Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
Đây là một chiếc giường bệnh màu trắng.
Trên giường bệnh, Chung Mạn Hoa đang mặc áo bệnh nhân, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, trên đầu
quấn mấy lớp băng gạc. Trông có vẻ tình hình không được ổn lắm.
Không ngờ rằng sau khi nhìn thấy ống kính máy quay, Chung Mạn Hoa vẫn rất trầm lặng, thậm chí còn mỉm cười.
Chỉ có điều nụ cười mang lại cảm giác kỳ quái, cứ như một con rối.
Doanh Tử Khâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng: “Tinh thần có vấn đề rồi sao?”
Ông cụ Chung nói: “Bác sĩ nói mẹ cháu phải chịu một cú sốc nặng, ảnh hưởng đến vùng hồi hải mã trong não bộ.
Không chỉ trí nhớ bị tổn thương mà mẹ cháu còn chìm đắm mãi trong một thế giới tưởng tượng, không thể thoát
ra”
Ông cụ Chung lại thở dài một hơi: “Bệnh viện đang điều trị kết hợp với thuốc, nhưng có thể cả đời cũng không
khỏi được. Cháu có gọi thì mẹ cháu cũng không có phản ứng gì. Khi có phản ứng, mẹ cháu kể với người khác con
gái của mình đáng yêu xinh đẹp thế nào?
Sau đó, Doanh Tử Khâm mới để ý rằng Chung Mạn Hoa vẫn đang ôm một con rối nhỏ trên tay, thỉnh thoảng sẽ
vuốt ve nó mấy cái.
Ông cụ Chung lại nói tiếp: “Tử Khâm, chuyện này là do nó tự làm tự chịu, cháu không cần phải cảm thấy áy náy
hay có gánh nặng tâm lý. Cháu cứ làm việc của mình đi.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, ông cụ Chung nhìn chung Mạn Hoa, rất thất vọng: “Cháu nói xem, nếu như nó
không khôi phục thần trí, nó có thực sự nhận ra sai lầm của mình không?”
Cả ông cũng không ngờ rằng, Chung Mạn Hoa lại sốc đến nỗi mắc bệnh tâm thần.
Doanh Thiên Luật đứng cạnh lắc đầu, cười khổ: “Cháu không biết.”
Ông cụ Chung thở dài một hơi: “Thiên Luật, cháu tròng mẹ nhé, ông đi soạn đơn ly hôn. Tuyệt đối không thể tha
cho tên khốn kiếp Doanh Chấn Đình kia được”
Doanh Thiên Luật gật đầu, khẽ mím môi.
“Con ơi! Con của tôi!” Trên giường bệnh, Chung Mạn Hoa đột nhiên hoảng sợ, giãy giụa ngồi dậy, trong mắt hiện
lên vẻ sợ hãi: “Con tôi đi lạc rồi, cậu có nhìn thấy con tôi không?”
Bà ta phản ứng rất mạnh, giật cá chai truyền dịch ra.
Doanh Thiên Luật biển sắc, lập tức ẩn chuông gọi bác sĩ: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Bác sĩ phụ trách của Chung Mạn Hoa nhanh chóng xuất hiện, kiểm tra tình trạng của Chung Mạn Hoa: “Anh
Doanh, phiền anh lùi lại, chứng bệnh của bà ấy tái phát rồi, chúng tôi cần tiêm thuốc an thần cho bà ấy”
Hai người y tá cũng đi đến, giữ Chung Mạn Hoa nằm xuống.
Doanh Thiên Luật nắm chặt tay, lùi lại một bước: “Làm phiền rồi”
Chung Mạn Hoa đã ở trong tình trạng này mấy ngày nay rồi, lúc cười ngây ngô, lúc lại gào khóc đau khổ. Sau khi
tiêm thuốc an thần, Chung Mạn Hoa dần bình tĩnh trở lại. Bà ta lại ngồi dựa vào giường, ánh mắt đờ đẫn, không
biết trong đầu đang đang nghĩ gì.
Doanh Thiên Luật đè lên một góc chắn, thì thầm: “Mẹ, mẹ đã hối hận chưa?”
Chung Mạn Hoa vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không có bất kỳ phản ứng nào, thỉnh thoảng lại bật
cười mấy tiếng.
Hối hận, nhưng đã không còn kịp rồi.
Cả đời này bà ta sẽ phải sống trong nỗi ân hận giày vò, bị mắc kẹt trong ảo mộng.
Hơn nữa, căn bệnh này rất nghiêm trọng, ngay cả người nhà cũng chỉ được phép đến thăm mỗi tháng một lần.
Giờ thì bà ta đã thực sự trở thành một kẻ cô độc.
