâu.
Nhưng ông cụ Chung không hề coi là thật. Có ai có thể tính toán chính xác tuổi thọ như vậy chứ. Cho dù là một vài
đại sư phong thủy trên mạng được nhiều người công nhận cũng không làm được.
Ông cụ Chung chỉ cho rằng Doanh Tử Khâm đang muốn mình vui vẻ, quả thực là ông cũng cảm thấy vui vẻ. “Thật
hả?” Ông cụ Phó tươi cười, dường như tâm trạng tốt hơn nhiều, ông đi tới: “Vậy thì cháu xem giúp ông xem nào.”
“Còn không phải ư, tôi đã nói cháu gái của tôi cái gì cũng giỏi mà.” Ông cụ Chung càng đắc ý hơn: “Lão Phó này,
ông chia tay phải ra, để Tử Khâm xem giúp ông.”
Cho dù ông cụ Chung cũng không biết vì sao xem tướng tay lại phải xem tay phải.
Nhưng khi nãy ông có nghe Doanh Tử Khâm nói xem tướng tay có một câu nói.
Tay phải tiến thiên, tay trái hậu thiên.
Đại ý chính là ảnh hưởng của tay phải lớn hơn tay trái. Vậy nên khi xem tướng tay, tay trái dùng để phụ trợ cho tay
phải.
Nghe vậy, Ông cụ Phó mới có vẻ phấn chấn hơn một chút. Ông chậm rãi ngồi xuống, mở bàn tay phải ra.
Từ trên xuống dưới có ba đường chỉ tay rất sâu, lần lượt là đường tình cảm, đường trí tuệ và đường sự sống.
Ba đường chỉ tay này còn được gọi là chỉ trời, chỉ đất và chỉ người.
Cũng là ba đường chỉ tay quan trọng nhất trong số các đường chỉ tay trên lòng bàn tay.
Những đường chỉ tay khác ví dụ như đường hôn nhân, đường sự nghiệp chỉ là phụ trợ mà thôi. “Sao hả?” Ông cụ
Phó không nóng không vội, vui vẻ hỏi: “Số ông như thế nào hả?”
“Từ đường chỉ tay tình cảm mà nói thì năm tuổi, ông gặp được mối tình chân thành suốt đời của mình.” Mí mắt
Doanh Tử Khâm rủ xuống, không chậm không nhanh nói: “Nhưng bởi vì khi đó là thời chiến tranh loạn lạc, bảy
năm sau ông và bà mới chính thức đến với nhau, hai người kết hôn, sinh được bốn người con trai một người con
gái.”
Nghe đến đây, Ông cụ Phó không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tử Khâm, thần kỳ quá.” Ông cụ Chung không kìm được mà lên tiếng: “Cháu nói đúng, lão Phó và Nguyệt Hoa
kết hôn vào lúc đó.”
“Tình cảm giữa ông Phó và bà Phó rất tốt.” Doanh Tử Khâm nói: “Chỉ có điều bà Phó đi sớm, nên đường tình cảm
của ông Phỏ không phải là tốt, nhưng cũng không phải là xấu.” Ông cụ Phó gật đầu: “Vậy đường trí tuệ thì sao?” “Đường trí tuệ có gì mà xem đâu.” Ông cụ Chung khoát tay áo:
“Những đường trí tuệ của ông chắc chắn không bằng tôi đầu, bởi vì ông đánh cờ không thắng được tôi.”
Ông cụ Phó cười tủm tỉm, không hề phản bác: “Đúng vậy, dù sao thì ông cũng có cô cháu gái thông minh như vậy,
tôi không thể so sánh được.” Nghe được câu này, thiếu chút nữa là ông cụ Chung giật đứt ria mép của mình: “Lão
Phó, tôi thấy gần đây ông bị bệnh thật đó.”
Thường ngày nếu như nghe ông nói thế, chắc chắn Ông cụ Phó sẽ đầu khẩu với ông cả tiếng mới xong.
Những ngày gần đây thế nào lại tâng bốc ông chứ.
Bó tay!
Ông cụ Chung hừ lạnh một tiếng: “Xem thường sự sống, Tử Khâm, cháu xem ông Phó của cháu có thể sống được bao lâu.”
Mí mắt Doanh Tử Khâm rủ xuống, đồng tử lập tức co lại. Dựa vào đường sự sống, cô tỉnh được tuổi thọ của ông cụ Phó.