Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
Sau khi nhìn thấy người đàn ông, chủ tịch thành phố đại học kinh ngạc: “Cục trưởng… Licinius?”
Quả thật, vụ đánh bom khủng bố này chắc chắn nằm trong sự quản lý của IBI, cho nên bọn họ nhất định sẽ tới, chỉ
là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Lần này IBI xuất hiện rất nhanh, chỉ hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi vụ nổ xảy ra.
Nhưng chủ tịch thành phố lại không ngờ rằng Cục trưởng của IBI lại đích thân đến.
Trước đây cũng đã có những cuộc tấn công khác với mức độ thiệt hại nặng nề hơn nhưng Licinius cũng chỉ tiến
hành chỉ huy từ xa ở trụ sở của IBI.
Tại sao lần này vị ấy lại đích thân đến đây?
Chủ tịch thành phố bất giác cảm thấy lo lắng trong lòng.
Ngoại trừ nhân tài đến từ các quốc gia, còn có nhân vật nào cũng đang bị chôn vùi ở đây sao?
Chủ tịch thành phố cũng ngầm hiểu ra điều gì đó.
Các thành viên cấp cao của IBI được đặt theo tên của các vị hoàng đế La Mã cổ đại.
Ví dụ như cục trưởng Licinius, phó cục trưởng Daia, hay chỉ huy hạm đội trên không Anthony.
Điều này không chỉ thể hiện sức mạnh, mà còn thể hiện cho quyền lực tuyệt đối.
Nhưng ít ai biết rằng trong IBI, quyền lực của Licinius không phải là lớn nhất, ở phía trên anh ta còn một vị trưởng
quan điều hành cao nhất.
Vị trưởng quan này không nằm trong biên chế của IBI, nhưng có quyền điều động tất cả nhân viên của IBI bao gồm
cả Licinius trong đó.
Licinius cau mày liếc nhìn chủ tịch thành phố đại học: “Tất cả mọi người đều đã được cứu ra rồi chứ?”
“Chưa, vẫn còn mười người.” Đội trưởng đội cứu hộ bàn giao danh sách, cúi đầu cười khổ: “Khói độc quá nghiêm
trọng, chúng tôi không vào được.”
Nhưng IBI thì lại khác, IBI có vũ khí và công nghệ tiên tiến nhất, như vậy mới có thể bảo vệ hòa bình thế giới.
Licinius nhận lấy tờ danh sách, rồi lại cầm một tấm bản đồ khác, điềm tĩnh nói: “Đi vào trong!” Nguyên tắc cao nhất
của IBI là sinh mệnh của tất cả công dân trên thế giới đều được ưu tiên hàng đầu. Những thứ khác đều được đặt
xuống phía sau, bao gồm cả chuyện sống chết của bọn
họ.
“Vâng thưa trưởng quan” Một thám trưởng cấp cao giơ tay chào.
Trước khi đến, bọn họ chuẩn bị xong các vật dụng cứu hộ và mọi biện pháp bảo vệ.
Tuy nhiên, các thám trưởng cấp cao của IBT chưa kịp vào trong thì tiếng động cơ máy bay gầm rú lại vang lên.
Licinius nheo nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhìn thấy đã không khỏi sững sờ.
Đó cũng là một chiếc máy bay, nhưng có hình dạng kỳ lạ, là một máy bay dạng dẹp.
Máy bay dừng lại và một nhóm người khác xuống khỏi máy bay.
Bọn họ mặc đồng phục của trường học, trên ngực phải của đồng phục có một biểu tượng màu vàng.
Đội hành động của Đại học Norton!
Lúc này, người dẫn đội là đội trưởng đội hành động.
Tóc vàng mắt xanh, đẹp trai và còn rất trẻ, chắc chắn không quá hai lăm tuổi.
“Tôi nghĩ là các anh cũng đã đến” Đội trưởng đội hành động khẽ gật đầu: “Cùng nhau vào thôi.”
Lần này, ngay cả Licinius đều kinh ngạc: “Các anh.”
IBI và đội hành động của Đại học Norton đã hợp tác với nhau mấy lần để truy bắt tội phạm quốc tế.
Tuy nhiên, trong những lần đó, chỉ khi nào có sự tham gia của các sinh viên từ Đại học Norton thì đội hành động
của Đại học Norton mới xuất hiện.
Anh ta đã xác nhận từ trước rằng bên trong đống đổ nát này không có sinh viên nào của Đại học Norton. Tại sao
lần này lại kinh động đến cả đội hành động của Đại học Norton?
