Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

chương 397

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!

Đôi mắt Doanh Tử Khâm khẽ động đậy. Đây là một tấm bản đồ của thành phố đại học, có thể thấy ở bất cứ đâu,

được phép lấy miễn phí ở phòng hướng dẫn du lịch chỗ cổng vào. Điều khác biệt là trên tấm bản đồ này có hai

mươi chấm đỏ, được đánh dấu bằng bút dạ. Đặc biệt, xung quanh sân bay có tới bốn chấm đỏ.

“Chắc là hai người đoán được rồi nhỉ?” Tần Linh Yến nói: “Những chấm đỏ trên này đều là bom cả đấy, chậc chậc,

theo tôi thấy quy mô rải bom này đã sánh kịp với bên ngoài tổng bộ IBỊ rồi.”

Vốn dĩ anh ta không hề nghĩ đến việc tới đây nhưng Phó Quân Thâm lại bảo anh ta giám sát toàn diện thành phố

đại học. Vừa giám sát mới thấy ghê gớm, trong nháy mắt đã phát hiện ra bao nhiêu bom, mỗi ngày đều có lượng

bom mới gia tăng.

Doanh Tử Khâm khẽ cụp mắt: “Cùng một người làm sao?”

“Chuyện đó thì vẫn chưa biết, phải xem xem hình thức cụ thể của trái bom đã.” Tần Linh Yển lắc đầu: “Có lẽ không

chỉ do một người làm đâu.”

Phó Quân Thâm rũ mắt, đội con người u ám.

“Vả lại, tôi còn nhìn thấy vài thợ săn trên bảng xếp hạng nữa.” Tần Linh Yến nhỏ giọng nói: “Có một người là tay

súng đứng thứ mười trong bảng xếp hạng, cũng chẳng biết định làm gì.”

“Đến chỗ này xem sao.” Doanh Tử Khâm chỉ vào một chấm đỏ cách vị trí của bọn họ gần nhất: “Tần Linh Yến, anh

nhìn xem chỗ đó có thiết bị theo dõi không, phá hủy nó trước đi.”

Cho dù uy lực của sổ bom này cũng chẳng lớn lắm nhưng bao nhiêu đây bom đồng loạt phát nổ thì thành phố đại

học cũng sẽ bị hủy hoại mất một nửa. Chuyện quan trọng nhất là vốn dĩ trong thành phố đại học có thiết bị dò mìn

nhưng lại không kiểm tra ra. Kỹ thuật máy tính của Tần Linh Yến có thể xếp vào hàng đầu trên thế giới.

“Hầy, tôi không bị em gái tôi xem như ngựa mà cười thì cũng bị hai người sai sử như trâu bò.” Tần Linh Yến lấy

điện thoại ra, hừ khẩy mấy tiếng: “Đi thôi, lâu lắm rồi không thấy lão Phó phá bom, đúng lúc có thể chiêm ngưỡng

một lát.”

Nghe được câu này, Doanh Tử Khâm khẽ nhướng mày: “Phá bom?”

“Ừm.” Phó Quân Thâm yên lặng một lát, uể oải đứng dậy: “Khoảng thời gian IBỊ rối ren, các hệ phái gài bom lẫn

nhau nên anh có phá…”

Ngừng một lát: “Chắc vài nghìn quả rồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu. Đúng lúc, cô có thể đi theo học hỏi.

Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt hoa đào lên, mỉm cười: “Có phải là phát hiện anh trai giỏi giang quả đúng

không?” Doanh Tử Khâm đóng tấm bản đồ lại, chẳng thèm để ý đến anh, bỏ đi trước. “Lão, lão Phó.” Tần Linh Yến

cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng: “Cậu và chị gái này?”

Phó Quân Thâm tỏ vẻ lười biếng, anh chỉnh lại cổ áo: “Sau này nhớ đổi cách gọi.”

Tần Linh Yển kinh ngạc: “Vãi nồi?”

“Cũng đừng gọi tôi là lão Phỏ nữa.”

“Tôi nhỏ hơn anh, không cùng một giuộc với anh.”

Ở một đường ra khác.

Doanh Nguyệt Huyên nhìn thấy bóng lưng cô gái liền cúi đầu.

Cô ta nói có sai đầu, chẳng phải bên cạnh Doanh Tử Khâm có rất nhiều đàn ông à? Vả lại, tất cả bọn họ đều xuất sắc

như thế. Có điều đợi những kẻ kia tìm tới nơi rồi, Phó Quân Thâm cũng chẳng bảo vệ nổi Doanh Tử Khâm.

Mặt khác, Bùi Thiên Ý rất ân cần hỏi thăm cô ta: “Nguyệt Huyên, chuyện của bà nội em thế nào rồi? Có chuyển biến

tốt chưa?”

