Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

chương 424

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!

Diệp Hằng thực sự không có chút hảo cảm nào với Doanh Tử Khâm, thậm chí còn có chút chán ghét nữa.

Nếu hôm nay Doanh Tử Khâm không đến, anh ta liền có thể đến giới cổ y để xem Lâm Thanh Gia luyện chế đan

dược.

Tuy giống như gia chủ nhà họ Diệp nói, cơ hội này có rất nhiều, mỗi tuần Lâm Thanh Gia đều sẽ luyện đan dược ở

hội trường luyện đan công cộng ở giới cổ y để cổ y giả mới học luyện đan đến học tập.

Nhưng Diệp Hàng không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội gặp Lâm Thanh Gia nào, cho dù chỉ là nhìn từ xa.

Anh ta cũng biết với thân phận của mình, anh ta không thể có bất cứ quan hệ gì với Lâm Thanh Gia.

Lâm Thanh Gia luyện cả cổ y và cổ võ, là thiên tài hiếm có, người trong giới cổ y và cổ võ muốn cưới cô ta nhiều

không kể xiết.

Người giới cổ võ hoặc là kết hôn sớm, hoặc là kết hôn muộn.

Năm nay Lâm Thanh Gia mới chỉ tuổi, nhà họ Lâm cũng không nỡ thả người.

Diệp Hằng thực sự không hiểu nổi.

Một người bình thường, dựa vào đầu lại khiến cổ võ giá như họ ân cần tiếp đón thể?

Để anh ta đi theo không phải là lãng phí thời gian ư?

Có thời gian, chi bằng anh ta đến giới cổ y làm quen thêm với vài cổ y, sau này mạng sống và tu vi cổ võ đều được

đảm bảo.

Còn về cổ võ giả đệ nhất?

Đừng nói là nhà học Diệp, dù có cộng cả ba gia tộc đứng đầu giới cổ võ trong đó có nhà họ Lâm cũng đều kém xa

và cũng phải tôn kính.

Cổ võ giả đệ nhất đại diện cho đỉnh cao của giới cổ võ.

Không ai biết ngài ấy cụ thể bao nhiêu tuổi, cũng không có ai biết ngài ấy là nam hay nữ.

Có điều lâu lắm rồi cổ võ giả đệ nhất không xuất hiện, không biết chừng đã qua đời rồi.

Lớp trẻ của giới cổ võ bây giờ với xưng hô này nhiều nhất cũng chỉ nghe qua thôi, không có cảm xúc gì quá lớn.

Nhưng không thể không thừa nhận, cho đến hiện tại, giới cổ võ không có cổ võ giả thứ hai nào có tu vi vượt qua cổ

võ giả đệ nhất.

Tựa như thiếu gì đó, tạo khoảng cách không thể vượt qua được, chỉ thiếu một chút thôi.

Diệp Hằng lạnh giọng nói: “Nói với cô ta, cô ta có thể luyện cổ võ sao? Có thể nhanh chút được không? Đây còn

muốn đến giới cổ y”

Sắc mặt Diệp Linh thay đổi: “Diệp Hằng, Doanh tiểu thư là khách quý, nói năng kiểu gì đấy?”

“Quản được đây nói gì sao?” Diệp Hằng cười phá lên: “Vậy nói đi, lãng phí thời gian để chăm sóc một người bình

thường, cuối cùng có thể nhận được.”

Anh ta còn chưa nói xong, trán đã bị vũ khí bằng sắt lạnh lẽo chặn lại.

Diệp Hằng cứng đờ người, tất cả lời chuẩn bị nói như nghẹn lại.

“Nhà cậu ở biển, quản rộng như vậy sao không mặc bikini ra bờ biển nhảy đi?” Vân Sơn cầm súng, ngắm vào giữa

trán Diệp Hằng, cười lạnh một tiếng: “Doanh tiểu thư là người bình thường thì cũng không phải là người bình

thường mà cậu có thể chọc vào”

Ngừng lại một chút, giọng anh ta càng lạnh hơn: “Họa từ miệng mà ra. Diệp Hằng, tốt nhất là cậu nên hiểu điều đó.

Hôm nay tôi giết cậu, Tư Pháp đường cũng không dám đến tìm tôi đâu.”

Đây là giới cổ võ, giết người không phạm pháp, dù sao thì ngày nào cũng xảy ra tranh đấu, có rất nhiều cổ võ giả

chết.

