Cô nhận được một cuộc điện thoại.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn màn hình, là một số lạ.
Cô ngẫm nghĩ một chút, vẫn nghe máy.
“Chào cô Doanh.”
Doanh Tử Khâm nghe thấy giọng nói này liền biết người ở đầu dây bên kia là ai.
Người gọi cuộc điện thoại này thực sự khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.
“Anh Dụ?”
Từ sau khi chữa bệnh cho Ôn Thính Lan, thôi miên sư đứng thứ hai trên bảng xếp hạng tên Dụ Tuyết Thanh này
liền rời khỏi thành phố Hộ.
Hành tung của anh ta vẫn luôn không rõ ràng, trừ phi anh ta chủ động nói ra không thì không có ai biết được anh
ta đang ở nơi nào.
Nhưng kỳ thực bề ngoài, Dụ Tuyết Thanh là một bác sĩ tâm lý.
Anh ta đi khắp thế giới, chữa bệnh cho những người mắc bệnh tâm lý. Người từng gặp anh ta đều không thể tưởng
tượng được anh ta chính là thôi miên sư đứng thứ hai trên bảng xếp hạng.
“Cô Doanh, tôi nghe nói cô sắp đến Đế đô.” Giọng của Dạ Tuyết Thanh rất trong trẻo, khiến người ta liên tưởng
đến ngọn gió len qua những đám mây, thanh nhã, dễ nghe: “Đến lúc đó có thể gặp mặt không? Có một chuyện tôi
muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một chút: “Được, chuyện gì?”
“Cô Doanh biết chút thuật thôi miên, chắc hẳn cũng hiểu đôi chút về chữa bệnh tâm lý nhỉ?” Dụ Tuyết Thanh cười
nhẹ: “Tôi nhận được một nhiệm vụ treo thưởng, không thể không ra nước ngoài một chuyến, vì thể muốn nhờ cô
chăm sóc một bệnh nhân của tôi.”
“Cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân, chỉ là gặp khó khăn trong giao tiếp, hàng ngày cô gọi điện thoại, nói vài câu với
cô ấy là được.”
Doanh Tử Khâm thoát khỏi màn hình cuộc gọi, mở WeChat, nhận báo cáo ca bệnh mà Dụ Tuyết Thanh gửi qua.
Đây là một nữ sinh tuổi.
Nhưng trong bức ảnh cô ấy lại mặc đồ nam, xinh đẹp hệt như một con búp bê tây.
“Chứng cô lập tình cảm của cô ấy quá nghiêm trọng, hơn nữa còn luôn bài xích ám thị tâm lý mà tôi đưa ra cho cô
ấy.” Dạ Tuyết Thanh thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải một bệnh nhân thế này, điều trị quá khó
khăn.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, trong lòng có tính toán: “Nữ giả nam cũng là vì chướng ngại tâm lý?”
“Có một phần nguyên nhân.” Dụ Tuyết Thanh lại gửi một phần văn kiện: “Bố cô ấy có khuynh hướng bạo lực
nghiêm trọng. Hồi bé cô ấy tận mắt nhìn thấy bố mình đánh mẹ mình đến mức không kiểm soát được đại tiểu tiện.”
“Mẹ cô ấy không dám phản kháng, vì thế từ nhỏ đã nuôi cô ấy như con trai. Sau này khi em trai cô ấy ra đời, cô ấy
bị ép phải làm bốn công việc mỗi ngày.” “Tôi đưa cho cha mẹ cô ấy mười nghìn, dẫn cô ấy rời khỏi gia đình đó.”
Doanh Tử Khâm đọc xong báo cáo ca bệnh, lạnh nhạt nói: “Súc sinh.”
“Là súc sinh, súc sinh như thế này không ít.” Dụ Tuyết Thanh nhẹ giọng nói: “Tiếc rằng tôi là bác sĩ, không cứu
được nhiều người hơn.”
Doanh Tử Khâm rũ mi.
Cô nhớ đến lời Phó Quân Thâm từng nói với mình..
Người sống sâu trong bóng tối trên thế giới này quá nhiều, có lúc có thể kéo họ một cái thì hãy kéo họ. Có những
người đến chết cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng vốn dĩ cuộc đời của họ nên giống như tất cả những người bình thường khác, nở rộ tựa pháo hoa.
“Cô ấy thích hát, thích nhảy, thích sân khấu.” Dụ Tuyết Thanh lại nói: “Tôi nói với cô ấy, nếu em sống tiếp, em mới
có thể hoàn thành được ước mơ của mình. Đây là nguyên nhân giúp cô ấy có thể kiên trì đến bây giờ.”
