.
Sau khi tôi quyết định tỏ tình, cư dân mạng còn sốt ruột hơn tôi, ngày nào cũng nhắn tin cho tôi.
Tôi lướt mạng nhấn thích bình luận cũng có người hỏi tôi hôm nay đã tỏ tình chưa.
Tôi rất biết ơn cư dân mạng, khiến tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi còn có thể có được cảm giác căng thẳng khi bị người ta thúc giục làm bài tập về nhà.
Không chỉ có cư dân mạng, Bạch Nhiễm cũng vô cùng sốt ruột, mặc dù cô ấy không biết đằng trai là ai, nhưng lại tích cực bày mưu tính kế hơn bất kỳ ai.
Tôi bị làm phiền mấy ngày, thật sự không chịu nổi nữa, chạy đến một công viên hẻo lánh, tắt nguồn điện thoại.
Khoảnh khắc ấy, thế giới yên tĩnh hơn nhiều.
Chỉ là chưa đến mấy phút sau, tôi đã cảm thấy biện pháp này của tôi cũng chẳng ra làm sao cả.
Trong công viên chỉ toàn là mấy đôi yêu nhau, hoặc là một nhà ba người.
Một mình tôi ngồi trên băng ghế dài, trông mới thê thảm làm sao.
Lúc tôi không kiên trì nổi nữa, định mở điện thoại ra, tôi nghe thấy giọng nói của đứa nhỏ.
“Chị Chiến binh cô độc!”
Hay quá.
Thằng bé vẫn thích khiến tôi xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.
Lúc tôi thấy thằng bé chạy về phía tôi, tôi nhìn ra đằng sau theo bản năng, sau khi thấy người ở phía sau, tôi có hơi thất vọng.
“Hôm nay cháu tới công viên với mẹ à?” Tôi bế đứa nhỏ, xoa xoa mặt thằng bé.
Thằng bé gật đầu, nhìn lại đằng sau.
Thẩm Yên, chị của Thẩm Túy đang mỉm cười nhìn chúng tôi.
Tôi đã gặp chị ấy vài lần nên đứng dậy chào hỏi chị ấy.
Sau đó tôi dạo quanh công viên vài vòng cùng bọn họ.
Lúc về nhà, đứa nhỏ bỗng nói khẽ bên tai tôi: “Em lén nói cho chị biết nè, gần đây tâm trạng của cậu em không tốt, ngày nào cũng uống rượu, vậy nên cậu mới không tới.”
Sắc mặt của tôi thay đổi, sau đó bắt chước giọng điệu của trẻ con, nói: “Vậy sao?”
Thằng bé nghiêm túc gật đầu.
Tôi không biết mình suy nghĩ thế nào, nghe nói anh uống say nên tới quán bar tìm anh.
Mặt anh rất đỏ, cứ nằm im không nhúc nhích trong góc mãi, giống như đã ngủ rồi.
Trước mặt anh còn một đống chai rượu trống rỗng.
Tôi không đánh thức anh, kéo người anh em bên cạnh anh hỏi: “Anh ấy làm sao thế?”
Người anh em của anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh ấy, người nọ như muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy hả, thích người thích người khác.”
Tôi nghe xong, ngượng ngùng cười cười: “Vậy à, xui thật đấy.”
Xui thật, xui giống tôi.
Tâm lý của tôi bỗng được cân bằng hơn nhiều, buồn vui của nhân loại có đôi khi gắn kết với nhau như vậy đấy.
Lúc tôi quay đầu nhìn Thẩm Túy thì phát hiện không biết anh đã tỉnh từ bao giờ, đang nhìn tôi chằm chằm.
Anh nhìn tôi một lúc lâu rồi nói một câu: “Em thì biết cái gì?”
“Hả?” Tôi không hiểu vì sao anh lại nổi cáu với mình.
“Nếu người em thích thích người khác, chắc chắn em sẽ còn khó chịu hơn anh.” Nói rồi anh lại đưa tay cầm lấy chai rượu trước mặt.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng thấy anh như vậy.
