Vừa nhìn, ông ta đã không khỏi nhíu mày.
Lúc trước bởi vì có ông cụ Phó, ông ta cũng khá hài lòng nếu Phó Quân Thâm làm con rể mình. Tuy về sau Tô
Nguyễn không lấy Phó Quân Thâm, nhưng ông ta vẫn xem Phó Quân Thâm như con rể. Cho nên ông ta cực kỳ
không thích nhìn thấy có người khác phải xuất hiện bên cạnh Phó Quân Thâm.
Phó Minh Thành để ý đến sự thay đổi trong nét mặt của Tô Lương Huy, cũng nhắc thêm một câu: “Bản tỉnh khó
cái, cũng chẳng có cách nào.”
“Vậy à.” Tô Lương Huy rất lãnh đạm dời mắt.
Bên ngoài quán cà phê,
“Chỉ một lát thôi.” Phó Quân Thâm cúi đầu, xoa xoa đầu cô gái: “Em đợi ở trên xe là được rồi.”
Doanh Tử Khâm không hề nhúc nhích.
“Được rồi, bạn nhỏ.” Phó Quân Thâm rất bất lực với cô: “Anh đầu có yếu ớt như thế.”
Bây giờ anh không có cách nào nghĩ nghiêm chỉnh với từ “bố” được.
“Vậy được.” Doanh Tử Khâm quay lại xe, liếc mắt nhìn: “Đánh hai người bọn họ chắc chẳng tốn sức mấy đâu.” Phó
Quân Thâm đóng cửa xe lại cho cô xong, mới bước vào quán cà phê.
“Quân Thâm, đã lâu không gặp.” Biểu cảm của Tô Lương Huy thay đổi rất nhanh: “Không ngờ đã lớn thế này rồi.”
Phó Quân Thâm giấu đi ý cười, trong đôi mắt đào hoa của anh chỉ còn lại một vùng băng lạnh: “Di vật của ông nội
đâu?”
“Di vật của ông cụ, chắc chắn là phải giao lại cho cháu rồi.” Tô Lương Huy lấy ra cái hộp đã chuẩn bị từ trước: “Đều
ở đây cả, cháu mở ra xem thử đi.”
Phó Quân Thâm cầm chiếc hộp lên, mở ra nhìn.
“Chú không lựa cháu phải không?” Tô Lương Huy uống một ngụm cà phê, chỉ vào hợp đồng ở trên bàn: “Chỉ cần
cháu giao Ngự Hương Phường ra, thì cháu có thể lấy đi di vật của ông cụ, và cháu cũng sẽ nhận được những lợi ích
chúng ta đã bàn lúc trước.”
Đây là kế sách của ông ta và Phó Minh Thành,
Vẻ mặt Phó Quân Thâm thản nhiên.
Anh không nói gì, trực tiếp cầm bút lên, ký vào hợp đồng.
Sau đó cầm lấy hộp, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.
Nhanh đến mức đến Phó Minh Thành cũng phải sốc.
“Minh Thành.” Tô Lương Huy cũng rất bất ngờ, ông ta nghiền ngẫm hồi lâu: “Liệu có vấn đề gì không?”
Ông ta nghi, dù sao thì Phó Quân Thâm cũng là đứa cháu mà ông cụ Phó yêu chiều nhất.
Lỡ như ông cụ Phó để lại kế dự phòng nào cho Phó Quân Thâm thì sao?
“Không vấn đề gì đâu.” Phó Minh Thành rất vui mừng: “Tôi đã điều tra kỹ rồi, ông cứ yên tâm.”
Tô Lương Huy trầm ngâm suy tư một lát, sau đó lắc lắc đầu, cười thầm bản thân đã nghĩ nhiều.
Ông ta cũng biết Phó Quân Thâm đã sống ở Đế đô gần năm, nhưng trong giới nhà giàu ở Đế đô lại chưa từng
nghe nói đến tên của Phó Quân Thâm. Cho dù là chuyển đến Đế đô thị Phó Quân Thâm cũng chẳng phải người có
vai vế gì.
Đúng là không có gì phải lo lắng cả.
Tô Lương Huy đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy: “Vậy tôi quay về trước.”
“Được.” Phó Minh Thành gật đầu: “Giờ tôi đi bàn chuyện hợp tác với Biman.”
Ông cụ Phó đã mắc bệnh nhiều năm, thân tín của ông ở Tập đoàn Phó thị cũng chẳng còn bao nhiêu người, tất cả
đã bị Phó Minh Thành thay hết thành người của mình.
Cho nên bộ phận quan hệ công chúng chắc chắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của Phó Minh Thành, lập tức liên hệ với
seeder và các blogger đăng bài lên mạng.
“@Tập đoàn Phó thị V: Sự ra đi của ông cụ khiến chúng tôi đều rất đau lòng, nhưng đây không phải thời cơ để
những kẻ có lòng dạ xấu xa dùng thủ đoạn bất chính chiếm đoạt công ty.”