Nghe tới vấn đề này, sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên lại càng thêm hiu quạnh: “Không ạ, bà nội vẫn là người thực

vật, bác sĩ bảo khó mà tỉnh dậy được.” Cô ta mím môi: “Nếu như lúc ấy Doanh Tử Khâm ra tay cứu bà thì bà sẽ

không trở thành như bây giờ, nó là bác sĩ, tại sao không tách biệt tư tình và chuyện cứu người chứ? Làm như thế thì

có y đức thật sao?” Bùi Thiên Ý im lặng, hiếm khi không nói năng gì.

Doanh Nguyệt Huyên nhanh nhạy cảm giác được có chút không đúng, cô ta lập tức chuyển chủ đề: “Đàn anh, lần

trước anh nói có một số tài liệu viết bằng tiếng Anh cổ cần phải dịch, sau khi anh đi em đã bắt đầu học tiếng Anh

cổ, có lẽ lần này sẽ giúp được anh.”

Bùi Thiên Ý sực bừng tỉnh, lắc đầu: “Không cần, thứ em học chỉ là cơ bản, khi ấy anh hỏi như vậy là để cho em

thêm một cơ hội thực tiễn, sau này em dễ vào phòng thí nghiệm làm nghiên cứu viên thôi.”

Nói đoạn, anh ta liên đón lấy chiếc vali trong tay Doanh Nguyệt Huyên: “Đi thôi, anh đưa em đến khu cư trú.”

Bùi Thiên Ý là sinh viên năm tư của trường đại học đứng thứ hai toàn thế giới, cũng là tình nguyện viên của vòng

chung kết quốc tế lần này. Doanh Nguyệt Huyên bấu chặt ngón tay, đáp lại bằng một câu vâng lí nhí.

Tuy cùng là tham gia vòng chung kết quốc tế nhưng đãi ngộ của những tuyển thủ tới đây thông qua vòng bán kết

không thể so sánh với những tuyển thủ được vào thẳng vòng quốc tế được.

Số lượng căn hộ cao cấp dành cho học sinh có hạn, Doanh Nguyệt Huyên chỉ có thể ở ký túc xá của học sinh cấp

thấp thôi. Sau khi đặt vali xuống, cô ta hỏi: “Đàn anh, tối nay anh đi ăn cơm với em được không?”

“Được chứ.” Bùi Thiên Ý gật đầu, anh ta xem thời gian một cái: “Đúng lúc, bây giờ mới hai giờ rưỡi, anh đưa em

sang bên căn cứ nghiên cứu đi dạo mấy vòng.” Ban tổ chức ISC chỉ sắp xếp cho các tuyển thủ được tuyển thẳng vào

vòng quốc tế đi tham quan. Không có Bùi Thiên Ý ở đây thì Doanh Nguyệt Huyên chẳng vào được.

Cô ta rất vui mừng: “Cảm ơn anh.”

Bùi Thiên Ý dặn dò một câu: “Em nhất định phải chú ý, đừng động vào những sản phẩm triển lãm ở đó, nếu không

căn cứ nghiên cứu sẽ phát ra âm thanh báo động đấy.”

Doanh Nguyệt Huyên gật đầu: “Em biết rồi.”

Buổi tối.

Bùi Thiên Ý lại đưa Doanh Nguyệt Huyên dạo quanh thành phố đại học, lúc chuẩn bị đưa cô ta về phòng, anh ta

nhận được điện thoại của căn cứ nghiên cứu.

Hai người vội vã quay về thì thấy có một người đàn ông trung niên trong văn phòng của khu thí nghiệm, sắc mặt

của người nọ rất khó coi. Bùi Thiên Ý ngẩn người: “Viện phó?”

Căn cứ nghiên cứu tổng cộng có một vị viện trưởng và ba viện phó. Vị viện phó này không thường xuyên xuất hiện,

trừ khi có liên quan đến việc gì đó to tát.

Viên phó nặng nề đập bàn, cười khẩy một tiếng: “Bùi Thiên Ý, tài liệu thí nghiệm thuộc khu thí nghiệm mà cậu

quản lý bị tiết lộ rồi, cậu có biết không hả?” Gương mặt Bùi Thiên Ý biến sắc: “Sao lại có chuyện đó được?” “Cậu

hỏi tôi à?” Viện phó tức giận đến bật cười: “Mới vừa nãy thiết bị kiểm tra thấy số liệu của thí nghiệm bị thất thoát,

bây giờ vẫn chưa điều tra ra là nó đã đi về nơi đâu, cậu quản lý kiểu gì thế hả?”

Cả người Bùi Thiên Ý cứng đờ: “Không thể có chuyện đó.”

“Không thể nào?” Giọng nói của viện phó rất lạnh lùng: “Nhưng sự thật chứng minh là nó đã thất thoát rồi! Tôi

đích thân đến đây là để bảo cho cậu biết cậu đã bị đuổi rồi.”

