Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

chương 307-308

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Hải vực Reno là một hải vực phía Nam của Đại Tây Dương, rất gần với châu Nam Cực.

Nhưng thời tiết ở đây lại cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn cả châu Nam Cực.

Xung quanh hải vực Reno còn thường xuyên xuất hiện cướp biển nữa.

Phần lớn những nhóm cướp biển này đều là lính đánh thuê đã giải nghệ và một số sát thủ, cực kỳ hung hăng và tàn nhẫn.

Các gia tộc lớn bên châu Âu một khi có ai cạnh tranh thất bại thì đều sẽ bị bên thằng ném đến hải vực Reno.

Nói là để tự sinh tự diệt nhưng căn bản là đừng hòng sống sót.

“Không!” Tinh thần của Phó Minh Thành sụp đổ trong phút chốc: “Tao không muốn đến hải vực Reno! Không muốn!”

Đến hải vực Reno chẳng khác gì chỉ có vài kết cục.

Chết vì lạnh cóng, bị cá mập ăn thịt, bị cướp biển gϊếŧ chết, chẳng kết cục nào là điều mà Phó Minh Thành muốn cả.

“Phó Quân Thâm, tao cầu xin mày.” Phó Minh Thành hoàn toàn bỏ xuống tất cả tự tôn của bản thân, quỳ xuống cầu xin: “Cầu xin mày tha cho tao, dù tao không phải là bố của mày nhưng tao cũng là…”

Song phản kháng của ông ta không có bất kỳ tác dụng gì.

Vân Vụ bước lên, trực tiếp dùng dây thừng trói Phó Minh Thành lại, cưỡng ép kéo ông ta ra ngoài. Trong phòng khách yên lặng, không ai dám nói năng gì.

Phó Dực Hàm ngồi một bên, không lên tiếng cũng không cầu xin cho Phó Minh Thành, anh ta vẫn luôn giữ thái độ trầm mặc.

Đến anh ta cũng không biết Phó Minh Thành lại làm ra nhiều chuyện đáng ghê tởm như thế.

Vi ích lợi của bản thân mà hủy hoại lợi ích của cả nhà họ Phó, lại còn khiến bao nhiêu người tan cửa nát nhà như vậy chứ.

Đúng là báo ứng mà.

“Quân Thâm.” Môi của Phó phu nhân run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệnh. Bà ta hơi tuyệt vọng: “Cậu thực sự phải

tuyệt tình đến mức này sao?”

“Minh Thành sai rồi, vậy còn tôi thì sao? Hồi cậu còn nhỏ, tôi chưa đủ tốt với cậu ư? Nhưng vốn dĩ người ta không thể đối xử bình đẳng với con ruột và con nuôi được.”

Phó Quân Thâm hơi nghiêng đầu: “Xem ra bà cũng là người hay quên.”

Tim Phó phu nhân giật thót lên nhưng vẫn cố đè xuống nỗi sợ trong lòng, bà ta hỏi thử: “Cậu chỉ chuyện gì?”

Bà ta mới lên tiếng thì đã bị Vân Sơn ném thẳng ảnh vào mặt.

Ảnh được chụp từ camera giám sát, rất mờ.

Nhưng hễ trải qua chuyện của năm trước thì đều có thể đoán được, trong bức ảnh trừ Phó phu nhân ra thì còn có vài người trong nhóm người kia.

Cũng có nghĩa là, trước khi nhóm người kia đến nhà họ Phó, chúng đã từng gặp Phó phu nhân.

Phó phu nhân đóng vai trò gì trong chuyện này, không cần nói cũng biết.

Vân Sơn lạnh lùng lên tiếng: “Chúng đến tìm bà, là bà đã giao hẹn với chúng, để chúng đến nhà họ Phó vào hôm đó, bà còn cho người làm và bảo vệ về nhà hết, mục đích là để chúng có thể đi vào mà không gặp bất kỳ cản trở nào.”

“Chỉ là bà không thể ngờ được, không chỉ có tiểu thư Lưu Huỳnh bị sát hại mà bà cụ và ông cụ cũng bị liên lụy

theo.”