Bên dưới đăng một thông báo, còn đính kèm một tấm ảnh của Phó Quân Thâm.
Đại ý là Phó Quân Thâm vì chiếm đoạt Ngự Hương Phường mà đã làm ra chuyện bất chính.
Dưới sự thúc đẩy của seeder và blogger, hashtag Phó Quân Thâm, cậu ấm ăn chơi đệ nhất thành phố Hộ đã trèo
lên thắng vị trí đầu tiên trên bảng hot search.
Drama của giới hào môn có lúc còn có sức lan tỏa mạnh mẽ hơn cả chuyện của giới giải trí.
Cư dân mạng bấm vào xem rất đông, bình luận cũng tăng lên một cách chóng mặt.
“Vãi đạn, nhan sắc này là sao?! Chắc chết mất.”
“Đẹp trai quá đi mất, xin cái rổ đựng trứng cái, tôi thấy anh ấy có thể kết hợp với Doanh thần nhà bên cạnh lập một
nhóm debut đấy, thời buổi này người thường đè bẹp hết ngôi sao!”
“Bọn bên trên mê trai đến lú lẫn rồi đấy à? Bởi vì không lấy được gia sản mà làm ra loại chuyện này, cũng kinh tởm
quá rồi đấy?” “Không làm thì phải làm sao? Không làm thì không có tiền, không có tiền thì không có gái chơi,
chẳng phải sẽ hổ thẹn với cái danh cậu ấm lắm hay sao, hì hì.”
“Dừa lòng tao lắm, tao ghét nhất là cái bọn cậu ấm cô chiêu chả làm được trò trống gì, có giỏi thì tự mình lập
nghiệp đi? À, xin lỗi, có lập nghiệp thể nào cũng có so được với Tập đoàn Phó thị đầu đúng không?”
Trên mạng tràn ngập những lời mắng chửi, đây là kết quả mà Phó Minh Thành mong muốn.
Ông ta không chỉ muốn có được Ngự Hương Phường, mà còn muốn Phó Quân Thâm triệt để mất đi chỗ đứng.
Phó Minh Thành nhìn báo cáo mà bộ phận quan hệ công chúng đưa lên, rất hài lòng, sau đó ông ta đi đến trung
tâm thương mại Thế Kỷ.
Tiếp đón ông ta là quản lý ở đại lý chi nhánh thành phố Hộ của Biman. “Ông Phỏ.” Quản lý đẩy đẩy gọng kính:
“Bên tôi rất hài lòng với sản phẩm của các vị, cho nên chúng tôi vừa nhận được tin từ bên trên, nói muốn thu mua
lại Ngự Hương Phường, ông thấy thế nào?”
Phó Minh Thành ngẩn ra, lập tức biến sắc: “Thu mua, chuyện này không thể được!”. Ngự Hương Phường là doanh
nghiệp có lịch sử trăm năm của nhà họ Phó, cũng là nền móng của nhà họ Phó. “Không không không, ông Phó, ông
hiểu lầm rồi.” Quản lý cười nói: “Tuy Tập đoàn Venus thu mua lại Ngự Hương Phường, nhưng Tập đoàn Phó thị
vẫn có thể chiếm một lượng cổ phần nhất định.”
“Như vậy thì ông Phó cũng xem như là một cổ đông của Tập đoàn Venus.”
Phó Minh Thành đón lẩy hợp đồng, đọc kỹ một lượt, vẫn không dám tin trên đời lại có chuyện tốt như thể.
Ông ta rất thận trọng, tất nhiên sẽ không đồng ý ngay: “Tôi có thể biết lý do tại sao không? Ngự Hương Phường có
thể nói là kém Biman rất xa.”
Một công ty nằm trong tốp của nước Hoa, sao có thể so được với một công ty nằm trong tốp của thế giới?
“Tổng bộ định cải tạo Ngự Hương Phường thành công ty nước hoa có đặc trưng riêng biệt của phương đông.”
Quản lý nói: “Ông cũng biết đấy, trọng tâm của tổng bộ trước mắt đang dịch chuyển về phía nước Hoa”
Phó Minh Thành gật đầu.
“Ngự Hương Phường sẽ là công ty số một của Tập đoàn Venus ở nước Hoa.” Quản lý nói đầy ẩn ý: “Ông Phó,
chuyện này quan trọng đến mức nào, chắc không cần tôi phải nhiều lời nữa đâu nhỉ?”
“Không cần không cần.” Cơ thể Phó Minh Thành đã run lên vì hưng phấn, ông ta lập tức cầm bút lên, ký tên mình
vào hợp đồng.
Ông ta đã có thể nhìn thấy trước tương lai của Ngự Hương Phường dưới sự lãnh đạo của ông ta sẽ huy hoàng rực
rỡ đến mức nào.
“Ông Phỏ làm ăn thật dứt khoát.” Quản lý cẩn thận cất hợp đồng đi: “Chuyện tiếp theo, tổng giám đốc khu vực
châu Á Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus sẽ đích thân gặp mặt để bàn bạc với ông sau.”