Doanh Nguyệt Huyên cũng biến sắc: “Số liệu thí nghiệm mất mát đâu phải lỗi của anh ấy, tại sao lại đuổi anh ấy?”

“Em học sinh à, hình như em quên mất một chuyện.” Bấy giờ viện phó mới chú ý đến Doanh Nguyệt Huyên: “Cho

dù tài liệu thí nghiệm là do ai trộm mất, hay là có người cố ý tiết lộ thì người quản lý số liệu thí nghiệm cũng đã

không làm hết sức mình trong việc giám sát.”

Nói rồi, ông ấy lấy ra một bản hợp đồng, chỉ vào một trong số các điều khoản: “Trên hợp đồng bảo mật có viết rất

rõ ràng, một khi xảy ra những chuyện như thế này, người đầu tiên bị điều tra đến cùng chính là nhân viên quản

lý.”

“Em có thể hỏi đàn anh của em xem, cậu ấy có biết rõ điều này không.”

Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên trắng bệch: “Anh…” Bùi Thiên Ý mím chặt môi, không nói năng gì, cũng chẳng thanh

minh cho bản thân. Chỉ là anh ta không hiểu nổi, tại sao tài liệu nghiên cứu lại mất chứ.

“Bùi Thiên Ý, giao chìa khóa, con dấu và thẻ thân phận của cậu ra đây trước đã.” Viện phó đứng dậy: “Trách nhiệm

về sau có lẽ cậu không gánh vác nổi đầu, đến lúc đó sẽ đưa ra hình phạt cho cậu sau.”

Vẻ mặt Bùi Thiên Ý cứng đờ. Ngón tay anh ta cong lại, cuối cùng vẫn giao hết những món đồ kia ra. “Nếu như tìm

lại thì sao?” Doanh Nguyệt Huyên cắn môi: “Tìm lại cũng không được à?” “Tìm về rồi cũng phải xem có tạo thành

tổn thất hay không nữa.” Viện phó lạnh nhạt đáp: “Cho dù không tạo thành tổn thất, cậu ta có quay lại cũng sẽ bị

giáng chức, không có quy tắc và quy định thì phòng nghiên cứu thí nghiệm duy trì kiểu gì?”

Bùi Thiên Ý hít sâu một hơi. Anh ta có thể leo lên đến chức vị ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng. Cho dù có

may mắn chỉ bị giáng chức thì khả năng trở lại chức vị cũ lần nữa gần như bằng không. Số liệu thí nghiệm và thành

quả bị tiết lộ, hậu quả quá mức nghiêm trọng.

“Viện phó, ngài đợi một lát.”

Bùi Thiên Ý đứng dậy, xuống lầu, đến cổng vào khu vực nòng cốt. Đôi mắt anh ta sa sầm: “Hôm nay trong căn cứ

nghiên cứu có ai vào khu vực nòng cốt không?”

“Có sáu tuyển thủ nước Hoa tham gia cuộc thi tới tham quan.” Nhân viên công tác lật mở danh sách: “Dừng tại đây

một tiếng đồng hồ và không hề lên đến tầng ba, tên họ đều ghi lại ở đây.”

Bùi Thiên Ý nhận lấy danh sách, lúc nhìn thấy cái tên quen thuộc thì hơi ngây ra. Khu vực nòng cốt chia ra làm hai

khu vực, một khu triển lãm và một khu thí nghiệm. Khu thí nghiệm ở trên lầu không được sự cho phép của khu

vực thí nghiệm, có tài khoản cấp A của diễn đàn NOK cũng không được phép đi vào.

Thế nhưng, làm sao Doanh Tử Khâm vào được khu vực triển lãm của khu nòng cốt? Lẽ nào cô có tài khoản cấp Bư?

Bùi Thiên Ý đặt danh sách trở về vị trí cũ: “Có kiểm tra được ai khác không?”

Nhân viên công tác lắc đầu: “Không có, hôm nay không phải ngày làm việc, người đến đây không nhiều.” Bùi Thiên Ý day day huyệt

Thái Dương, dự định quay lại tầng lầu. “Sư huynh.” Doanh Nguyệt Huyên đột nhiên kéo lấy anh ta: “Em biết ai ăn cắp số liệu thí

nghiệm rồi.”

Bùi Thiên Ý dừng bước chân: “Em nói em biết à?”

“Ngoại trừ Doanh Tử Khâm ra thì còn có ai được chứ?” Vẻ mặt Doanh Nguyệt Huyện rất bình thản: “Em từng đắc tội nó, sư huynh

không thích nó, kỹ thuật máy tính của nó cũng không kém, lẽ nào không có khả năng là nó cố ý tiết lộ số liệu thí nghiệm ra ngoài ư?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio