“Khoảng cách đường thẳng là mét.”
“Tốc độ gió mỗi giây , mét.”
“Bầu không khí trong lành, không khói không bụi hạt lớn, tầm nhìn rõ ràng.”
Đối với tay súng thần thì khoảng cách và không khí thế này là cơ hội tốt hiếm có.
Bên viền tai phải của gã đeo một chiếc tai nghe màu đen. Mặc bộ đồ bó sát màu đen từ đầu đến chân, hòa vào một với cảnh đêm.
Vị trí này có góc nhìn trống trải nhưng lại kín đáo, khó bị phát hiện.
Bên trong tai nghe truyền ra giọng nói.
“Chuẩn bị ra tay chưa?”
“Bây giờ vẫn chưa được.” Tay súng thần cầm lấy kính viễn vọng, cau mày: “Bên cạnh tên đó còn có một người già, đợi đến lúc anh ta còn lại một mình thì tôi sẽ hành động.” Không phải vì sợ làm người vô tội bị thương mà là vì gã muốn giảm động tĩnh xuống mức nhỏ nhất. Giọng nói bên trong tai nghe vẫn tiếp tục. “Không cần tôi giúp thật à? Cậu nói thông tin của tên đó cho tôi biết, chúng ta cùng hành động, chắc chắn tên đó không thể nào trốn thoát được.” “Không cần.” Tay súng thần chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn: “Người tôi tìm được, sao có thể chia sẻ cho cậu chứ?” Một tỷ đô la Mỹ.
Chỉ cần gã hoàn thành được nhiệm vụ này thì có thể nghỉ ngơi vài năm.
Gã khó khăn lắm mới có được thông tin, sao có thể nói cho thợ săn khác chứ?
“Chậc, được thôi.” Giọng nói bên tai tỏ vẻ không thành vấn đề: “Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, ở nhiệm vụ lần trước, tay súng xếp thứ trên bảng đã thất bại rồi.”
“Năm phát đạn liên tiếp đều không trúng, người mà kẻ đó đối phó lại còn là một người bình thường nữa, cậu phải cẩn thận một chút.”
Tay súng thần cười khẩy: “Lo cho tốt bản thân cậu đi.”
Gã xếp thứ trên bảng xếp hạng. Người đứng thứ có thể so bì với gã sao? Đùa cái gì thế?
Tay súng thần ngắt tín hiệu, thảo tai nghe xuống ném sang một bên, gã lại điều chỉnh độ cao lần nữa rồi cúi người xuống.
Bên trong căn hộ.
Dưới sự điều dưỡng của Doanh Tử Khâm, sức khỏe của Ôn Phong Miên đã ổn hơn nhiều. Cho nên cả bàn ăn tối hôm nay đều do ông khăng khăng tự nấu, Ôn Thính Lan chỉ trợ thủ. Cũng chẳng phải món quý báu gì, toàn là những món ăn gia đình thông thường nhưng màu sắc và hương vị thì phong phú, đầy đủ.
Chính giữa bày một chiếc bánh kem to, bên cạnh đặt mấy cây nến. Ôn Phong Miên tháo tạp dề ra, xoa xoa hai tay: “Nhà nhỏ nên để ba vị chê cười rồi.” Ông sống ở huyện Thanh Thủy mười mấy năm, đây là lần đầu tiên đến thành phố Hộ. Ngoại trừ Chung Mạn Hoa lúc trước có từng đến huyện Thanh Thủy thì Ôn Phong Miên chưa tiếp xúc với người của bốn gia tộc lớn bao giờ, khó tránh khỏi vẫn còn có chút lo lắng.
“Anh Ôn à, anh đừng nói những lời như thế.” Ông cụ Chung vội vã đứng dậy: “Hôm nay được đến đây là vinh hạnh của tôi, anh khách sáo quá rồi.”
bên cạnh, ông cụ Phó nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem, đôi mắt ngây dại cả ra. Phó Quân Thâm nhướng mày, cười như không cười:
“Ông nội.” “Hả? Khụ khụ!” ông cụ Phó ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Không nhỏ đầu, tôi cảm thấy rất được, khi xưa tôi và lão Chung còn từng chen chúc trong một căn phòng cơ, thế này đã là gì.”
Thế hệ trước đã từng trải qua nạn đói nên không để ý tới vật chất đến vậy. Ôn Phong Miên bất ngờ trước thái độ của hai ông lão, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
ông cụ Phó lại nói với cô gái: “Tử Khâm à, cháu đừng thấy ông ngoại cháu oai phong thét ra lửa, ngày xưa ông ấy nhát gan lắm, sợ bóng tối.”
Doanh Tử Khâm chống cằm, nghe thấy thế thì nhướng mày.
Ông cụ Chung tức chết đi được: “Lão Phó, ông bớt đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt cháu gái tôi đi nhé, ông tự tính xem hồi nhỏ ông đã trộm mất bao nhiêu đồ ăn vặt của tôi rồi?”
Doanh Tử Khâm: “…”
Phó Quân Thâm: “…”
ông cụ Phó vô cùng đắc ý: “Đó là do ông quá ngốc nên mới không tóm được tôi.”
Ông cụ Chung giận không kiếm được: “Tôi nhổ vào!” Nhắc đến chuyện này là ông lại tức. Hồi còn nhỏ, bọn họ là anh em cùng cởi truồng tắm mưa lớn lên bên nhau. Ông đến nhà họ Phó, ông cụ Phó cũng từng đến nhà họ Chung. Kết quả mỗi lần sau khi ông cụ Phó đến nhà họ Chung về, đồ ăn vặt của ông liền không cánh mà bay
Sau này ông cụ Chung mới phát hiện, tất cả đều do một tay ông cụ Phó làm. Trộm kẹo mạch nha, lấy bánh đậu xanh của ông, còn lấy hết cả túi đây, không thèm để lại tí cặn cho ông.
Nhìn xem, đây là chuyện mà con người làm được à?
Ôn Thính Lan luôn im lặng cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt có chút dao động. Cậu phải bảo vệ số đồ ăn vặt chị gái mua cho thật kỹ mới được.
Bởi vì đều là người trong nhà cả nên tuy bữa tiệc sinh nhật không được long trọng nhưng lại rất ấm cúng, cũng cực kỳ vui vẻ.
Sức khỏe ông cụ Phó không được ổn, ăn cơm xong phải về nghỉ ngơi rồi.
“Yểu Yểu, đợi anh một chút.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Anh đưa ông nội về rồi lát sẽ quay lại.”
“Hả?” Doanh Tử Khâm đang dọn dẹp bát đũa: “Đã ăn bánh kem xong rồi, anh còn quay lại làm gì nữa?”
Anh biết chắc chắn không phải cô bạn nhỏ vô tình mà tính cô thật sự như thế.
Phó Quân Thâm cười bất đắc dĩ: “Sinh nhật không thể chỉ trôi qua như thế được.”
Doanh Tử Khâm khẽ suy ngẫm một lát: “Tôi cảm thấy tôi rất hài lòng rồi.”
“Anh vẫn chưa hài lòng.” Phó Quân Thâm gõ gõ vào trán của cô, trả lời không nhanh không chậm: “Chín giờ sẽ có niềm vui bất ngờ.”
Một mặt khác, ông cụ Chung đang kéo Ôn Phong Miên lại cảm ơn.
“Cảm ơn, rất cảm ơn anh đã chăm sóc Tử Khâm suốt bao nhiêu năm nay, nếu anh không đưa nó về thì tôi thật sự không biết…”
Nói đến đây, ông không thể nào nói tiếp được nữa. Bởi vì mọi người đều biết kết quả sẽ thế nào.
Đứa trẻ hơn một tuổi bị vứt bỏ ở bên ngoài, cho dù không bị kẻ buôn người nhặt được thì cũng sẽ đói chết. Ôn Phong Miên đẩy thẻ ngân hàng trở lại, ho khan đáp: “Đây là chuyện tôi nên làm.”
Ông cụ Chung cảm thấy nhà họ Ôn thật sự rất có gia giáo, ông cũng chẳng cưỡng ép nữa: “Sau này anh Ôn có gì khó khăn đều có thể tìm tôi, những người ở nhà họ Doanh, anh cứ xem họ như đồng rau thối nát chẳng thèm để ý tới đi.”
Ôn Phong Miên không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, mỉm cười, bước vào phòng Doanh Tử Khâm rửa chén.
Ông cụ Chung vẫn ngồi bên bàn uống rượu, đột nhiên nhớ đến chuyện gì.
Ấy. Hình như ông đã từng gặp Ôn Phong Miên ở đâu rồi, cứ cảm thấy quen mắt thế nào ấy. ở đâu được nhỉ… Ông cụ Chung ngẫm nghĩ mãi vẫn chẳng nghĩ ra nên dứt khoát uống thêm ngụm rượu nữa. Ông quay đầu, kéo chàng trai: “Tiểu Lan à, lão Phó kém cỏi quá, cháu ngồi xuống làm vài ván cùng ông đi, đừng nhường ông, ông ngoại không sợ đâu.”
Ông cụ Chung cũng rất thích Ôn Thính Lan nên bảo cậu gọi ông là ông ngoại giống như Doanh Tử Khâm luôn. Được thêm một đứa cháu ngoại nữa, trong lòng ông rất vui. Ôn Thính Lan ngẩng đầu, nhìn ông đáp: “…
Không muốn.” “Cháu muốn, cháu muốn mà.” Ông cụ Chung chẳng nói chẳng rằng đẩy quân cờ đen sang: “Cháu thẳng ông ngoại một ván, ông ngoại sẽ cho cháu một phong lì xì lớn.
Câu nói cuối cùng khiến Ôn Thính Lan quyết đoán cầm quân cờ lên:
“Chốt kèo.”
Ông cụ Chung còn chưa tỉnh rượu: “..” Có phải là có chỗ nào bất thườngnkhông nhỉ?
Bên ngoài.
Tay súng thần vẫn đang phục kích trên nóc tòa nhà đối diện theo dõi sát sao nhưng thời gian cũng đã lâu nên ít nhiều hơi thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng, sau khi đợi được một tiếng đồng hồ, bóng dáng của người đàn ông lại xuất hiện trong ống nhắm. Lần này là một mình. Chín giờ tối, khu dân cư chẳng có lấy một bóng người, rất yên tĩnh.
Tay súng thầm thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nâng họng súng lên, nhắm chuẩn vào đầu của người đàn ông. Đầu ngón tay trượt xuống chỗ cò súng, chuẩn bị nhấn vào.
Nhưng ngay lúc này, có người vỗ vào bả vai gã.