Tối đó, Tô Ngự về trường.
Ngắn ngủi có chín ngày không ở ký túc mà Tô Ngự cảm thấy rất hoài niệm.
Về đến ký túc, vừa lúc gặp Trần Đào phòng bên. Thấy Tô Ngự, cậu ta cúi đầu khẽ nói, “Chúc mừng đã lọt vào danh sách đề cử”, rồi đi luôn.
Không nhiều người biết Tô Ngự đã lọt vào danh sách đề cử, phần lớn đều là sinh viên ngành thiết kế, bởi vì khoa cũng đã đăng danh sách đề cử của cuộc thi này.
Tranh của cậu rất đẹp, dường như đặt giữa đám đông cũng chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Cậu cũng không thân thiết gì với Trần Đào, cho nên khi nghe được lời chúc mừng của cậu ta, Tô Ngự nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn lại thì chỉ thấy Trần Đào đã rời đi.
Trở lại ký túc xá, Phạm Thư Thuỵ, Tằng Gia Thần và Ngôn Húc đều chúc mừng cậu, nhưng họ không ngạc nhiên khi Tô Ngự lọt vào danh sách đề cử. Bức tranh như vậy mà không vào danh sách đề cử mới lạ đấy.
“Thứ Bảy này là sinh nhật tôi, nhà tôi đã đặt phòng khách sạn để tổ chức sinh nhật, các cậu có muốn đến không?” Ngôn Húc đột nhiên hỏi.
“Sinh nhật cậu á?” Phạm Thư Thuỵ kinh ngạc.
“Ừ.” Ngôn Húc đáp.
“Vậy nhất định phải đến rồi!” Phạm Thư Thuỵ kích động.
“Mình cùng ký túc mà, nhất định có đi chứ.” Tằng Gia Thần cũng nói.
“Có đi.” Tô Ngự cũng đáp.
Ngôn Húc cười cười, “Tới khi đó, tôi sẽ cho người tới đón các cậu.”
“Được!” Phạm Thư Thuỵ vui vẻ đáp, “Lại có thể ăn chực rồi!”
Cả đám cười rộ lên.
Ngày hôm sau, không ngờ giáo viên lại mang bức tranh của cậu ra giảng bài.
Tô Ngự thấy hơi ngượng.
Mãi cho tới khi tan học, giáo viên hài lòng nhìn cậu rồi mới rời đi.
Vốn còn chưa mấy ai biết Tô Ngự đã lọt vào danh sách đề cử, nhưng học tiết này xong, mọi người đều đã biết hết. Chủ yếu là bức tranh này của Tô Ngự thực sự quá đẹp, vừa nhìn đã có cảm giác như bị hút vào vậy.
Sau giờ học, có người vây quanh Tô Ngự để hỏi kỹ thuật vẽ tranh của cậu. Đây là lần đầu tiên Tô Ngự gặp phải cảnh tượng như vậy, cậu hơi căng thẳng, chỉ nói một số điểm mấu chốt, bởi vì cậu có tự tin với khả năng hội hoạ của mình từ tận đáy lòng, lại càng tự tin hơn về bức tranh của mình, cho nên khi nói chuyện cũng rõ ràng, rành mạch hơn, thậm chí còn hay hơn cả giáo viên.
Các bạn cùng lớp không khỏi nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
Sở Mạn đang đợi Trần Thiệu Vũ ở cửa. Cô ta lập tức nhìn thấy Tô Ngự bị các bạn cùng lớp vây quanh, Tô Ngự vẫn chói mắt giữa các bạn học như cũ.
Vì vừa có tiết nên cô ta mới tới, nghe thấy bạn học xung quanh thảo luận về tranh của Tô Ngự và việc cậu lọt vào danh sách đề cử, trong lòng cô ta dậy sóng.
Tô Ngự được đề cử sao?
Cô ta cũng đã biết tin đề cử kia, cũng từng nộp tranh của mình, nhưng không được. Cô ta không để ý thông tin ở khoa, còn tưởng là chưa có danh sách đề cử, giờ nghe tin Tô Ngự đã lọt vào danh sách đó, cô ta rất hâm mộ. Hơn nữa, còn cảm thấy Tô Ngự quả thực rất ưu tú, vẫn như những năm đó cô ta thích Tô Ngự.
Cô ta đã thích Tô Ngự ngay từ cái nhìn đầu tiên ở phòng tranh, sau đó thì bị những bức tranh của cậu thu hút. Giờ Tô Ngự giống như một ngôi sao đang phát sáng, dù nhỏ bé nhưng vẫn không bị bóng đêm cản trở.
Cô ta nhìn Tô Ngự chăm chú tới mức hoàn toàn không thấy Trần Thiệu Vũ đang đứng trước mặt mình, cậu ta lạnh lùng: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Giọng nói trầm đến đáng sợ.
Sở Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Thiệu Vũ, khuôn mặt Trần Thiệu Vũ rất đẹp, nhưng không phải cùng kiểu với Tô Ngự. Có lẽ vì vừa biết Tô Ngự lọt vào danh sách đề cử, cho nên khi cô ta nhìn Trần Thiệu Vũ cũng luôn muốn tìm kiếm bóng dáng Tô Ngự.
Đáng tiếc lại không có chuyện như vậy, Trần Thiệu Vũ vẽ tranh rất giỏi, nhưng lại không phải hạng nhất.