“Bây giờ cô ấy là thí sinh tham gia Thanh Xuân , là thực tập sinh cá nhân, cô ấy mong tôi có thể trở về trước khi
cô ấy thi đấu. Cô ấy hát rất hay, cô Doanh có thể nghe cô ấy hát.”
Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi thay đổi.
Có thể vào vòng thi cuối cùng của Thanh Xuân bằng thân phận thực tập sinh cá nhân, năng lực quả thật rất
mạnh. Những thí sinh tham gia cuộc thi khác đều có công ty hỗ trợ.
Cô có thể để cô ấy ký hợp đồng với Truyền thông Sơ Quang.
“Phiền cô quá rồi.” Giọng Dụ Tuyết Thanh mang đậm ý xin lỗi: “Tôi sẽ gửi cô tiền thù lao.”
Doanh Tử Khâm không để bụng: “Khách sáo rồi.”
Dụ Tuyết Thanh chữa bệnh cho Ôn Thính Lan cũng không cần bất kỳ thứ gì.
Là bác sĩ, trong mắt anh ta chỉ có bệnh nhân.
“Được, cô Doanh.” Dụ Tuyết Thanh khẽ cười: “Chúng ta gặp lại ở Để đô.”
Doanh Tử Khâm cúp máy, đúng lúc đó, Lăng Miện Hề đến tìm cô.
“Doanh Doanh, chị bày cho em một trò chơi đồ chữ.” Lăng Miên Hề thần bí: “Em gửi cho người bạn khác giới tính
có quan hệ thân thiết với mình, xem xem phản ứng của họ thế nào.”
Nói rồi cô ấy đưa điện thoại qua, bên trên có ba câu.
“Tôi là một bảo vệ,
muốn ăn bánh quy gấu quá, bạn có thể mua cho tôi không?”
Lăng Miên Hề chỉ chữ đầu tiên mỗi câu: “Em xem, đây là thơ giấu đầu, ý là ‘Tôi nhớ bạn.”
Từ “ta” trong tiếng Trung vừa có nghĩa là muốn, vừa có nghĩa là nhở.
Doanh Tử Khâm nhướn mày, hơi có hứng thú: “Cũng khá thú vị đấy.”
Cô rất thích Trái đất bây giờ, nhiều điều mới lạ, không ngày nào giống ngày nào. “Em tùy tiện gửi cho một người
đi.” Lăng Miên Hề chống tay vào cằm: “Dù sao cũng chỉ chơi chơi mà thôi.”
Doanh Tử Khâm mở nhật ký trò chuyện WeChat ra, nhìn một lượt, vẫn chỉ gửi cho Phó Quân Thâm.
Phó Quân Thảm trả lời rất nhanh.
“Bạn nhỏ, em muốn ăn vị gì?”
“Không cần nhớ anh, tôi đến đón em, bánh quy gấu không có dinh dưỡng, mời em ăn một bữa linh đình. Một ngày
không gặp, anh cũng khá nhớ em.”
“Lão luyện quá.” Lăng Miên Hề sờ cằm: “EQ này.”
Doanh Tử Khâm đặt điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng: “Anh ấy luôn nói như vậy, quen rồi.”
Lăng Miện Hề chớp chớp mắt: “Nhưng em cười rồi, có phải em rất vui không?” Doanh Tử Khâm quay đầu, mím
môi, vẻ mặt không thay đổi: “Không.”
“Đúng, đúng, đúng, không vui.” Lăng Miên Hệ vừa phụ họa, vừa gửi tin nhắn cho Nhiếp Diệc.
Sau đó ôm điện thoại, vui vẻ ngồi đợi. Dạo này Nhiếp Diệc rất nhiều việc, tốc độ trả lời tin nhắn chậm đi.
Năm phút sau, Lăng Miên Hề đợi được ba câu.
“Được đấy, em làm bảo vệ ở đâu vậy?”
“Tại sao bảo vệ lại muốn ăn bánh quy gấu? Nhà họ Lăng đuổi em đi rồi à?”
“Em đến đội Nhất Từ đi, lượng bảo vệ thấp quá, mỗi tháng em tiêu đến mấy triệu, có lẽ không đủ để em ăn tiêu
đâu.” Lăng Miên Hề ngẩng đầu, cười nhẹ: “Anh ấy chết rồi.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Ở một nơi khác, trụ sở chính đội Nhất Tự.
Nhiếp Diệc nhìn điện thoại suốt mà không nhận được hồi đáp liền nhíu chặt mày. Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Người vào là đội trưởng đội ba. Anh ta thấy Nhiếp Diệc có gì đó sai sai nên rất tò mò: “Sếp, sao vậy?”