Chưa từng.
Mặc dù thường ngày trông anh rất ngông cuồng, nhưng những người thân thiết với anh đều biết anh rất cần kiệm.
Dáng vẻ đau khổ hiện tại của anh hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi về anh.
“Đừng uống nữa.” Tôi giành lấy chai rượu trong tay anh.
“Người này không được thì đổi sang người khác là được chứ gì. Thẩm Túy anh cũng không phải là người không ai cần.” Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình để khuyên anh.
Anh buông chai rượu ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện hốc mắt anh đỏ bừng.
Tôi vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của anh rất đẹp, lúc này đây lại càng khiến người ta dễ dàng phạm tội hơn.
Tình yêu đúng là thứ tiệt.
Không ai chiếm được cả.
“Em sẽ đổi sang một người khác à?” Thẩm Túy lại cúi đầu, rầu rĩ nói.
“Đổi sang cái gì?”
“Đổi sang thích một người khác.”
Tôi không trả lời, tôi không thể trả lời.
Không biết bao lâu sau, anh cúi đầu cười cười, cầm lấy chai rượu trong tay tôi: “Thấy chưa, em không có tư cách khuyên anh.”
m nhạc xung quanh vô cùng ồn ào, tôi cứ đứng đó nhìn anh uống hết chai này đến chai khác.
.
Sau khi trở về từ quán bar, tôi đã đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau tôi sẽ livestream tỏ tình.
Cho dù kết quả không như kỳ vọng, nhưng tôi hi vọng sẽ có một quá trình mang tính hình thức. Để không cho bạn bè xem được, tôi không thông báo trước trên Bilibili, thậm chí còn block bọn họ.
Livestream tên là [Ước mơ mà các bạn góp sức].
Tôi mới mở chưa bao lâu đã có rất nhiều người vào xem, trên màn hình máy tính tràn ngập bình luận [Lót dép hóng].
Để không khiến bầu không khí quá căng thẳng, tôi đặc biệt dùng điện thoại bật bài hát “Chúc may mắn”.
Tôi cho rằng hiệu ứng chương trình như thế này là ok lắm rồi, nhưng không ngờ cư dân mạng lại không hài lòng.
[Không có hợp, không phải nên mở “Chiến binh cô độc” à?]
[“Chiến binh cô độc” +]
Chiến binh cô độc ư?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tôi nhìn bão bình luận tràn màn hình, lựa chọn bỏ qua.
Có BGM vui mừng như thế, cảm xúc căng thẳng của tôi lập tức giảm đi nhiều.
Tôi hít sâu một hơi, click mở khung chat với Thẩm Túy, giao diện trò chuyện dừng lại ở chỗ tối qua tôi về nhà, dặn dò anh uống ít một chút, anh trả lời bằng một chữ “Ừm”.
Tuân theo quy tắc một tiếng trống là tiếp thêm dũng khí, hai tiếng trống là suy sụp tinh thần, ba tiếng trống là hết sạch dũng khí, tôi gõ lách cách trên bàn phím.
[Anh có ở đó không?]
[Em có chuyện muốn nói với anh.]
Tôi gửi hai câu này xong, bão bình luận lại càng điên cuồng hơn, tất cả đều đang chờ đợi nam chính lên sân khấu.
Một phút sau, trên khung thoại của anh xuất hiện dòng chữ [Đối phương đang nhập tin nhắn…].
Tôi dám thề, đây là khoảnh khắc tôi căng thẳng nhất trong đời, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, còn không dám thở mạnh.
Tôi tập trung cao độ, nhưng một lúc lâu sau anh vẫn chưa trả lời tôi, lúc lòng tôi dần lặng, chuẩn bị gửi thêm một tin nhắn nữa thì chuông điện thoại của tôi vang lên.
Là Thẩm Túy.
Tôi thoáng ngẩn người, tim đập nhanh hơn, tay cũng run lên.
Sau khi tôi nghe điện thoại, anh không lên tiếng, lúc tôi chuẩn bị phá vỡ cục diện bế tắc, anh đã mở miệng.