Chuyện này cũng là sau này mới điều tra ra được.

Chỉ có điều nếu không có Phó phu nhân, nhóm người kia vẫn có thể thuận lợi vào được nhà họ Phó, nhưng chuyện này không đại diện cho việc Phó phu nhân có thể bán đứng Phó Lưu Huỳnh.

Phó Dực Hàm vô cùng sửng sốt: “Mẹ, mẹ…”

Phó phu nhân trầm mặc, một hồi lâu sau, bà ta ngẩng đầu lên, cười nói: “Lợi hại thật, con trai của Phó Lưu Huỳnh còn lợi hại hơn cả mẹ của nó.”

Bà ta từ từ tựa vào sô pha, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tiếc là lúc cô ta sinh ra mày, tao đã không bóp chết mày.”

Phó phu nhân rất ghét Phở Lưu Huỳnh.

Là người cùng trang lứa, Phó Lưu Huỳnh giống như giấc mơ xa vời với tất cả mọi người.

Đàn ông muốn cưới bà, phụ nữ thì ghen tỵ với bà.

Nhà họ Phó chưa bao giờ có quy định chỉ truyền nam mà không truyền nữ. Với năng lực của Phó Lưu Huỳnh, chỉ

có bà mới có thể thừa kế được nhà họ Phó.

Đây là điều mà Phó phu nhân không muốn nhìn thấy.

Nhưng sau này thì không được nữa. Phở Lưu Huỳnh chưa chồng đã chửa, hủy hoại danh tiếng của bản thân.

Bà ta cũng chỉ thuận tiện đẩy một cái mà thôi.

Ai bảo Phó Lưu Huỳnh lại bất cẩn đến vậy?

“Mẹ!” Phó Dực Hàm chỉ cảm nhận được sự phẫn nộ trước đây chưa từng có: “Mẹ điên rồi!”

Anh ta thực sự không ngờ được Phó phu nhân cũng nhúng tay vào chuyện của năm trước. Anh ta vẫn luôn chăm sóc Phó Quân Thâm cũng là vì ngay từ đầu, anh ta đã biết rõ Phó Quân Thâm không phải em ruột của anh ta, cậu lại mất cha mẹ từ nhỏ.

Phó phu nhân lạnh lùng nói: “Mẹ không điên, mẹ chỉ biết rõ mình muốn thứ gì mà thôi.”

“Vân Sơn, đưa bà ta đến nhà giam ven biển ở châu Âu.” Ngón tay thon dài của Phó Quân Thâm gõ nhẹ lên bàn: “Có lẽ các tù nhân ở đó sẽ cảm thấy có hứng thú với một bà chủ nhà giàu như bà đấy, chỉ là hơi già một tí mà thôi.”

Nghe thấy câu này, cuối cùng về mặt bình tĩnh của Phó phu nhân cũng rạn nứt, khó có thể tin được.

Bà ta không thể ngờ nổi Phó Quân Thâm lại đối xử với mình như vậy!

Năm nay Phó phu nhân đã tuổi nhưng chăm sóc rất tốt, nhìn qua cũng chỉ mới ngoài .

Nếu bà ta đến nhà tù ven biển, đám tù nhân đó sẽ làm gì bà ta?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

“Phó Quân Thâm, mày tưởng mày là ai? Mày dựa vào đâu?” Phó phu nhân

vừa sợ hãi vừa phẫn nộ: “Mày nghĩ mày là trời chắc?”

“Với các người mà nói, tôi quả thật là trời.” Phó Quân Thâm nhìn bà ta, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào lúc ẩn lúc

hiện, thờ ơ lạnh lùng: “Đương nhiên, bà cũng có thể phản kháng thử xem.”

Sắc mặt Phó phu nhân trắng bệch, ngồi bệt xuống đất, cả người không nhịn được mà run rẩy.

Phó Quân Thâm có thể nhẹ nhàng ném Phó Minh Thành đến hải vực Reno, đương nhiên cũng có thể tống bà ta vào nhà giam ven biển.