Chủ tịch thành phố đại học khá bối rối: “Cục trưởng Licinius, bọn họ là…”
Licinius phất tay để ngắt lời ông ta và nói với đội trưởng đội hành động: “Vậy thì chúng ta hãy đi cùng nhau.”
Hai nhóm người lập tức vào trong.
Các thám trưởng cấp cao IBI còn lại đã giúp đỡ nhân viên của đội cứu hộ sắp xếp cho người bị thương, dựng tạm
lều vải và phân phát thực phẩm.
Chủ tịch thành phố cuối cùng thở dài một hơi, tinh thần cũng được thả lòng.
Có IBI ở đây đồng nghĩa với việc bây giờ hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa.
Chủ tịch thành phố xua tay, ra hiệu cho các vệ binh thay phiên nhau đi nghỉ ngơi.
Ông ta cũng cầm một ổ bánh mì và bắt đầu ăn, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao rất nhanh.
Chủ tịch thành phố giật mình hốt hoảng.
Ngay khi sắp xảy ra va chạm thì chiếc xe kia đã dừng lại.
Thám trưởng cấp cao ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên vội vàng bước ra khỏi xe. “Hình như là đến muộn rồi”
Người thanh niên liếc nhìn thời gian rồi cau mày: “IBI đã đến rồi.”
Thám trưởng cấp cao vô thức nhìn vào hông xe, ở đó có huy hiệu của một gia tộc mà không một ai ở châu Âu là
không biết.
Gia tộc Laurent!
“Xin chào, ông là chủ tịch thành phố đại học phải không?” Người thanh niên đưa tay ra bắt tay với chủ tịch thành
phố: “Tôi là Colin Laurent. Gia tộc Laurent sẽ hoàn toàn phụ trách về sự tổn thất lần này đồng thời cũng phụ trách
sự an toàn của tất cả mọi người”
Chủ tịch thành phố choáng váng, mặc cho bàn tay của mình bị lắc: “Ô? Được, được thôi! Các cậu..”
Thám trưởng cấp cao lau mồ hôi rồi hít thở sâu.
Ba thể lực được thế giới công nhận là không thể bị xúc phạm đều đang tập hợp ở đây sao?!
Bọn họ đến đây cũng là điều bình thường nhưng chuyện gì đã xảy ra với Đại học Norton và gia tộc Laurent?
Thời điểm này, khói độc không những không tiêu tan mà còn dày đặc hơn.
Ôn Phong Miên đã đến đống đổ nát của khách sạn, trên tay cầm thiết bị dò tìm sự sống, vừa dò tìm vừa hét lớn:
“Yêu Yểu? Cậu Phó?”
Rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Tiếp xúc với khí độc DEATH lâu như vậy, bộ quần áo bảo hộ cấp S dần dần chuyển sang màu đen.
Cả người của Ôn Phong Miên chao đảo.
Vận mệnh của ông đã như vậy rồi, lẽ nào con gái ông cũng giống ông sao? Tốc độ chuyển màu đen của bộ quần áo
bảo hộ cũng nhanh hơn. Một khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đen thì sẽ không còn tác dụng nào nữa!
“Thưa ông! Thưa ông! Ông hãy xuống đi! Chúng tôi sẽ giúp ông, ông đăng kích động” Licinius đi tới, thấy vậy thì
vội vàng chạy đến: “Chúng tôi sẽ giải cứu con gái của ông”
Ôn Phong Miên quả thực đã sức cùng lực kiệt rồi, nói chuyện cũng khó khăn, cố gắng cất tiếng: “Làm phiền các anh
rồi, nhất định phải cứu được con bé!”
“ở đây thưa trưởng quan!” Một thanh tra kinh ngạc hét lớn: “Đã phát hiện nhịp tim đập”
Licinius cũng chạy đến, mấy người cùng nhau gạt bỏ đất đá vụn. Phía dưới quả thật có người.
Nhưng cảnh tượng này đã khiến mọi người đều sửng sốt.
Một chàng trai đang dùng hai tay của mình để đỡ cô gái lên. Trên cánh tay của anh có rất nhiều vết thương lớn nhỏ,
ai nhìn thấy cũng phải giật mình. Anh đã dùng cánh tay của mình để giữ cho cô gái một không gian.
Licinius giật mình khi thoáng thấy khuôn mặt của chàng trai.
Cũng chính vào lúc này, Phó Quân Thâm nhướng mày nhìn Licinius.
Sau khi xác nhận rằng Doanh Tử Khâm đã được cứu lên, sức lực cả người anh lập tức tan biến, anh nhắm mắt, cả
người ngã về phía sau.