“Lý Kim Triêu, anh đang xem livestream của em.”
!!!???
Không phải tôi đã block hết rồi à? Sao vẫn còn cá lọt lưới thế?!
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi hoàn toàn không biết nên trả lời anh như thế nào.
“Thì sao?” Tôi cảm thấy giọng nói của tôi cũng đang run lên.
Đầu bên kia im lặng một thoáng, sau đó tiếng cười của anh truyền qua điện thoại: “Nên anh cảm thấy chuyện tỏ tình vẫn nên để anh làm thì hơn.”
Tôi ngẩn người tại chỗ, đại não trống rỗng, bão bình luận lướt qua tầm mắt tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy gì cả.
“Lý Kim Triêu, anh thích em.”
Sao có thể?
Lòng bàn tay cầm điện thoại của tôi đã đổ mồ hôi.
Một lúc lâu sau, tôi nói: “Anh nghiêm túc đấy à?”
“Lý Kim Triêu, anh đã uống tới mức ấy rồi mà em còn hỏi anh có nghiêm túc hay không à?” Trong giọng điệu của Thẩm Túy mang theo cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.
Tôi cảm thấy tôi không thể nói được gì.
[Song hướng yêu thầm đó! Ai vì ship couple nào? Là tui đó!]
[Hic hic hic hic, ngọt ngào quá đi.]
[Lượng đường hôm nay đạt tiêu chuẩn rồi, nếu còn xem tiếp sẽ bị tiểu đường mất.]
Tôi còn chưa phục hồi tinh thần, Thẩm Túy đã nói một câu “Chờ anh” rồi cúp điện thoại.
BGM cũng dừng lại vào giây phút này, tôi ngồi trên ghế, nhìn những lời chúc phúc trên bão bình luận, bỗng nhiên bật cười.
Tắt livestream, nói tạm biệt xong, tôi lại nhìn màn hình, cười tới mức có hơi ngốc nghếch.
Nước mắt đảo quanh tròng, như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Nhưng tôi kìm lại.
Bởi vì tôi trang điểm, còn gắn lông mi giả.
Lúc tôi đang do dự không biết có nên gỡ lông mi giả ra hay không, tôi nghe thấy tiếng đập cửa.
Thẩm Túy mặc một cái áo thun trắng, đứng ngoài cửa nhìn tôi.
Tôi ngửi thấy mùi rượu.
“Anh uống rượu à? Uống rượu mà còn lái xe? Anh điên rồi sao?”
Anh nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười, sau đó kéo tôi vào lòng.
“Anh đi taxi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ mượn rượu giải sầu còn nhận được niềm vui bất ngờ.” Anh vùi đầu vào vai tôi, nói.
Tôi cũng không ngờ, coi thường cái cũng có niềm vui bất ngờ.
.
Sau khi tôi và Thẩm Túy ở bên nhau, tôi cho rằng người có phản ứng mạnh mẽ nhất sẽ là Bạch Nhiễm, nhưng không ngờ lại là Lương Tĩnh Tĩnh.
Nguyên văn lời nói của cô ấy là: “Tớ sắp ly hôn, vậy mà cậu còn yêu đương, đây là việc bạn bè nên làm à?”
Nếu không phải nể tình việc khi cô ấy bình thường, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất ổn, tôi thật sự muốn đường ai nấy đi với cô ấy.
Cô ấy làm ầm ĩ ở nhà tôi, sau đó Thẩm Túy không nhịn được nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho em họ của anh tới đón cô ấy về.
“Nói thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng là em dâu của anh, làm như thế liệu có ổn không?” Tôi có hơi lo lắng hỏi anh.
Anh lại không cho là đúng: “Cô ta châm ngòi quan hệ của chúng ta, anh nhịn được chắc? Nếu còn nhịn nữa thì mất vợ mất.”
Tôi không để ý tới anh, nhưng tôi cảm nhận được vành tai của tôi đỏ lên.