Nhiếp Diệc cho anh ta xem: “Thế này là có ý gì? Tôi trả lời không đúng à?”
“Sếp, anh không hiểu, đây là một trào lưu trên mạng.” Đội trưởng đội ba ra vẻ bí hiểm khó dò nói: “Tôi biết trả lời
thế nào.”
Nhiếp Diệc xoa xoa ấn đường, nghe vậy liền ngẩng đầu: “Cậu biết?”
“Đương nhiên.” Đội trưởng đội ba vô cùng tự tin: “Sếp, tôi gửi cho anh, chắc chắn sẽ khiến người kia hài lòng.”
Nhiếp Diệc liếc anh ta một cái, đưa điện thoại qua, chọn cách tin tưởng anh ta một lần. “Em là một bảo vệ, ngày nào
cũng buồn bực không vui, ăn no chờ chết đi làm, bữa nào cũng thêm món, chuyện xưa không cần lưu luyến, ngày
mai vẫn là bảo vệ.”
Đội trưởng đội ba gửi xong liền đưa điện thoại cho Nhiếp Diệc: “Sếp, anh nhìn đi, chắc chắn hữu dụng.”
Nhiếp Diệc nhìn dòng chữ đội trưởng đội ba gửi giúp mình, ấn đường nhảy lên một cái.
Anh ta luôn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết cụ thể nó là gì.
Cho đến khi Lăng Miện Hề trả lời anh ta.
“Ting! Anh đã đánh mất người bạn gái dễ thương của mình và không thể quay lại được nữa, bye bye.”
Nhiếp Diệc: “…” Anh ta đặt điện thoại xuống, rất bình tĩnh mà nhìn đội trưởng đội ba: “Huấn luyện tăng lần.”
Đội trưởng đội ba: “???” Anh ta vui vẻ đi vào, sầu khổ bị ai đi ra. Đội trưởng đội hai thấy mặt mày đội trưởng đội
ba đau khổ như quả dưa chuột, tò mò hỏi: “Sao vậy? Sếp dạy bảo anh à?”
Đội trưởng đội ba rất ai oán: “Đừng nói nữa, tôi đi huấn luyện đây.”
Đội trưởng đội hai không hiểu gì nhưng anh ta vui.
Anh ta ngâm nga hát, đi khoe khoang với thành viên đội mình.
Lúc này, giới cổ y.
Nhà họ Phục.
Lăng Đơn và Lăng Song giao Thạch Phượng Nghi cho nhóm trưởng lão của nhà họ Phục và cũng chuyển lời của
Lăng Trọng Lâu đến họ luôn.
Nhị trưởng lão vừa nghe Lăng Trọng Lâu muốn dưỡng nhan đan mà họ vất vả chế tạo thì nổi giận: “Sao Lăng
Trọng Lâu không đòi cái mạng này của ta luôn đi?”
Họ nghiên cứu ra một viên đan dược, dễ dàng sao? Râu với tóc cứ rụng hàng năm, ông ta sắp hỏi rồi.
Lăng Đơn và Lăng Song nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
“Đưa cho hắn đi.” Đại trưởng lão lại thở dài một hơi: “Chủ mẫu nhà họ Lăng là người bình thường, không thể dựa
vào cổ võ để tăng tuổi thọ, vì thế gia chủ nhà họ Lăng mới tồn hết tâm tư để lấy dưỡng nhan đan cho bà ấy.” Giang
Hòa Bình không thể tu luyện cổ võ, bất kể là tố chất cơ thể hay là tuổi thọ thì cũng đều không bằng cổ võ giả.
Tuổi thọ của cổ võ giả vượt xa người bình thường, tuổi thọ trung bình của họ là tuổi.
Có cả võ giả mạnh mẽ thậm chí còn có thể sống thọ hơn tuổi.
Điều này khác với chuyện nâng cao cơ năng cơ thể của cổ y và luyện kim, đây là dựa vào thực lực của bản thân để
đạt được. Thiên phú của Lăng Trọng Lâu rất tốt, nếu không kéo dài tuổi thọ cho Giang Họa Bình, rất nhanh họ sẽ
phải mãi mãi xa cách nhau.
Nhị trưởng lão nghe đến đây thì trầm mặc, phất phất tay: “Lão Tam, đưa cho họ đi.”
Tam trưởng lão đang ngủ gật, giật mình một cái rồi nhanh chóng đi lấy.
Sau khi lấy được chiếc hộp có chứa dưỡng nhan đan, Lăng Sơn và Lăng Song một lần nữa cảm ơn rồi rời đi.
Một giọng nói không thuộc về ba vị trưởng lão lúc này lại vang lên.
“Từ từ đã.”