Vừa dứt lời, cậu ta đã hối hận, nhưng những người xung quanh vốn phớt lờ giờ lại nhìn cậu ta.
“Cậu rất thân với ai? Thằng nhóc nhà họ Ngôn hay người mà nhân vật lớn kia dẫn tới?”
Ánh mắt họ nhìn Tô Tử Kính nhiệt tình hơn chút.
Thực ra, Tô Tử Kính vừa nói những lời đó xong đã hối hận rồi.
Nhưng nhìn những ánh mắt hướng về phía mình, cậu ta nói tiếp: “Các người vừa nói đến ai thì chính là người đó.”
Ý của Tô Tử Kính đã rõ ràng, cậu ta đang nói tới Tô Ngự.
Có người lại cười dè bỉu: “Cậu nói thân lắm mà sao không thấy cậu ấy tới đây chào hỏi cậu?”
Tô Tử Kính mỉm cười đứng dậy và đi về phía Tô Ngự trước mặt mọi người.
Khi Tô Tử Kính bước tới, Tô Ngự còn đang chọn đồ ăn vặt, món nào trông cũng rất ngon.
“Tô Ngự.” Giọng nói dịu dàng vang lên.
Tô Ngự quay lại và thấy Tô Tử Kính đang cầm một cái kẹp để lấy đồ ăn nhẹ.
Tô Tử Kính biết mọi người đều đang nhìn mình nên nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tô Ngự, nói lý do mình qua đây: “Ba nói muốn nhận cậu về lại nhà họ Tô.”
Cậu ta cảm thấy nghe được lý do này, Tô Ngự nhất định sẽ vui mừng, ai mà không muốn có bối cảnh tốt chứ?
Nhưng Tô Ngự lại không cảm thấy vui vẻ.
“Đừng có mơ.” Cậu trả lời.
Nói xong ba chữ này, cậu xoay người tiếp tục chọn đồ ăn nhẹ.
Muốn nhận lại cậu về nhà họ Tô? Tô Ngự cảm thấy buồn cười, nếu thật sự muốn, tại sao trong năm năm khó khăn nhất lại không nhận cậu về?
Chẳng cần nghĩ thì cậu cũng biết họ muốn gì.
Thái độ của Tô Ngự rất lạnh lùng, khiến Tô Tử Kính hơi xấu hổ.
“Cậu không muốn quay về nhà họ Tô sao?” Cậu ta hỏi, muốn nghe câu trả lời mình mong muốn từ Tô Ngự.
Tô Ngự buồn cười hỏi: “Trở về nhà họ Tô? Nhà họ Tô có thể mang đến cho tôi cái gì? “
Cậu trả lại một ngàn vạn cho nhà họ Tô, xong xuôi thì đôi bên không còn quan hệ gì nữa, điều này đã được ghi rõ trong hợp đồng ban đầu.
Tô Tử Kính muốn trả lời, nhưng cậu ta không biết nói sao. Từ thái độ của mọi người là có thể biết Tô Ngự hiện tại là một cái bánh ngọt thơm phức, hầu như tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ, bao gồm cả Tô Chấn…
Cậu ta không hiểu nổi, nên chỉ mỉm cười.
Gắp đồ ăn xong, Tô Ngự đang định rời đi.
Tô Tử Kính nhìn cậu, cười nói: ” Có lẽ nhà họ Tô không thể cho cậu cái gì, nhưng cậu phải hiểu, hai người ở bên nhau rồi sẽ chia tay. Trừ phi gia cảnh hai người giống nhau, nếu không thì cậu cảm thấy, dựa vào đâu mà đối phương có thể thích cậu?”
Cậu ta không muốn nói những lời cay nghiệt, đây chỉ là những suy nghĩ chân thành nhất trong lòng cậu ta. Tô Tử Kính chưa bao giờ nghĩ Tô Ngự có thể ở bên người đàn ông đó lâu dài, chẳng qua chỉ như cậu ta cùng Lâm Gia Hân, chơi đùa thôi.
Những người có tình cảm nghiêm túc như vậy là những người ngu ngốc nhất.
Tô Ngự sửng sốt, vì sao lại thích cậu á?
Đúng, Tô Ngự cũng muốn hỏi. Chẳng qua, cậu không nghi ngờ tình cảm của Tống Quân Ngật, mà lựa chọn tin tưởng anh.
Cậu giơ bàn tay đang đeo nhẫn lên, để Tô Tử Kính có thể nhìn rõ, có hai chiếc nhẫn, một của Cartier và một có thiết kế rất độc đáo.
“Tôi sắp kết hôn rồi.”
Hạnh phúc trong mắt cậu không che giấu nổi, cậu cũng hào phóng thể hiện rõ mối quan hệ hiện tại của mình với Tống Quân Ngật.
Tô Tử Kính sửng sốt, cậu ta không ngờ hai người lại tiến triển đến mức này.
Tô Ngự buông tay rồi xoay người rời đi, không thèm nhìn Tô Tử Kính nữa.
Tô Tử Kính nhìn bóng dáng Tô Ngự rời đi, không nói được lời nào nữa. Cậu ta trở về chỗ ngồi, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại chấn động. Tô Ngự sắp kết hôn, đối phương lại còn là một người rất quyền lực!
Cậu ta không ghét Tô Ngự, nhưng khi nghe được tin tức như vậy thì lại thấy khó chịu. Tại sao Tô Ngự lại có thể dễ dàng có được thứ mà cậu ta đã vất vả lâu ngày cũng không có được? Trước khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô đã như vậy, sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô cũng vậy.
Tô Tử Kính trở về chỗ ngồi, những người xung quanh đều nhiệt tình nhìn cậu ta. Họ không nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của cậu ta với Tô Ngự mà chỉ có thể nhìn ra được hai người có quen biết nhau. Họ cũng lịch sự hơn một chút khi nói chuyện với Tô Tử Kính.
Tô Tử Kính ngồi vào bàn, bắt đầu hòa nhập với những người xung quanh, dần dần bắt đầu nói về chủ đề cụ thể. Khi cậu ta không hiểu, đối phương sẽ mỉm cười giải thích cho cậu ta, nếu không có Tô Ngự thì mọi chuyện sẽ rất ổn…
Cầm đồ ăn, Tô Ngự ngồi xuống chia cho Tống Quân Ngật.
Món gì cậu cũng lấy hai phần, đồ ăn nhẹ nên không sợ no.
Khi ăn món gì ngon, Tô Ngự sẽ nói với Tống Quân Ngật: “Cái này siêu ngon, anh có muốn thử không?”
Khi có món Tống Quân Ngật không thích ăn, lúc Tô Ngự hỏi thì sẽ nếm thử chút.
Tống Quân Ngật chỉ ăn nửa miếng là ngừng, trong khi Tô Ngự lại rất tự nhiên ăn nửa còn lại.
Cuộc đấu giá đất sẽ bắt đầu ngay khi đến giờ.
Tống Quân Ngật cho cậu cầm biển. Cậu không biết nhiều về đất đai cho lắm nên cũng không dám trả giá. Tống Quân Ngật nói: “Em thích lô nào thì cứ trả, đều là mua cho em thôi.”
Tống Quân Ngật nói vậy, Tô Ngự lại càng không dám.
Lô đất rẻ nhất ở đây gần 100 triệu, đắt nhất hơn 1 tỷ, mà đây mới chỉ là giá khởi điểm.
Cậu nhìn lô đất rẻ nhất, trông có vẻ cũng khá ổn…
Thôi lô này đi!
Vì rẻ nên Tô Ngự đã trả giá.
Khi tới lô đất này, cuối cùng cậu cũng giơ tấm biển lên.
Giá khởi điểm là 89 triệu.
Mọi người cũng định trả giá lô này, nhưng thấy Tô Ngự giơ tấm bảng của mình lên, họ không trả nữa, coi như nể mặt cậu.
Cuối cùng, Tô Ngự đã bỏ ra 100 triệu để mua được lô đất này.
Xong xuôi, Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm, 100 triệu đó!
Cậu tính sau đó thì mình ngồi xem thôi là được, không trả giá nữa.
Lô đất mà Tô Ngự vừa mua được là một trong những nhiệm vụ mà Tô Chấn giao cho cậu ta, nhưng nó không quá quan trọng. Tô Chấn nói nếu lô đất này có đối thủ nào cạnh tranh quá mình thì bỏ, dù sao nó cũng cách xa thành phố, giao thông bất tiện.
Xây tiểu khu không tiện, mà xây biệt thự thì lại quá nhỏ nên giá bán chắc chắn không hề rẻ. Nhưng điều tuyệt vời nhất là dựa sông, có thể nhìn ra cảnh sông rất đẹp.
Lô đất này trừ việc kinh doanh dịch vụ nghỉ dưỡng để kiếm chút tiền thì việc đi du lịch đến một nơi xa như vậy cũng không hề tiết kiệm chi phí.
Cho nên, khi thấy Tô Ngự giơ bảng, Tô Tử Kính cũng không trả giá nữa.
Cậu ta chẳng muốn so cái chuyện này với Tô Ngự.
Mảnh đất tiếp theo mới là trọng tâm mà Tô Chấn giao cho cậu ta.
Ban đầu vốn Tô Ngự không có ý định giơ bảng.
Nhưng khi tới lô đất tiếp theo, Tống Quân Ngật lại nói: “Mảnh đất này có thể mua.”
Tô Ngự nhìn giá khởi điểm, 270 triệu…
“Em cảm thấy lô này không phải rất tốt đâu…”
“Không sao, nếu không tốt thì cứ để đó.” Tống Quân Ngật nói, lời anh nói không giống như mua đất, mà giống như mua rau vậy.
Nếu không tốt thì cứ để đó…
Tô Ngự muốn khóc, ai lại mua thứ gì đó trị giá hàng trăm triệu rồi không thích thì cứ để không nha?
Cậu vốn không muốn trả giá, nhưng Tống Quân Ngật lại nhìn cậu.
Còn cười cười xoa khuôn mặt rầu rĩ của Tô Ngự: “Nhóc ngốc, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
Tiền của anh vốn nhiều tới mức tiêu không hết đây này.