Thẩm Túy ôm tôi vào lòng, hôn lên vành tai phiếm hồng của tôi, cười nói: “Sao trước kia anh không phát hiện em dễ đỏ mặt như thế nhỉ?”
Trước kia… Trước kia toàn là giả vờ thôi.
“Lý Kim Triêu, nếu trước kia anh biết em đáng yêu như vậy, anh đã khiến em rơi vào tay anh từ lâu rồi.”
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ tai đỏ mà mặt cũng đỏ bừng lên.
Buổi tối, tôi ra ngoài tản bộ với Thẩm Túy, đi đến một ngã rẽ, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi.
“Chị Chiến binh cô độc!”
Nghe giọng là biết ai liền.
Tôi bỏ tay đang nắm tay Thẩm Túy ra, ôm lấy đứa nhỏ đang chạy về phía tôi.
“Sao cháu lại tới đây?”
Đứa nhỏ chỉ chỉ vào Thẩm Yên đi đằng sau, bập bõm nói với tôi: “Ra ngoài mua đồ với mẹ ạ.”
Tôi thấy dáng vẻ này của thằng bé vô cùng đáng yêu, không nhịn được xoa xoa mặt thằng bé.
Thẩm Túy đứng bên cạnh có hơi không nhìn nổi, kéo đứa nhỏ ra khỏi ngực tôi: “Đừng có không biết lớn nhỏ, sau này không được gọi là chị Chiến binh cô độc nữa, phải gọi là mợ!”
Rõ ràng là đứa nhỏ bị dọa sợ rồi, nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Tôi vừa định lên tiếng, Thẩm Yên đã đi tới, đứa nhỏ như nhìn thấy cứu tinh, rúc vào lòng chị ấy.
“Chị, chị trông nó chặt vào.”
Thẩm Yên không để ý tới anh, mỉm cười với tôi, sau đó nói với đứa nhỏ trong lòng: “Cậu nói đúng đấy, sau này phải gọi là mợ.”
Bây giờ mặt tôi chắc chắn đang đỏ y hệt một quả gấc.
Sau khi bọn họ rời đi, vẻ mặt của Thẩm Túy trở nên vô cùng u oán.
“Vừa rồi em buông tay anh ra.” Anh tủi thân nói với tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ này của anh, cảm thấy có hơi buồn cười, vươn tay ra, nói với anh: “Vậy em có thể dắt tay anh một lần nữa được không?”
Anh kiêu ngạo ngẫm nghĩ một lúc, trịnh trọng nói: “Có thể, nhưng phải dắt cả đời.”
“Đương nhiên là phải dắt cả đời rồi.”
Ngoại truyện: Được như ước nguyện
Tôi không biết mình bắt đầu hoảng loạn từ bao giờ.
Có lẽ là kể từ lúc tôi nhìn thấy em hát “Chiến binh cô độc” trong hôn lễ.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện em không giống trong suy nghĩ của tôi, em ở trước mặt tôi không phải là em thật sự.
Vậy nên tôi luống cuống.
Tôi tự cho rằng mình quen biết em nhiều năm như vậy, đã đủ hiểu biết về em rồi, mãi cho tới ngày hôm ấy tôi mới phát hiện, em còn “điên” hơn tôi nghĩ.
Tôi vẫn luôn theo dõi tài khoản của em.
Vậy nên khi tôi nhìn thấy em ở khu vực bình luận, tôi không thể hình dung tâm trạng lúc đó của mình.
Giống như tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, hai chữ “yêu thầm”, “tỏ tình” đặt cạnh nhau trông vô cùng chói mắt.
Tôi muốn đi tìm em, hỏi em xem người nọ là ai.
Nhưng cuối cùng tôi lại không làm gì cả, tôi chỉ dùng giọng điệu chung chung trả lời bình luận của em ở khu vực bình luận.
Em trả lời tôi: [Anh có ý kiến gì à?]
Tôi có ý kiến.
Tôi rất có ý kiến.
Tôi không thể thờ ơ, tôi lái xe dẫn theo đứa nhỏ tới thì thấy em đang đi trên đường.