“Đang tìm anh.” Sở Mạn cười dịu dàng.
“Đi thôi.” Trần Thiệu Vũ ra khỏi lớp học, đôi chân dài đi tới trước mặt Sở Mạn.
Sở Mạn cúi đầu đi theo, cô ta giơ tay muốn nắm tay Trần Thiệu Vũ, nhưng Trần Thiệu Vũ lại tránh đi.
Cô ta hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng của Trần Thiệu Vũ, bỗng thấy đau lòng, tại sao lại đối xử với mình như vậy?
Trần Thiệu Vũ càng lúc càng đi xa, dường như không có ý định đợi cô ta. Sở Mạn cảm thấy rầu rĩ nhưng vẫn đi theo.
Cuối cùng, cô ta thấy Trần Thiệu Vũ lên xe. Xe không nổ máy, có lẽ là do anh đang đợi mình, nhất thời, cô ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Chắc chắn là lại ghen đây mà, chắc chắn là đã hối hận và muốn xin lỗi vì đã lạnh lùng với mình, cô ta sẽ không đồng ý lời xin lỗi đâu!
Nghĩ vậy, cô ta nhẹ nhàng uyển chuyển bước lên xe, mở cửa ngồi cạnh Trần Thiệu Vũ. Sau khi đóng cửa lại, cô ta không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là đang tức giận.
Một lúc lâu sau, một giọng nói phá vỡ sự im lặng: “Nếu gia đình anh phá sản, em vẫn ở bên anh chứ?”
Nghe vậy, Sở Mạn mở to mắt nhìn cậu ta: “Nhà họ Trần phá sản rồi sao?”
Trong ký ức đột nhiên xuất hiện của cô ta không hề có chuyện này, nhưng bây giờ, có quá nhiều thứ khác với những gì cô ta nhớ.
Trần Thiệu Vũ nhìn thấy phản ứng của Sở Mạn, lòng trầm xuống. Cậu ta nhắm mắt lại để che giấu sự thất vọng, khi mở mắt ra, cậu ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ, như không muốn có ai nhìn thấy tâm tình trong mắt mình.
“Mấy ngày nữa sẽ có tin tức.” Giọng cậu ta trầm thấp khàn khàn, “Nếu may mắn không phá sản thì cũng sẽ tổn hại nặng nề, nợ nần chồng chất.”
Trần Thiệu Vũ sẽ không lừa dối cô ta, cho nên những lời này hẳn là không sai. Trong lòng Sở Mạn tràn ngập tuyệt vọng, nếu Trần thị phá sản, Trần Thiệu Vũ còn ý nghĩa gì với cô ta nữa?
Nếu như Trần thị phá sản, Trần Thiệu Vũ không có tiền, thế thì sao cô ta ở bên Trần Thiệu Vũ được, sao ban đầu cô ta lại từ bỏ Tô Ngự chứ? Rõ ràng cô ta thích Tô Ngự hơn Trần Thiệu Vũ.
Sở Mạn rũ mắt: “Điều kiện nhà em không tốt, người nhà đều hy vọng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn.”
Trần Thiệu Vũ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cậu ta nhìn Sở Mạn, cô gái thích mặc váy trắng, nhìn rất ngây thơ này, nhưng giờ cậu mới nhận ra, cô ta chính là người thực tế hơn bất kỳ ai khác.
“Em có thích anh không?” Trần Thiệu Vũ hỏi.
Cậu muốn nghe câu trả lời từ miệng đối phương, một câu trả lời có thể giúp cậu kiên trì.
Sở Mạn nhìn vào mắt cậu, rồi lảng tránh: “Em…” Cô ta muốn nói là thích, nhưng ánh mắt của Trần Thiệu Vũ dường như có thể nhìn thấu trái tim cô ta, khiến cô ta không thể nói ra thành lời, nhưng cô ta có thích.
Chỉ là, có lẽ không thích nhiều tới mức vậy.
Trái tim Trần Thiệu Vũ dường như bị một bàn tay kéo vào động băng.
“Ở đây anh vẫn còn 500 vạn, còn có biệt thự anh mua ở cạnh trường học, anh sẽ để lại cho em, coi như báo đáp ân tình em đã cứu anh khi còn nhỏ.” Trần Thiệu Vũ đột nhiên nói.
500 vạn. Trong khoảng thời gian này, Trần Thiệu Vũ đã tiêu rất nhiều tiền cho cô ta, 500 vạn chẳng là gì cả.
“Em không hiểu anh đang nói gì!” Sở Mạn tủi thân nhìn Trần Thiệu Vũ.
Cậu không thể chịu được ánh mắt Sở Mạn nhìn mình như vậy, lại cảm thấy không thoải mái khi thấy cô ta buồn bã, cho nên quay mặt đi.
“Chúng ta chia tay đi!”
Cậu không biết mình đã phải tốn bao nhiêu công sức để nói ra điều này.
Có ai biết được nỗi đau trong lòng cậu lớn đến nhường nào.
Cậu đã cố gắng hết sức để yêu cô gái đó, nhưng cuối cùng, cô gái đó vẫn không thuộc về cậu.
Gió: tội nghiệp a Vũ, cố lên, em xứng đáng với người tốt hơn con bé Sở Mạn vừa thực dụng vừa dở người này gấp tỷ lần.