Bà ta hối hận rồi, hối hận đến nỗi không thể hối hận hơn.

Những thành viên khác của nhà họ Phó ngạc nhiên đến sững người, thân thể cũng run rẩy, chỉ sợ sẽ đến lượt mình.

“Vân Sơn, xử lý những người ở đây đi.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Làm theo quy củ.”

Vân Sơn ôm quyền: “Vâng.”

Lúc này, Phó Quân Thâm mới quay đầu, nhìn Phó Dực Hàm gật đầu: “Anh cả.”

Phó Dực Hàm chấn động.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Phó Quân Thâm gọi mình như vậy.

“Không…” Phó Dực Hàm ủ rũ, buông thõng tay xuống: “Anh không xứng làm anh cả của chú.”

Anh ta không làm tròn trách nhiệm của người anh cả.

Thậm chí anh ta còn không có cách nào đối phó với vợ chồng Phó Minh Thành, càng không biết được rốt cuộc Phó Quân Thâm đã chịu bao nhiêu cực khổ.

“Em đã dọn dẹp Tập đoàn Phó thị xong rồi, anh quản lý cẩn thận.” Phó Quân Thâm đã đi ra ngoài và nói: “Đừng phá hủy tâm huyết của ông nội.”

Nghe đến câu này, Phó Dực Hàm mím môi, cằm bạnh ra. Anh ta nhớ đến những lời ông cụ Phó đã nói với anh ta trước đây. Anh ta quả thật cần nghiêm túc suy nghĩ lại về hôn nhân của mình rồi.

Không phải là vì anh ta, mà là vì cả nhà họ Phó.

Vì Phó Quân Thâm ở thành phố Hồ, thế nên sau khi Tập đoàn Venus thành lập chi nhánh ở nước Hoa, trụ sở chính cũng được đặt tại đây.

Nằm ở phía đối diện của trung tâm thương mại Thế Kỷ, dù sao thì trung tâm thương mại Thế Kỷ cũng là sản

nghiệp của Tập đoàn Venus. Sau khi thân phận của Phó Quân Thâm được công khai, các gia tộc lớn của Đế đô cũng bắt đầu chạy đến thành phố Hồ, chỉ để có thể gặp anh một lần.

Có điều không ai có thể gặp được.

Nếu Phó Quân Thâm thực sự chỉ là tổng giám đốc của khu vực châu Á – Thái Bình Dương thôi, vậy thì gặp một lần cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là anh lại là CEO của cả Tập đoàn Venus.

Ian cũng có nỗi khổ khó nói.

Mấy hôm nay Ian không chỉ quản lý mặt tài chính mà còn phải quản lý những chuyện khác, triệt để trở thành quản gia rồi.

Cậu ta chỉ có thể trực tiếp nói với lễ tân, nếu có ai còn muốn gặp Phó Quân Thâm thì đều từ chối hết.

Lúc này, Tô Nguyễn đã đến tòa nhà Venus.

Mấy hôm nay, trước tiên cô ta đặt lễ phục mới, sau đó tỉ mỉ trang điểm một phen rồi mới thong dong đi đến.

Cô ta bước vào rất duyên dáng, đến quầy lễ tân, trực tiếp nói: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người.”

“Xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi rất bận.” Nhân viên lễ tân đánh giá Tô Nguyễn một lượt từ trên xuống dưới, lịch sự nhưng xa cách: “Không có lịch hẹn trước và sự đồng ý của tổng giám đốc, cô không thể gặp anh ấy.”

“Tôi cần lịch hẹn trước gì?” Tô Nguyễn hừ nhẹ giễu cợt: “Cô cứ nói với cậu ta, là Tô Nguyễn đến tìm, người mà cậu

ta thích, cậu ta có thể không gặp sao?”

Lúc này nhân viên lễ tân do dự, cầm điện thoại lên báo cho cấp trên.

Sau khi nhận điện thoại, Ian cau mày.

Nhưng cậu ta nghe Phó Quân Thâm nói dạo gần đây anh đang theo đuổi bạn nhỏ, song cậu ta thấy Tô Nguyễn

trông khá tầm thường, không giống như người có thể lọt vào mắt xanh của Phó Quân Thâm.