Đây chính là quả báo, điều này còn tệ hơn cả cái chết.
Ở một nơi khác.
Doanh Tử Khâm gọi cho bà Kỷ nói rằng tối nay cô sẽ không về nhà ăn cơm nữa rồi cùng Phó Quân Thâm đi đến
một nhà hàng buffet.
Để tránh khách ăn trong nhà hàng nhận ra mình, hai người họ đã chọn ngồi ở góc trong cùng.
“Em thật sự cho rằng bà ta đã nhận thức được sai lầm của mình sao?” Nhìn thấy cô gái có vẻ vẫn còn đang suy
nghĩ, Phó Quân Thâm chọc chọc vào mặt cô, nói: “Không, thực ra là không hề! Nếu như bà ta đã nhận ra được sai
lầm của mình thì đã không cần phải tự xây dựng lên một thế giới ảo cho riêng mình”
“Tuyết Thanh từng kể với anh về những trường hợp có triệu chứng tương tự như bà ta. Bọn họ chỉ muốn trốn tránh
thực tại và không muốn chịu bất kỳ trách nhiệm nào”
Doanh Tử Khâm thờ ơ nói: “Đừng nói về bà ta nữa. Em đã không quan tâm đến chuyện đó lâu rồi, em đang nghĩ
đến chuyện của nhà họ Kỷ”
Con người thì ai cũng sẽ mắc sai lầm, chúng ta cần cho người ta cơ hội. Nhưng nếu người ta cứ phạm sai lầm hết
lần này đến lần khác, sẽ không còn lại gì nữa.
Nếu như cô không kịp thời khôi phục lại ý thức thì đã bị bọn họ rút hết máu và chết ở nhà họ Doanh rồi.
“Em định cùng với bác trai tham dự hạng mục thí nghiệm lần này của nhà họ Kỷ sao?” Phó Quân Thâm rót cho cô
một cốc nước trái cây: “Có cần anh giúp một tay không?”
“Ừm” Doanh Tử Khâm gật: “Anh bảo em là Đại học Norton đã nghiên cứu ra được khí độc DEATH là sản phẩm
của luyện kim. Bố nói loại khí độc DEATH chúng ta gặp phải có điểm khác biệt nhất định với loại khí mà bọn họ
gặp phải khi đó, loại này mạnh hơn.”
“Tài liệu nghiên cứu đều ở nhà họ Kỷ, không cần bố nói thì em vẫn muốn tiếp tục thí nghiệm này”
Là ai đã sát hại Phó Lưu Huỳnh?
Là ai đã khiến cho Ôn Phong Miên và các thiên tài của thành phố đại học châu Âu mất mạng?
Dù là vì điều gì, cô đều phải tiếp tục điều tra.
Lúc trước, khi có chữa trị cho ông cụ Phó thực ra đã phát hiện chất độc trong cơ thể của ông cụ Phó rất giống với
chất độc được tạo thành từ thuật luyện kim, chỉ có điều không quá rõ ràng.
Phó Quân Thâm khoác tay lên lưng ghế, nheo mắt cười: “Em cứ điều tra đi, anh sẽ ở đằng trước che chở cho em”
“Trưởng quan à, kiềm chế một chút” Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày: “Anh nỡ lòng nào để em mất đi bạn trai sao?”
Phó Quân Thâm còn chưa kịp trả lời, Đô Đô vui vẻ thò cái đầu nhỏ của nó ra khỏi túi, còn phát ra tiếng kêu hừ hừ,
thể hiện rằng vẫn còn có nó.
Phó Quân Thâm lườm Đô Đô, nhếch miệng cười giả tạo.
Anh có hơi hối hận, khi đó anh đã cùng cô đi mua con heo nhỏ này để giờ cô luôn mang theo nó bên người.
Đô Đô lại rất kiêu ngạo rụt đầu quay vào trong túi.
Điện thoại trên bàn rung lên, Phó Quân Thâm liếc nhìn: “Yêu Yểu, có tin tốt, Tỉnh Hồng Trinh đã bị bắt, sẽ lĩnh án
tù chung thân. Anh đã cho người chuyển toàn bộ tài sản của Tập đoàn Doanh thị sang cho Doanh Thiên Luật rồi.”
“Ừm” Doanh Tử Khâm chống một tay lên cằm: “Anh lo liệu là được.”
“Em đến phòng thí nghiệm rồi thì hơi bất tiện” Cô suy nghĩ một chút, rồi lấy Đô Đô ra khỏi túi: “Vậy nên làm phiền
bạn trai chăm sóc bé heo của anh hộ em nhé!
Phó Quân Thâm hơi động mi, nhướng đôi mắt đào hoa lên, bình tĩnh nói: “Được thôi.”