“Trưởng.” Vẻ mặt của Licinius thay đổi và anh ta đã kịp thời thu lại câu nói của mình, nhanh tay đỡ được vai của
Phó Quân Thâm: “Anh gì ơi!”
Cũng may IBI mang tới đầy đủ thiết bị nên không lo sợ nơi này tiếp tục sụp đổ.
Hai nữ sinh của đội hành động Đại học Norton lập tức đưa Doanh Tử Khâm vào xe cấp cứu, kết nối các dụng cụ
khác nhau và bắt đầu điều trị.
Bên này, Licinius và một thanh tra khác đã cứu Phó Quân Thâm ra khỏi hố sâu.
“Thưa trưởng quan, chúng ta phát hiện ra thứ này” Một thám trưởng khác chạy đến.
Anh ta mở tay ra, trong lòng bàn tay là một mảnh quần áo vụn, trên đó có logo đầu lâu màu đen rất rõ ràng. Biểu
cảm của nó rất kỳ lạ, như thể đang giễu cợt và khiêu khích điều gì đó.
Licinius im lặng một lúc: “Họ cố tình làm vậy”
IBI đích thực không thể điều tra được nguồn gốc của chiếc đầu lâu màu đen này.
Bởi vì tất cả những người đã đeo logo này, dù là dấu vân tay, nhóm máu hay khuôn mặt đều không khớp với kho
cơ sở dữ liệu toàn cầu.
Điều duy nhất có thể xác định là, đây chắc chắn là một thể lực không an phận. Dù xuất hiện rất ít trong lịch sử
nhưng bất cứ nơi nào có logo này đều đã xảy ra rất nhiều thương vong.
“Cất kỹ nó” Licinius ra lệnh: “Lát nữa hãy mang nó về cục để kiểm tra”
Hai nhóm cứu hộ cũng tìm thêm được một số người khác trong danh sách.
Cũng may những người này không nằm trong tâm của khu vực bị bao bởi khói độc, nên vẫn còn chút hơi tàn.
Licinius không gửi tin nhắn trong nhóm quản lý cấp cao của họ mà chỉ gửi cho Anthony.
Chỉ có anh ta và Anthony mới từng nhìn thấy diện mạo thực sự của Phó Quân Thâm.
[Trưởng quan vẫn còn sống.]
Anh ta cũng chỉ có thể nhắn một tin như vậy.
Đúng thế, còn sống. Nhưng có thể tỉnh lại hay không thì vẫn còn là ẩn số.
Bên phía nước Hoa.
Một đêm trôi qua, tin tức lại càng thêm nóng hổi, mục tìm kiếm nhiều nhất liên tục là những tin tức về vụ đánh
bom.
[A a a… Rốt cuộc là có tin tức gì không? Hãy cho tôi một chút tin tức được không?]
[Các chuyến bay đến thành phố đại học đều đã tạm dừng, muốn đến đó cũng không được nữa rồi! Tôi đã lo lắng
thấp thỏm suốt cả đêm qua.]
[Tôi biết được Phong Việt và Đằng Vận Mộng đều đã thoát rồi, nhưng còn Doanh thần thì sao? Doanh thần có ổn
không?]
Cho đến có người biết chuyện tiết lộ một chút tin tức.
[Có, tin tức mới nhất đây: Thành phố đại học đột nhiên xuất hiện khói độc, đội cứu hộ gặp khó khăn trong việc giải
cứu. Hơn nữa, không có tên của Doanh Tử Khâm trong số những người được cứu ra ngoài.] Ngay sau khi dòng cập
nhật Weibo này được đăng lên, bên dưới đã xuất hiện những tiếng thảo phạt.
[Bịa đặt! Bịa đặt!] [Không tin, tôi tuyệt đối không tin! Làm sao Doanh thần có thể chết được, cô ấy còn phải quay
MV ca nhạc với Du Tử mà!]
[Cho đến nay vẫn không có tin tức gì từ Du Tử, có chút quan ngại.]
Từ buổi phát sóng trực tiếp, người hâm mộ của Tần Linh Du cũng đã lờ mờ đoán được Tần Linh Du chắc hẳn đã đi
cứu người rồi.
Sau đó, buổi phát sóng trực tiếp cũng bị cắt và người hâm mộ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy Tần Linh Yến đang ở châu u, nhưng anh ta vẫn luôn để ý đến tin tức trong nước.
Anh ta khẽ thở dài, đưa điện thoại cho Tần Linh Du đang ở bên cạnh: “Em có muốn báo tin bình an cho người hâm mộ của em
không?”
Một cánh tay của Tần Linh Du đang bó bột, sắc mặt trắng bệch.