Vì cẩn thận, Ian còn gửi tin nhắn hỏi Phó Quân Thâm.

Cậu ta bị cho vào danh sách đen mấy ngày rồi, hôm qua mới được thả ra ngoài.

Ngoài dự đoán, đây là lần Phú Quận Thảm trả lời tin nhắn cậu ta nhanh nhất.

[Ném ra ngoài, quăng vào sọt rác ấy, nếu còn đi vào thì đánh gãy chân tay.]

lain lập tức hiểu ra, chậc một tiếng.

Cậu ta biết ngay là anh mình không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc mà.

Những gia tộc tài phiệt lâu đời bên châu Âu nói là muốn nuốt trọn Tập đoàn Venus nhưng cũng muốn lợi dụng Tập đoàn Venus làm việc riêng nên rất muốn liên hôn.

Có mấy cô Ian cảm thấy trông cũng xinh đẹp nhưng Phó Quân Thâm chẳng thèm liếc một cái. Xem ra đây lại là một cô gái tự tin đến mù quáng, tưởng ai cũng mê mình rồi.

“Ông chủ nói ném cô ta ra ngoài.” lain vừa hạ lệnh, vừa mở camera giám sát: “Quẳng vào sọt rác, kiếm cái sọt nào hôi nhất ấy.”

Màn kịch hay thế này, cậu ta phải thưởng thức cho kỹ mới được.

Sau khi nhận được lệnh, hai trợ lí đặc biệt đều hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, chỉ đi xuống dưới.

Dưới lầu.

Sau khi nhìn thấy có người đi xuống từ thang máy chuyên dụng, Tô Nguyễn rất ngạo mạn mà hất cằm với nhân viên quầy lễ tân: “Tôi đã nói là không cần thông báo rồi, làm điều dư thừa, cậu ta có thể không cho tôi lên ư?”

Nói rồi cô ta xách túi đi vào trong.

Chương :

Mặc dù tòa nhà trụ sở Tập đoàn Venus mới chuyển về đây không lâu nhưng mọi thứ đều rất đầy đủ, nhân viên

cũng đông. Có một phần nhân viên là từ châu Âu phái sang, một phần là những tinh anh được tuyển dụng trong thời gian gần đây.

Khi thấy bọn họ đều nhìn về phía này, Tô Nguyễn vô thức đứng thẳng lưng lên.

Cho dù đã được Tô Lương Huy khuyên nhủ nhưng trong lòng Tô Nguyễn vẫn cảm thấy thấp thỏm. Chỉ cần thành

công thì cô ta sẽ có được danh dự và tiền tài mà trước đây cô ta chưa từng có được.

Cho tới giờ chưa từng có ai biết được nội tình Tập đoàn Venus sâu đến mức nào. Cho dù có chênh lệch nhất định

với gia tộc Laurent nhưng những gia tộc khác có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Sắc mặt nhân viên lễ tân thay đổi: “Cô không thể tiến vào nơi đây được.”

Cô ta chưa từng nhìn thấy Phó Quân Thâm ngoài đời thật nhưng chỉ một bức ảnh đã khiến cả mạng Internet phải sôi trào. Trong những ngày gần đây, không phải là không có những chàng trai cô gái điên cuồng xông vào trong tòa nhà, nhưng tất cả đều bị cản lại.

Điều kiện vào làm duy nhất ở Tập đoàn Venus chính là không được nảy sinh bất kỳ ảo tưởng nào với tổng giám đốc, nếu không thì không có cách nào để làm việc ở đây cả.

Nhân viên lễ tân còn chưa kịp ngăn cản lại thì hai trợ lý đặc biệt mà lain phải xuống đã đi tới trước mặt Tô Nguyễn.

Tô Nguyễn ngẩng đầu lên, hất tóc, thận trọng nói: “Tôi..”

Cô ta mới nói được một chữ thì vai phải và vai trải đã bị hai trợ lý kia giữ chặt.