Nếu ở giới cổ võ, vậy thì phải tuân thủ quy củ của giới cổ võ.

Diệp Hồng mím môi, nhìn Vân Sơn với vẻ kiêng dè, quả nhiên ngậm mồm không nói nữa.

Anh ta có thể cảm nhận được nội kình trong người Vân Sơn còn mạnh hơn mình. Nhưng đồng thời, Diệp Hằng

càng khinh thường Doanh Tử Khâm.

Bản thân không có tu vi, chỉ dựa vào hộ vệ thì có ích gì?

Doanh Tử Khâm mặc kệ Diệp Hằng, cô còn đang nhìn bức tranh, vẻ mặt uể oải.

Thời cổ đại vốn có công phu, cũng có không ít môn phái võ lâm nhưng cũng không thần kỳ bằng cổ võ. Có thể

chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể để sử dụng, cường thân kiện thể.

Cổ võ quả thật là do cô mang đến Trái đất, ban đầu chỉ là một thí nghiệm. Cô đơn giản hóa hệ thống tu luyện ở thế

giới tu linh của cô, dung hợp với công phu cổ đại.

Sau đó lại viết một số phương pháp tu luyện, giao cho một đệ tử mà cô thu nhận.

Sau đó liền có cổ võ giá

Có thể khai phá cực hạn thân thể của con người, giá trị võ lực cũng được nâng cao.

Nhưng tính đầu ra đấy, cũng chỉ có đồ đệ này là cổ võ giả được cô đích thân truyền dạy.

Khoảng thời gian ấy, thực ra cô có đến nước Hoa mấy lần, nhưng ngoài lần cuối ra, thời gian cô ở lại mỗi lần đều

không dài.

Ba lần quan trọng nhất là có thu nhận đồ đệ.

Lần đầu tiên, cô nhận Phong Tu làm đồ đệ.

Lần thứ hai, cô nhận Phục Tịch làm đồ đệ, giới cổ y từ đó được đặt nền móng.

Lần thứ ba, cô nhận Đệ Ngũ Thiếu Huyền làm đồ đệ, bói toán cũng nhanh chóng phát triển.

Người trong tranh tuy mơ hồ nhưng Doanh Tử Khâm biết, đây chính là đồ đệ cô, Phong Tu.

Cổ võ giả mạnh mẽ phần lớn đều có tuổi thọ trên năm, mạnh thì có thể sống năm.

Không biết chừng Phong Tu còn sống.

Doanh Tử Khâm dời mắt: “Đi thôi.”

“Doanh tiểu thư, cô đừng để bụng, không để ý đến là được.” Diệp Linh thấp giọng: “Thật ra rất nhiều cổ võ giả

cũng đều có cái bệnh này, khinh thường ngoại giới”

“Đều là do hoàn cảnh gây nên. Có điều bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi”

Doanh Tử Khâm nghe vậy nghiêng đầu, như có suy nghĩ, đột nhiên cất lời: “Có phải cô còn muốn học cổ y không?”

Diệp Linh ngẩn người, hơi mím môi, cười khổ một tiếng: “Thiên phú cổ võ của tôi không được tính là tốt, đầu còn

thời gian học cổ y?”

Diệp Linh biết, tuy cô ấy có cả thiên phú cổ y lẫn cổ võ nhưng cô không giống Lâm Thanh Gia.

Thiên phú cổ y lẫn cổ võ của cô ấy đều rất bình thường.

Cổ võ luyện không tốt, cổ y cũng rất kém.

Doanh Tử Khâm nâng mắt, thản nhiên: “Thiên phú cổ võ không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc học cổ y? Còn có chuyện

này sao?”

Cổ y và cổ võ không xung đột với nhau, thậm chí là còn tương hỗ.

Có điều chuyện thế này, thời gian lâu rồi, giới cổ y và cổ võ hiện giờ quả thật không có ai biết chuyện ấy.

“Đúng vậy. Cổ võ và cổ y đều phải dùng nội tình” Diệp Linh giải thích: “Tuy đều là nội tình nhưng hai loại nồi

kình này khác nhau, cổ y dịu dàng hơn, cổ võ bá đạo hơn.”

“Vì thế có rất ít người có thể dung hợp được hai loại nội kinh hoàn toàn tương phản này”

Nếu trong lúc luyện đan hay châm cứu cho người bệnh, cổ y giả bất cần dùng nội kình bá đạo, vậy thì hậu quả sẽ

chỉ là nổ lò luyện đan, vỡ mạch máu người bệnh.