Lời này khiến Phó Minh Thành vô cùng sửng sốt: “Không phải Biman, mà là Tập đoàn Venus?!”
“Đúng.” Quản lý nói rồi, quay đầu sang, cúi chào về phía cửa với thái độ rất cung kính: “Ngài Phí, hoan nghênh
ngài đại giá quang lâm đến thành phố Hộ chỉ đạo.”
Cùng họ với ông ta?
Phó Minh Thành ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này cánh cửa đã bị đẩy ra.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen làm bằng chất liệu tơ tằm, vẻ mặt biếng nhác, thái độ bỡn cợt.
Dung mạo tuấn tú, đẹp tựa thần tiên, phong tự rúng động, khuynh đảo chúng sinh.
“Trùng hợp ghế.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm cong lên, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo, thủng thẳng nói
một câu: “Không ngờ đối tác lại là ông.”
Đầu óc Phó Minh Thành trong chớp mắt như muốn nổ tung, đầu ông ta ong lên, không nghe thấy được gì nữa.
Người sẽ đàm phán hợp tác với ông ta không phải là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của Tập
đoàn Venus hay sao?
Sao lại là Phó Quân Thâm mà ông ta vừa mới gặp bốn tiếng trước?!
Phó Minh Thành choáng váng, ông ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?!
“Phó Quân Thâm, mày giở trò gì thế hả?” Phó Minh Thành cổ đè nén sự chấn động trong lòng, cười lạnh một tiếng:
“Người hợp tác với tao là Tập đoàn Venus, mày, mày đến đây làm gì?”
Phó Quân Thâm hơi nhướng mày, nhưng không lên tiếng.
Tiếng chuông điện thoại giục giã vang lên.
Phó Minh Thành nhấn nút nghe, rất mất kiên nhẫn: “A lô?”
“Phó Minh Thành!” Đầu dây bên kia là giọng nói cuống quýt của Tô Lương Huy, giọng ông ta còn có chút run rẩy:
“Không phải ông nói, Phó Quân Thâm không nơi nương tựa, không có bối cảnh gì hay sao?”
Đến cầu tiếp theo, ông ta gần như gào lên: “Thế vì sao nó lại là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của
Tập đoàn Venus?!”
Đừng nói là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của Tập đoàn Venus, đến cả tổng giám đốc khu vực
châu Á Thái Bình Dương của Biman, cũng không phải thử mà một chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Phó thị
như Phó Minh Thành có thể so bì được.
Nhưng Biman chỉ là một công ty dưới trướng của Tập đoàn Venus mà thôi!
Trong số doanh nghiệp lớn nhất thế giới, chỉ riêng Tập đoàn Venus đã chiếm đến cái!
Trái tim Phó Minh Thành co thắt mạnh: “Sao ông biết?”
Tô Lương Huy gần như gầm lên giận dữ “Ông tự lên Weibo mà xem!”
Weibo?
Phó Minh Thành giống như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mở App Store ra, tải Weibo xuống.
Trong quá trình tải app, bàn tay của ông ta không ngừng run lên, điện thoại cũng nắm không chắc.
Giới nhà giàu như bọn họ, đâu phải lúc nào cũng chỉ chăm chăm lướt Weibo với cả Tiktok?
Đều là quản lý và nhân viên của phòng quan hệ công chúng xem xong, làm báo cáo tổng kết, rồi mới đưa văn bản
lên cho ông ta đọc. Cho nên sau khi bảo phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn Phó thị chuẩn bị thông cáo xong
thì ông ta cũng không để ý đến nữa.
Tải xong, Phó Minh Thành lập tức bấm vào logo vào màu vàng trên màn hình.
Không ngoài dự đoán của ông ta, tốp hot search hiện giờ chính là thông cáo mà ông ta bảo phòng quan hệ công
chúng phát đi.
Thời gian đăng lên là tiếng trước, rất nhiều người đều đã biết chuyện. Nhưng vẫn còn một hashtag khác đang trèo
lên với tốc độ chóng mặt, đằng sau còn gắn thêm chữ “hot”.
Tập đoàn Venus, tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương
Ngón tay Phó Minh Thành run rẩy bấm vào, sau đó nhìn thấy một tài khoản mới đăng ký có dấu chứng nhận doanh nghiệp.
Không ai có đủ can đảm để đi mạo danh Tập đoàn Venus.
Bài đăng đầu tiên của Tập đoàn Venus không phải bài đăng nguyên gốc, mà là bài share về.
“@Tập đoàn Venus: Giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn chúng tôi, tài sản cá nhấn tỷ. (@Bay lên trên trời: Dừa lòng tao lắm, tao ghét nhất là cái bọn cậu ấm cô chiêu chả làm được trò trống gì, có giỏi thì tự mình lập nghiệp đi? À, xin lỗi, có lập nghiệp thế nào cũng có so được với Tập đoàn Phó thị đầu đúng không?”)