Hai trợ lý này không nói gì cả, cũng không cho Tô Nguyễn thời gian phản ứng lại, kéo cô ta đi về phía cửa lớn tự

động, đẩy cô ta ra bên ngoài.

Cả tầng một rơi vào tĩnh lặng.

Tiếng trò chuyện của các nhân viên im bặt.

Nhân viên lễ tân giơ thẻ của mình lên còn sững sờ tại chỗ.

Chứ đừng nói gì đến là Tô Nguyễn.

Đầu tháng mười một đã là thời gian lập đông, thành phố Hồ nằm ở vùng duyên hải, thời tiết đã dần trở nên lạnh lẽo.

Nhưng Tô Nguyễn vẫn mặc một bộ váy đỏ lộ lưng, đi đôi giày cao gót phân.

Cô ta bị đẩy ra ngoài như vậy, không chỉ là bị đau chân mà trên cánh tay và đùi đều bị va chạm khiến cho ứ máu.

Thậm chí là còn lộ hàng.

Nhưng như vậy vẫn chưa hết, một nhân viên quét dọn đẩy thùng rác đi ra ngoài cửa. Nhân viên quét dọn không chút nể tình với Tô Nguyễn đang ngã sõng soài trên mặt đất.

Bộp bộp chát…

Có cơm thừa, có đồ trang điểm hết hạn, có chất thải của thú cưng, tất cả trộn lẫn vào nhau, tỏa ra mùi hôi thối kinh người.

Chừng mười giây sau Tô Nguyễn mới phản ứng lại, cô ta rít lên một tiếng chói tai.

Trụ sở tổng công ty Venus ở nước Hoa nằm ở trung tâm thành phố đông đúc, chuyện lớn như vậy sao có thể không

khiến người khác chú ý chứ.

Nhất là gần đây danh tiếng của Tập đoàn Venus đang lên cao, có sắc đẹp của Phó Quân Thâm bổ sung thêm, có rất nhiều người tới đây để tham quan. Những người đi đường gần đó đều dừng lại, chỉ trỏ về phía Tô Nguyễn.

“Lại là một kẻ điên, không thử suy nghĩ xem liệu người ta có coi trọng cô ta hay không hả?”

“Trời lạnh như vậy mà còn cố tình ăn mặc thế này, chậc chậc.”

Hai tai Tô Nguyễn ong ong, cô ta cảm thấy nhục nhã đến tột độ, thần kinh dường như muốn đứt gãy.

Lúc này nhân viên dọn vệ sinh đi tới, bắt đầu dọn dẹp rác rưởi, dường như là muốn đưa cả Tô Nguyễn vào trong

thùng rác vậy.

Lúc này Tố Nguyễn mới tỉnh lại, không quan tâm mình mất mặt tới mức nào, không cầm cả túi xách, chật vật chạy trốn.

“Tổng giám đốc ra lệnh nếu như cô gái này còn đi vào thì đánh gãy tay chân.” Trợ lý nói với nhân viên lễ tân: “Phí

thuốc men và tiền luật sư sẽ do công ty chi trả.”

Trước đây Truyền thông Sơ Quang là một công ty thuộc Tập đoàn Venus, đội luật sư cũng đến từ tập đoàn.

Không có vụ kiện nào mà Tập đoàn Venus không thắng.

Nhân viên lễ tân nghiêm túc đáp: “Vâng.”

Bọn họ là nhân viên tốt, nhất định phải thay vợ tổng giám đốc tương lai bảo vệ sự trong trắng của tổng giám đốc.

Ở tầng trên.

Ian nhìn trò hay vừa diễn ra, cảm thấy vui vẻ vô cùng, anh ta lập tức báo cáo cho Phó Quân Thâm.

“Anh, em đã làm theo những gì anh căn dặn, cô ta vừa chạy vừa khóc, đáng đời!”

Ian vừa đặt điện thoại di động xuống thì màn hình máy tính của anh ta đổi sang màu đen.

Ngay sau đó, một người trẻ tuổi tóc ngắn màu vàng xuất hiện trên màn hình.

Chính là CTO Josh.