Doanh Tử Khâm ấn ấn đầu: “Tôi chưa nghe đến chuyện này bao giờ. Tôi nghĩ cổ y và cổ vũ có cùng gốc, tu luyện cả

hai cũng không khó “Quan điểm này của Doanh tiểu thư, đại trưởng lão của nhà họ Phục cũng từng nói vậy, chỉ có

điều đến giờ vẫn chưa ai tìm ra cách thối” Diệp Linh cười: “Nếu Doanh tiểu thư có hứng thú với cổ võ, nhà họ Diệp

chúng tôi có công cụ thử thiên phú cổ võ”

Diệp Hằng nghe vậy liền bật cười: “Cô ta mà còn thiên phú về cổ võ ư..”

Vân Sơn lại giơ súng lên.

Diệp Hằng đành phải nuốt lời vào trong bụng, thế nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất trào phúng.

Lại còn tu luyện cả cổ võ lẫn cổ y rất đơn giản?

Thực sự nghĩ ai cũng là Lâm Thanh Gia ư?

So bì nổi không?

Diệp Hằng thực sự không thể nghe tiếp những lời thừa thãi này nữa, không nói năng gì, lạnh mặt đi luôn.

Diệp Linh không thể cản được, thay đổi vẻ mặt: “Doanh tiểu thư, Diệp Hằng.”

Doanh Tử Khâm không nhìn Diệp Hằng, chỉ nói: “Phiền quá, tôi muốn đến thao trường các cô xem thử”

Diệp Linh do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được, Doanh tiểu thư, chúng ta đứng bên trên xem. Bên đó có

không ít người đang luyện võ, sợ là sẽ làm cô bị thương”

Ba người lại quay đầu đến thao trường.

Thao trường rất lớn, xung quanh đặt các loại vũ khí lạnh.

Phần lớn cổ võ giả khinh thường công nghệ, kỹ thuật cao ở ngoại giới, càng không dùng súng gì gì đó. Họ cho rằng

ngoại lực không thể bằng được thực lực trong nội tại.

Diệp Linh vừa dẫn Doanh Tử Khâm vào, bên tại đã vang lên tiếng xé gió.

“Soạt..”

Một mũi lao từ trong thao trường trực tiếp bay ra ngoài, đúng hướng của Doanh Tử Khâm,

Tại Vân Sơn động đậy, ngẩng đầu lên, thay đổi vẻ mặt: “Doanh tiểu thư, cẩn thận!”

Anh ta lập tức giơ súng lên, đối diện với mũi lao kia là một viên đạn.

“Rắc” một tiếng, mũi lao nứt từ phần giữa, rơi xuống đất.

Chỉ một chút nữa thôi, mũi lão sẽ xuyên qua thân thể.

Hiển nhiên là cố ý.

Vẻ mặt Vân Sơn rất lạnh, chắn trước mặt cô gái, lạnh lùng nhìn mấy thanh niên đi từ thao trường ra.

Đồng thời, tay Doanh Tử Khâm buông vai Diệp Linh ra, cầm hơi giương lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Họ là..?”

Mặt Diệp Linh vẫn hơi trắng, thân hình run rẩy: “Người ném lao là Diệp Lãng, con trai của chú hại của tôi. Trong

lớp này, thiên phú cổ võ của chú ấy chỉ đứng sau anh cả tôi, Diệp Hằng cũng không phải đối thủ của anh ta. Từ

trước đến giờ anh ta vẫn luôn rất huênh hoang”

Lúc Diệp Lãng phóng mũi lao này đã dùng rất nhiều nội kình. Tu vi của cô ta không cao, nội hình trong người hoàn

toàn bị áp chế, không thể thoát khỏi tầm ngắm của mũi lao. Cô ta tránh kiểu gì vậy?

“Lại còn dùng súng?” Một thanh niên trong đó nhìn Vân Sơn một cái, vẻ mặt rất trào phúng: “Sao vô dụng vậy

chứ?”

Diệp Lãng không nói gì nhưng anh ta lại dùng nội kình

Lần này không phải là tấn công người khác mà là tấn công khẩu súng trong tay Vân Sơn.

“Rắc rắc”

Dưới áp lực của nội tình, khẩu súng vỡ vụn, rơi xuống mặt đất, trở thành đống sắt vụn.

Lúc này Diệp Lãng mới lạnh nhạt cất lời: “Bớt để tôi thấy mấy thứ kiểu này đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio