Câu nào cũng chỉ nghĩ cho Tô Tử Kính.
Tô Ngự cảm thấy thật cay đắng.
Rõ ràng cậu nghĩ mình đã không quan tâm nữa, nhưng không ngờ vẫn cảm thấy đau lòng.
Thấy tâm trạng Tô Ngự không tốt, Tống Quân Ngật trực tiếp cúp điện thoại thay cậu.
Trước khi cúp máy, người đầu bên kia còn đang lải nhải gì đó, nhưng Tô Ngự chẳng nghe thấy gì.
Cậu ngẩng lên nhìn Tống Quân Ngật, miệng hơi mếu, “Bà ấy hung dữ quá đi.”
Như đang làm nũng vậy.
Tống Quân Ngật đưa điện thoại lại cho cậu, “Sau này bà ấy gọi tới, nếu em không thích thì khỏi cần nghe.”
Nói rồi, anh ôm Tô Ngự vào lòng.
Trên người Tống Quân Ngật có một mùi hương nhẹ nhàng thoải mái, rất dễ chịu.
Thật sự rất có cảm giác an toàn! Tô Ngự cảm thán.
Cậu cọ cọ trên người Tống Quân Ngật, vô cùng không ngoan.
Cổ họng Tống Quân Ngật khô khốc, anh hơi đẩy Tô Ngự ra, “Tiêu tiền chưa?”
Từ khi ở bên Tống Quân Ngật, Tô Ngự chẳng nhớ gì đến làm nhiệm vụ, mà cũng không thấy trừng phạt gì, dần dà, cậu cũng không làm nữa…
Vừa nghe đến tiêu tiền, Tô Ngự khựng lại, ánh mắt hơi né tránh. Cuối cùng, cậu cúi đầu như thể vừa phạm lỗi, khẽ nói, “… Em chưa.”
Cậu cẩn thận nhìn Tống Quân Ngật.
Ngón tay Tống Quân Ngật khẽ xoa lên khoé mắt Tô Ngự, vẻ thất vọng trong mắt cậu vì cuộc điện thoại vừa rồi đã không còn nữa.
“Anh dẫn em đi tiêu tiền.” Anh nói.
Tô Ngự cảm thấy Tống Quân Ngật đúng là chẳng biết lãng mạn, đang lúc quan trọng lại cứ tiền.
Nhưng cũng là do cậu lén trốn không làm nhiệm vụ, chỉ đành nói, “Vâng!”
Cuối cùng, Tô Ngự bị Tống Quân Ngật kéo đến trung tâm thương mại.
Vào trung tâm thương mại rồi, Tô Ngự cũng chưa biết nên mua gì bây giờ. Quần áo cậu đã mua rất nhiều rồi, nhưng có vẻ túi xách chưa có mấy.
Nói đến túi xách, Tô Ngự cảm thấy Prada thích hợp cho nam giới hơn.
Mua thì phải mua hai cái mới được! Tống Quân Ngật một cái cậu một cái, như thế ai nhìn cũng sẽ biết hai người họ là người yêu.
Cậu hận không thể khoe Tống Quân Ngật ra với cả thế giới.
Đi vào cửa hàng, Tô Ngự cực kỳ hào phóng chỉ vài mẫu túi rồi nói, “Mỗi loại hai chiếc.”
Sau khi nhân viên đóng gói xong, tổng bill hết 18 vạn 9.
Tô Ngự đưa thẻ của mình ra.
“Quẹt cái này đi.” Đây là tấm thẻ đã rất lâu cậu không dùng tới, trong đó đều là tiền của cậu, kể cả 20 vạn tiền thưởng kia.
Cảm giác tiêu tiền cho người đàn ông của mình sướng thật đó nha,
Bé con lấy một tấm thẻ rất lạ ra, có lẽ trong đó đều là tiền của cậu. Sao Tống Quân Ngật có thể không hiểu tâm tư cậu bé được, chỉ có điều anh không nói ra mà thôi. Nhìn vẻ vỗ ngực mừng thầm của cậu bé, trong lòng anh vô cùng ấm áp.
Một tay anh xách toàn bộ đồ đạc, tay kia nắm tay Tô Ngự dịu dàng vuốt ve. Ngón tay cậu rất mềm, anh rất thích.
Dì Lâm bị cúp điện thoại, mặt trắng bệch. Bà ta không ngờ Tô Ngự sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình, rõ ràng đã bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi còn dám tham tài sản của ông cụ Tô.
Bà ta vội gọi điện cho Tô Tử Kính.
Gọi rất nhiều lần cậu ta mới nghe máy.
Bên này, Tô Tử Kính đang theo Tô Chấn đi khắp nơi.
Cuối cùng Tô Chấn cũng hẹn được một người bạn có sản nghiệp kinh doanh tương đối lớn ở Bắc Kinh. Lúc này, họ đang xã giao trong khách sạn.
Điện thoại của Tô Tử Kính bên cạnh không ngừng đổ chuông, mỗi lần đổ chuông, Tô Chấn đều lộ vẻ bất mãn.
Nhìn ID người gọi trên điện thoại, cuối cùng cậu ta cũng phải nén sự thiếu kiên nhẫn của mình lại và nói với họ: “Xin lỗi, con ra ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong mới rời đi.
Ra khỏi phòng, cậu ta nghe máy, giọng điệu vô cùng bực dọc.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu Tô Tử Kính vô cùng lạnh nhạt, nhưng dì Lâm cũng không phát hiện.
“Tử Kính, Tô Ngự cũng đang ở thủ đô phải không?” Dì Lâm hỏi.
“Ừm.”
“Là thế này, ông cụ Tô có để lại cho con chút di sản, nhưng giờ đã rơi vào tay Tô Ngự, nó không muốn trả lại.” Dì Lâm càng nói càng giận, “Con nói xem, nó là loại người gì vậy? Đồ không phải của mình cũng muốn lấy đi.”
“Di sản gì?” Tô Tử Kính nắm được điểm mấu chốt.
“Di sản mà ông nội con để lại cho con, có lẽ phải mấy ngàn vạn, thậm chí mấy trăm triệu, dù sao cũng là đồ tốt.”
“Tô Ngự đang giữ à?” Tô Tử Kính hỏi.
“Còn gì nữa. Lúc Tô phu nhân chuẩn bị lấy thì đã có kẻ khác lấy đi trước, chắc chắn là vì nó biết có di sản, không muốn giao cho con nên mới lấy!”
Mấy ngàn vạn đến hơn trăm triệu… Tô Tử Kính thầm suy tính, tuy cậu ta lớn lên trong nhà họ Tô, nhưng dù sao người nuôi dạy cũng chỉ là một bảo mẫu không có văn hoá. Cậu ta đã nhìn quen vẻ xa xỉ của nhà họ Tô, lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi đáy vực rồi bò tới tầng lớp thượng lưu. Có lẽ với nhà họ Tô, số tiền kia chẳng đáng là gì, nhưng với cậu ta lại vô cùng hấp dẫn.
“Xác định là cho tôi sao?” Tô Tử Kính hỏi.
“Không cho con thì cho ai? Ông cụ Tô chỉ có một đứa cháu thôi mà!” Dì Lâm khẳng định.
“Được rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Cậu ta muốn đoạt lại di sản.
Nghe Tô Tử Kính nói sẽ nghĩ cách, dì Lâm liền yên tâm.
“Không thể để Tô Ngự chiếm những thứ này được.” Bà ta dặn dò.
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Tô Tử Kính trở lại phòng.
Tô Chấn liếc cậu ta một cái, sau đó lại quay đi. Tô Tử Kính biết, có lẽ Tô Chấn đã hơi không hài lòng với mình.
Cậu ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh ngồi vào bàn ăn và chăm chú lắng nghe.
Tô Chấn có ý muốn bồi dưỡng cậu ta, trong tương lai sẽ giao lại vị trí của mình. Ông ta cũng khá vừa lòng với biểu hiện của Tô Tử Kính, trừ tiếng chuông điện thoại vừa rồi. Năng lực xã giao của Tô Tử Kính còn chưa ổn, lúc gặp đối tác lại không chỉnh điện thoại im lặng. Có việc nhỏ này thôi mà cũng mắc lỗi, thực sự là quá không cẩn thận.
Sau khi cơm nước xong, bạn của Tô Chấn rời đi rồi, ông ta mới nói với Tô Tử Kính, “Lần sau đi xã giao kiểu này nhớ phải chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đấy là biểu hiện thái độ tôn trọng với người ta.”
Tô Tử Kính gật đầu, “Con hiểu rồi.”
Tô Chấn khá vừa lòng với vẻ khiêm tốn của Tô Tử Kính.
Tô Tử Kính thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc lên xe, có lẽ cảm thấy vừa rồi mình quá nghiêm khắc với con trai, nên Tô Chấn bắt đầu nói chuyện nhà.
“Vừa rồi ai gọi điện thế?”
“Là… dì Lâm.”
Nghe đến cái tên này, Tô Chấn nhíu mày, “Con vẫn liên hệ với bà ta sao?”
“Không ạ, chỉ vừa rồi…”
“Bà ta gọi tới làm gì?” Không hiểu sao, Tô Chấn không tài nào ưa nổi dì Lâm.
“Bà ấy nói ông nội để lại chút di sản cho con, mẹ vốn muốn lấy… nhưng bị Tô Ngự cầm đi rồi…”
Tô Tử Kính ngập ngừng, dường như không muốn Tô Chấn biết, cũng không muốn lừa gạt Tô Chấn.
“Di sản?” Tô Chấn nghi hoặc, “Di sản gì?”
Ngay cả ông ta cũng không biết, sao vợ ông ta lại biết được? Lại còn cả dì Lâm nữa?
“Con cũng không rõ lắm.” Tô Tử Kính tiếc nuối đáp, “Con chưa từng thấy, chắc Tô Ngự biết đấy ạ, dù sao giờ đồ cũng đang trong tay cậu ta mà.”
Tô Chấn cau mày, trước nay di sản vẫn luôn là thứ khiến người ta tranh giành. Nếu để lại cho Tô Tử Kính, giờ Tô Ngự không còn là con cháu nhà họ Tô nữa, cậu cầm di sản quả thực không ổn.
Ông ta nhìn Tô Tử Kính, khuôn mặt hiền lành nhưng thực ra rất sắc sảo. Là một thương nhân, ông ta thích người khôn ngoan.
“Nếu để lại cho con, ta sẽ giúp con lấy về.” Tô Chấn hứa hẹn.