Anh ta gia nhập vào Tập đoàn Venus nhưng vẫn không thể từ bỏ thói quen khi còn làm hacker.

“Ian, có người đang tấn công tường lửa của công ty.” Josh vô cùng vội vàng: “Kỹ thuật máy tính của người này rất cao siêu, tôi không phải đối thủ.”

Sắc mặt Ian lập tức thay đổi: “Anh cũng không phải là đối thủ ư? Là ai vậy?”

Ở phương diện khoa học kỹ thuật, mấy nhà tài phiệt cổ xưa ở châu Âu lạc hậu hơn rất nhiều.

“Không biết nữa.” Josh nhíu mày: “Để tôi liên lạc với lão đại xem sao.”

Ian biết lão đại mà Josh nói chính là ông trùm của Liên minh hacker ẩn danh.

Người này gọi Phó Quân Thâm là “ông chủ”.

Bên phía tổng bộ châu Âu, Josh nhanh chóng liên hệ với một hacker nào đó.

“Chờ một chút.” Hacker nào đó trốn ở dưới tầng hầm lưu luyến bỏ bát mì tôm xuống dưới: “Để tôi thử xem sao.”

Anh ta ngồi xuống trước một chiếc máy tính, bắt đầu điều khiển từ xa. Vài phút sau, anh chàng hacker nào đó nhíu mày lại: “Chờ chút đã, khá khó giải quyết, khí thế của đối phương rất mạnh, không chỉ là một người.”

“Cậu liên lạc với tôi muộn quá, bây giờ tường lửa đã bị xâm lấn % rồi, tốc độ ngăn cản của tôi không nhanh bằng tốc độ tấn công của đối phương. Để tôi liên hệ với một đại lão khác cùng ngăn cản với tôi xem sao."

Josh nghe xong thì ngẩn ra.

Ngoài ông chủ của hắn ra thì còn có hacker nào có kỹ năng vượt qua lão đại của hắn hay sao?

Thế nhưng ông chủ của hắn đã thề không đụng vào kỹ thuật máy tính rồi mà.

Vậy người đó là ai cơ chứ?

Vào lúc này, Doanh Tử Khâm đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng ở bệnh viện Thiệu Nhân.

Cô không tiếp nhận quá nhiều bệnh nhân, có vài người bệnh chỉ cần dựa vào các bác sĩ khác cũng đủ giải quyết, những trường hợp này cô sẽ không ra tay.

Điện thoại di động đổ chuông.

Doanh Tử Khâm cúi đầu nhìn.

[Chị ơi, giang hồ cứu cấp, bây giờ cạnh chị có máy vi tính hay không?]

Doanh Tử Khâm nhìn phần mềm hacker nào đó gửi tới cho mình, nhíu mày lại.

“Viện trưởng.” Cô đưa tay ra gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cho tôi mượn một chiếc máy vi tính, cấu hình phải khỏe đó.”

Viện trưởng ngẩn ra, sau đó gọi đường dây điện thoại nội bộ, bảo nhân viên mang một chiếc máy tính mới bóc tem

tới đây.

Doanh Tử Khâm ngồi trước bàn, bật máy tính lên, đeo tai nghe bluetooth vào. Cô copy phần mềm mà hacker nào đó gửi cho mình vào máy vi tính, không lâu sau đó đã khóa chặt được người đang tấn công Tập đoàn Venus.

“Chị có tìm được vị trí của bọn chúng không vậy?” Giọng nói hacker nào đó truyền ra từ trong tai nghe bluetooth:

“Chỗ tôi không thể định vị được.”

“Ừm, tôi đang định vị.” Doanh Tử Khâm nhắm đôi mắt phượng lại, vẻ mặt thoải mái: “Chẳng trách cậu lại gọi tôi là chị.”

“Gì hả?”

“Từ giọng nói của cậu, tôi dám chắc rằng cậu không vượt quá mười lăm tuổi.” Doanh Tử Khâm vừa gõ bàn phím vừa nói: “Nhóc còn ngây thơ lắm.”