Đô Đô: “…”
Không, nó không muốn.
Bởi vì vẫn chưa có gan thay thế, Doanh Chấn Đình khó có thể tiếp tục ở lại bệnh viện nữa.
Doanh Thiên Luật đến gặp ông ta lần cuối: “Bố ơi, nhà họ Doanh đã cạn tiền rồi, sau khi dùng hết số tiền viện phí
nộp lần trước bố sẽ phải xuất viện”
“Doanh Thiên Luật!” Doanh Chấn Đình vô cùng tức giận: “Mày là con ai? Sao mày dám làm như thế?!”
“Ông Doanh, tôi đã không muốn gọi ông là bố nữa rồi” Doanh Thiên Luật đặt tay lên đầu ông ta, cười lạnh một
tiếng: “Ông đã hủy hoại cuộc đời của bốn người, như vậy còn chưa đủ sao?”
Chung Mạn Hoa phải vào bệnh viện tâm thần, Doanh Tử Khâm bị ngược đãi, rút máu, Doanh Nguyệt Huyên cũng
sa đọa.
Chính bản thân anh ta cũng bị hủy hoại.
Vốn dĩ anh ta đã có thể có một gia đình hạnh phúc.
“Nói tạo hủy hoại bốn người là có ý gì?” Doanh Chấn Đình không chịu thừa nhận, còn cười lạnh: “Tao đã làm gì
nào? Chẳng qua tao chỉ ngoại tình thôi mà? Thế đã làm sao? Mấy chuyện này ở nhà giàu hiếm gặp lầm ư?”
Ông ta đã rất chuyên tâm cho sự nghiệp. Năm đó, Tỉnh Hồng Trinh sinh ra Doanh Nguyệt Huyên cũng là chuyện
ngoài ý muốn.
Chỉ có điều, lúc ấy ông ta quả thực còn thích Tỉnh Hồng Trinh nên đã nghe theo đề nghị của bà ta, vứt Doanh Tử
Khâm đi để cho Doanh Nguyệt Huyên vào nhà họ Doanh.
Dù sao, sau này nhà họ Doanh sẽ để cho Doanh Thiên Luật thừa kế, con gái là ai cũng không quan trọng. Sau đó,
Doanh Nguyệt Huyên quả thực ưu tú, Doanh Chấn Đình mới có cái nhìn khác về cô ta.
“Chẳng qua chỉ ngoại tình?” Doanh Thiên Luật giận đến mức bình tĩnh trở lại: “Vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết, ông
có biết là căn bệnh của ông là từ đầu mà ra không? Chính là Tỉnh Hồng Trinh đã hại ông đấy, ông đúng là đáng
đời”
Doanh Chấn Đình biến sắc: “Mày nói cái gì?!”
Căn bệnh gan của ông ta lại liên quan tới Tỉnh Hồng Trinh?
Ông ta nhớ lại, có một thời gian Tỉnh Hồng Trinh đã chăm chỉ mang cơm đến cho mình.
Lẽ nào…
“Con đàn bà ti tiện này!” Gân xanh trên trán Doanh Chấn Đình nổi lên: “Cô ta đang ở đâu? Mau bắt cô ta lại, tạo
muốn giết chết cô ta!”
Doanh Thiên Luật không muốn nhiều lời với Doanh Chấn Đình thêm nữa, đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Pháp
luật sẽ trừng phạt ông. Có điều, đến lúc lên tòa ông còn sống được hay không tôi cũng không quan tâm”
Anh ta quay đầu, rời khỏi phòng bệnh không chút do dự.
Doanh Chấn Đình tức giận đến mức gào thét sau lưng, cũng chính vì quá giận dữ mà ông ta lại ngất.
Bác sĩ cũng vẫn thực hiện hết trách nhiệm của mình, tiếp tục điều trị cho ông ta.
Nhưng ai cũng biết, nếu không có nguồn gan thay thế, sớm muộn Doanh Chấn Đình cũng sẽ chết.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Doanh Thiên Luật đã đến công ty dọn dẹp đồ đạc của Doanh Chấn Đình.
Anh ta đã tiếp quản Tập đoàn Doanh thị, hơn nữa cũng đã sáp nhập nó với công ty của riêng mình. Trong mấy
ngày qua, anh ta đã nhận được một số bưu kiện gửi đến từ Đế Đô.
Doanh Thiên Luật dọn dẹp tất cả những thứ không cần thiết và sắp xếp các tài liệu có ích lại với nhau.
Cho đến khi anh ta tìm được một thứởtrong két sắt.
Sắc mặt của anh ta cứng đờ trong giây lát.
Đây là một bản kết quả giám định quan hệ cha con khác.