Em thấy tôi, vô cùng kinh ngạc, thật ra tôi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây không giống tôi.
Tôi sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng tôi vẫn làm.
Tôi cảm thấy tôi có hơi hết thuốc chữa rồi.
Lúc em nói người kia cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, còn nhiều tiền hơn tôi, tôi chỉ cảm thấy mất hết sức lực.
Tôi bật cười, nói đùa với em.
Lúc về nhà, tôi nhìn thấy video đầu chanh kia.
Người đó nói bọn họ rất xứng đôi.
Tôi nhìn khắp video trên dưới mười lần, càng nhìn càng bực bội.
Lúc em dò hỏi về tôi thông qua người anh em của tôi, tôi còn cảm thấy có chút may mắn, nhưng chút may mắn ấy hoàn toàn biến mất sau câu trả lời của em.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi nhìn em rồi nói em làm mẫu cho anh xem.
Thật ra lúc đó tôi muốn nói là: Nếu em thành công, anh sẽ chúc phúc cho em. Nếu em thất bại, anh cũng sẽ tỏ tình với em, anh cũng sẽ cảm nhận được nỗi đau của em.
Tôi từng khuyên bản thân mình, hay là bất chấp mọi thứ, nói thẳng với em đi.
Nhưng tôi không làm.
Tôi không biết tôi đang sợ hãi điều gì.
Có thể là sợ mối quan hệ giữa chúng tôi không thể quay lại như lúc trước, cũng có thể là sợ mình sẽ gây thêm phiền não cho em.
Tôi cảm thấy tôi phải học cách từ bỏ.
Nhưng từ bỏ cũng cần một thời gian, vậy nên tôi đi uống rượu.
Lúc say lúc tỉnh, nhưng lúc nào cũng khó chịu.
Tôi không ngờ em sẽ đến tìm tôi.
Tôi cũng không ngờ em tới để khuyên tôi.
Em khuyên tôi ư?
Em khuyên tôi kiểu gì?
Không phải em cũng như thiêu thân lao vào lửa, không đụng vào tường nam thì không quay đầu hay sao?
Sao em có thể khuyên tôi được.
Tôi muốn nói với em rằng, Em có thể đổi sang thích một người khác được không, đổi sang anh này.
Tiếc rằng, mặc dù có men say, tôi vẫn duy trì một phần lý trí cuối cùng, không nói gì cả.
Lúc em block rất nhiều người, tôi biết ngay là em định tỏ tình.
Nhưng em không biết tài khoản của tôi.
Từ rất lâu trước đây, tôi đã follow em.
Lúc em livestream, tôi nhận được thông báo, tôi khui một chai rượu, nhìn em phát bài hát “Chúc may mắn”.
Một bài hát rất vui vẻ, nhưng tôi lại không vui vẻ nổi.
Tôi bỗng nhớ ra hình như giáo viên môn Ngữ Văn hồi cấp ba từng nói rằng cái này gọi là lấy nhạc vui để lấp nỗi buồn tình.
Tôi nở nụ cười tự giễu, càng cảm thấy vị rượu trong cổ họng đắng chát.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn cứ im ắng, mãi cho tới khi em mở khung chat với tôi ra.
Sau đó điện thoại của tôi vang lên hai tiếng.
Tôi như người đuối vớ được cọc, như pháo hoa nở rộ vào đêm giao thừa, như người chờ mong đã lâu cuối cùng cũng được như ước nguyện.
Tôi mất một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Bàn tay gõ chữ cứ run mãi, gõ một lúc lâu, cuối cùng tôi xóa sạch.
Tôi kiềm chế nỗi vui mừng trong lòng, gọi cho em.
Tôi nói: “Lý Kim Triêu, anh thích em.”
Tôi nói: “Chờ anh.”
Tôi lao xuống nhà gọi xe, lúc ôm em vào lòng, tôi mới cảm nhận rõ ràng.
Tôi không ngờ, mượn rượu giải sầu còn có niềm vui bất ngờ.