Hacker nào đó thiếu chút nữa là phun máu: “Trưởng thành, tôi trưởng thành rồi.”

Chẳng phải chỉ là giọng anh ta hơi thụ thôi ư?

Sao lại trở thành cậu nhóc ngây thơ vậy?

Doanh Tử Khâm ấn một cái, đột nhiên lên tiếng: “Im lặng.”

Đối phương lập tức ngậm miệng lại, tập trung tinh thần phòng thủ.

“Tích tích tích!”

Trên bản đồ toàn cầu ở góc phải màn hình đột nhiên xuất hiện một điểm đó, không ngừng lấp lóe.

“Định vị được rồi.” Sắc mặt hacker nào đó chấn động: “Nơi đây là…”

Anh ta còn chưa kịp ghi lại tọa độ thì điểm đỏ kia đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó, tường lửa đã bị phá giải %.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm nheo lại, tốc độ gõ phím tăng nhanh.

“Cô Doanh.” Viện trưởng càng nghe càng mơ hồ, càng nhìn càng không hiểu: “Cô đang...”

Doanh Tử Khâm ung dung đáp: “Chơi game công thủ ấy mà.”

Viện trưởng thấy một tấm bản đồ thế giới và một đường thể hiện tiến độ thì cũng hiểu được vài phần. Ông lặng lẽ

lùi sang một bên, không quấy rầy Doanh Tử Khâm.

“Kỳ lạ quá, sao lại không thể định vị đám người này vậy nhỉ.” Hacker nào đó nhìn chằm chằm vào bản đồ thu nhỏ:

“Đây là lần thứ hai tôi gặp phải chuyện này.”

Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: “Lần thứ hai?”

“Lần thứ nhất chính là khi gặp người đàn ông trên bảng treo thưởng đó.” Hacker nào đó hừ hai tiếng: “Kỹ thuật

máy tính của người này rất cao siêu, nhưng bây giờ người này đã không động tới máy tính nữa rồi. Ôi, nói ra thì rất dài dòng, đây cũng là một chuyện đau thương.”

Doanh Tử Khâm không hề hỏi tiếp, cô tập trung ngăn cản người đang tấn công tường lửa. Cộng thêm hacker nào

đó, tiến độ phá giải tường lửa nhanh chóng lùi từ % xuống % và vẫn tiếp tục lùi xuống.

“Còn may, còn may.” Hacker nào đó thở phào một tiếng: “Nếu như tường lửa bị phá, Tập đoàn Venus sẽ bị sập một nửa.”

Lời này không hề sai.

Không chỉ có những thương hiệu đồ xa xỉ quốc tế, Tập đoàn Venus còn có một phòng thí nghiệm P, đó chính là

phòng thí nghiệm sinh vật có cấp độ an toàn cao cấp nhất thế giới, bên trong có rất nhiều loại vi khuẩn gây bệnh.

Nếu như bí mật kinh doanh và những dữ liệu nghiên cứu khoa học bí mật của Tập đoàn Venus bị tiết lộ ra bên

ngoài thì nó sẽ ảnh hưởng tới toàn thế giới.

Hacker nào đó đột nhiên dừng lại: “Không phải là do Đại học Norton làm đó chứ?”

Trình độ khoa học công nghệ của Đại học Norton dẫn đầu thế giới.

Doanh Tử Khâm thản nhiên đáp: “Không phải.”

Nhóm thiên tài điên cuồng của đại học Norton đều đam mê cuồng nhiệt chế tạo vũ khí khoa học tiên tiến hoặc là thuật luyện kim, chiêm tinh, không rảnh rỗi mà đi tấn công Tập đoàn Venus.

Những thủ đoạn tấn công của đối phương khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

Doanh Tử Khâm mở thêm một cửa sổ thứ hai, tiếp tục nhập code vào.

Nhưng đúng vào lúc này, tiếng cảnh báo đột nhiên điên cuồng vang lên.

“Tít tít tít…”

Thanh tiến độ màu đỏ đã lùi về % đột nhiên lại tràn lên trên phần còn lại.

Tiến độ phá giải tường lửa: .%.

----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio