" Đào Đào? "
Anh bước lặng khẽ gọi cô vài tiếng, Lệ Đào trầm mặc dán chặt ánh nhìn vào di ảnh người mẹ quá cố, ngón tay lả lướt chạm lên gương mặt thân quen đã rời xa cô mãi mãi.
Cổ họng bị dồn nén khó mở lời, anh ôn nhu nhìn cô bước đến thật chậm.
Bờ vai gần kề đủ để cô tựa lên cho một cảm giác an tâm.
" Tôi nhớ mẹ… "
Gia đình cô mất hết cả rồi, không một ai bên cạnh lúc cô thấy vui nhất cũng như buồn nhất.
Thật đáng tiếc…
" Không phải còn anh sao? "
" Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, tới lúc đó anh còn là gì đối với tôi nữa chứ… "
Ngón trỏ động nhẹ đưa cả bàn tay lên vai cô ôm thật chặt.
" Dù có trở thành người dưng qua đường bị em phớt lờ tới vạn lần, anh vẫn không ngừng yêu em.
"
Thân nhiệt nóng ran lan man đỏ bừng toàn mặt, cô vội đẩy người anh ra ấp úng phủ nhận.
Không muốn để cô lọt khỏi tầm mắt, bộ dạng ngượng ngùng khiến anh khó lòng kìm nén kéo mạnh hôn cô thật sâu.
Hai tay bị nắm chặt cố định bởi một tay to con của anh, đôi môi bỏng nhiệt quấn lấy nhau mãnh liệt khó rời.
Toàn thân lấn án ghì chặt cô trên giường êm, cao trào cởi nút áo bị cô ngăn lại.
" Anh quá phận rồi! "
Hàn Chi Sơ nhếch nhẹ bên mép cười gian tà, lật mình để cô cưỡi trên người.
" Chồng em âu yếm vợ mình thì có gì mà quá phận.
"
" Nếu em cảm thấy mình bị thiệt, vậy thì em động thủ đi!? "
Lệ Đào á khẩu không nói thành lời, tình thế đào ngược cũng khó lòng thoát khỏi.
" Anh…lưu manh!! "
" Hàn Chi Sơ này chỉ lưu manh với mình em.
"
Quấn quýt nhau hàng giờ đồng hồ, chiếc giường cọt kẹt liên tục rung lắc dữ dội.
Mọi tiếng rn rỉ van xin anh dừng lại đều vô tác dụng, hành động càng dồn dập ác liệt toàn thân cô tê dại run rẩy.
Khoác lại lên mình chiếc áo khoác ngoài, ân cần hướng nhìn hôn lên trán vợ.
Lệ Đào ngủ say trong mỏi mệt, khóe mắt ướt đẫm bởi hành vi mạnh bạo vừa rồi.
" Anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào nữa.
"
Bước nhẹ mau mải ra khỏi phòng, dừng xe tại quán nước tầm thường.
Người phụ nữ có tuổi bịt che kín mặt gấp gáp bắt chuyện.
" Con dám ngừng chu cấp cho mẹ chỉ vì con ả không biết điều đó sao! "
Anh mất kiên nhẫn nhăn mặt khó chịu, người mẹ nuôi trước mặt hiển nhiên sỉ nhục vợ anh thậm tệ mà đâu biết rằng tình yêu anh đối với vợ là nhất kiến chung tình.
Bà ta đã chọc phải nhầm người rồi.
" Con khuyên mẹ nên thu lại vai vế ăn nói cho đúng mực.
"
Hàn Hoa Nguyệt tức đến tím mặt cố nói lí lẽ, lôi tình cảm bao năm săn sóc anh ra làm lá chắn che đậy tất cả tội ác mà bà đã làm khiến Lệ Đào phải sống trong tủi nhục.
" Tố Lệ Đào lừa con đó! Con thà rằng tin cô ta còn hơn tin người mẹ đã hao tâm tổn sức nuôi lớn con tới từng này sao? "
" Hàn Chi Sơ, con thật nhẫn tâm! "
Hết muốn bàn luận, anh nhấc người toan bỏ về thì lại bàn tay đeo đầy chiếc nhẫn quý giá lôi kéo lại.
" Mẹ chưa nói xong con đừng hòng rời đi! "
Cơn hỏa bộc phát hất văng cánh tay của người đàn bà vô tình để mặc anh sống chết bên ngoài cùng người em không chung huyết mạnh.
" Tôi còn gọi bà là mẹ vì tôi tôn trọng bà, vợ tôi phải sống chung với người mẹ chồng độc địa như bà là sai lầm lớn nhất của tôi! "
" Đừng tìm tới tôi nữa, một đồng tôi làm ra bà cũng không xứng nhận được! ".