Điều này thì Thẩm Thu Kích không giải thích nổi.
Bởi vì những chuyện quỷ dị không có đáp án đêm nay xảy ra quá nhiều, ví dụ như y tá tới kiểm tra phòng bệnh Cố Nhung, khóa bộ phận khép mở cửa vẫn trong trạng thái bị khóa; lại ví dụ như các nhân viên an ninh đã tìm được giường bệnh của Cố Nhung trong nhà xác, giá giường bệnh kia không giống với giường đựng xác, cho nên mọi người nhìn lướt qua là thấy ngay, mà khóa nhà xác giống khóa phòng bệnh, khi mọi người đi kiểm tra, chúng nó đều đã được khóa chặt trên đất —— trông như chưa từng được mở ra vậy.
“Có lẽ là gặp phải vài thứ không sạch sẽ thật.” Thẩm Thu Kích hết cách rồi, hắn kéo cổ áo ra, thò tay vào trong tìm gì đó, móc ra một thứ như một chiếc túi vải đỏ, gỡ khỏi cổ đưa cho Cố Nhung, “Hay là thế này đi, tôi cho cậu một miếng bùa hộ mệnh, cậu cứ đeo vào, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn nhiều.”
Bùa hộ mệnh có tác dụng thật ư?
Thẩm Thu Kích còn tưởng Cố Nhung sẽ nghi ngờ đeo bùa hộ mệnh vào có tác dụng không, kết quả Cố Nhung không nói nhiều đã nhận lấy bùa hộ mệnh đeo lên.
Đương nhiên Cố Nhung sẽ không nghi ngờ, ban đầu cậu đã ngờ ngợ vì sao mình ở bên cạnh Thẩm Thu Kích sẽ không chết, ban nãy khi ở tầng -, mấy con quỷ kia cũng biến mất sạch sau khi Thẩm Thu Kích xuất hiện.
Bây giờ thấy Thẩm Thu Kích lấy một miếng bùa hộ mệnh ra, Cố Nhung lại tưởng đó là tác dụng của bùa hộ mệnh.
Chỉ là cậu cầm bùa hộ mệnh của Thẩm Thu Kích rồi, thế thì không phải là Thẩm Thu Kích không còn bùa bảo hộ ư? Bệnh viện này quỷ dị như vậy, nghĩ đến đây, Cố Nhung không khỏi ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thu Kích.
Thẩm Thu Kích vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen liền mũ ngày đó đưa cậu tới bệnh viện, bên trong là một chiếc áo trắng ngắn tay, cách ăn mặc giản dị như vậy khiến bề ngoài vốn nghiêm túc lạnh nhạt của hắn trông không còn xa cách như thế nữa.
Mặc dù mình không hợp cạ với Thẩm Thu Kích, nhưng cho tới nay toàn là Thẩm Thu Kích chăm sóc cho cậu, thậm chí nhìn theo một khía cạnh khác, là hắn đã bảo vệ cậu.
Vì thế Cố Nhung rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Thẩm Thu Kích, cậu đưa bùa hộ mệnh cho tôi, vậy cậu…”
“Cậu đừng lo cho tôi, tôi vẫn còn bùa ——” Thẩm Thu Kích lắc đầu, làm như không có việc gì mà nở nụ cười, nhưng đến câu cuối hắn lại hạ giọng xuống, sau đó nói tiếp, “Tôi vẫn còn bùa.”
“Còn cậu đấy.” Thẩm Thu Kích nhìn về phía Cố Nhung, “Vành tai cậu ngày càng đen, tôi cảm giác khoảng thời gian này cậu sẽ gặp rất nhiều xui xẻo.”
Chẳng phải thế ư?
Mấy hôm nay Cố Nhung đã bị những lần gặp quỷ tra tấn đến mức thần kinh suy nhược, trông như người sắp chết.
“Đúng vậy… Chờ tôi khỏe lên rồi, tôi sẽ đi sửa tên ngay.” Cố Nhung thở dài, lấy căn cước công dân ra nhìn chữ “Vanh” trên đó, tuy rằng lần trước đi sửa tên về rồi vẫn ngỏm, nhưng Cố Nhung cũng không dám dùng cái tên “Kiên cường” như vậy nữa.
Khi nói chuyện Cố Nhung đảo mắt nhìn qua Thẩm Thu Kích, cái đảo mắt này lại khiến cậu không rời mắt ra được, cau mày nói: “Thẩm Thu Kích, sao tôi cảm thấy… tai cậu cũng bắt đầu chuyển đen nhỉ?”
“Không thể nào.” Thẩm Thu Kích phủ nhận không cần nghĩ ngợi.
“Thật đó.”
Cố Nhung cũng nói chắc nịch, chỉ trong vài giây cậu cúi đầu nhìn căn cước công dân cho đến lúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích, tai Thẩm Thu Kích đã thay đổi như vậy, hơn nữa còn rõ tới mức Cố Nhung không thể nhìn lầm được.
“Tôi không lừa cậu, không tin thì cậu soi gương mà xem.” Nói xong Cố Nhung lại sợ Thẩm Thu Kích sẽ bỏ cậu vào nhà vệ sinh soi gương thật, lập tức như muốn xốc chăn lên, “Tôi đi chung với cậu.”
Thẩm Thu Kích sợ Cố Nhung động đến miệng vết thương nên không cho đi, nhưng Cố Nhung lấy cớ muốn đi vệ sinh để kéo hắn vào. Kết quả Cố Nhung không đi vệ sinh, mà Thẩm Thu Kích lại nhìn thấy quả là tai mình biến thành màu đen thông qua gương.
“Thấy chưa, tôi đã bảo là đen mà?” Nhìn Thẩm Thu Kích trong gương tỏ vẻ nghi ngờ, Cố Nhung nói, “Có phải là do cậu đưa bùa hộ mệnh cho tôi không?”
Thẩm Thu Kích nhướng mày: “Chắc thế.”
Cố Nhung: “…”
Thấy khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của thanh niên lộ ra chút hoảng sợ rất nhỏ, đến cả hai mắt cũng hơi trợn lên, với suy nghĩ muốn toàn mạng nên theo bản năng không muốn trả lại bùa hộ mệnh cho hắn, nhưng vì lương tâm và phẩm cách ưu tú, cuối cùng vẫn duỗi tay ra, muốn gỡ bùa hộ mệnh ra cho hắn, Thẩm Thu Kích lại không khỏi cảm thấy buồn cười, ngăn Cố Nhung lại, nói: “Cậu cứ đeo bùa hộ mệnh vào đi, dù sao tôi cũng không chết được, tôi cảm thấy cậu còn bị dọa vài lần nữa thì lạnh xác mất.”
Cho dù trên mặt Cố Nhung vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại buồn bã không thôi.
Cậu rất đồng ý với Thẩm Thu Kích, nhưng cậu đã bị hãm vào vũng bùn sâu như vậy, dù không có tình bạn đậm sâu gì với Thẩm Thu Kích, cậu cũng không thể để Thẩm Thu Kích gặp quỷ, gặp phải chuyện quỷ quái nào đó gây tử vong.
Cho nên Cố Nhung nâng mắt lên, đôi mắt hạnh sạch sẽ xinh đẹp kia chân thành nhìn Thẩm Thu Kích, thành khẩn nói: “Thẩm Thu Kích, bệnh viện này buổi tối rất nguy hiểm, tôi ở với cậu cả đêm, chờ đến sáng mai rồi ngủ nhé.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy, đuôi mắt nhấc lên, ánh nhìn thâm thúy đảo qua Cố Nhung, giọng nói hơi buồn bực: “Rốt cuộc là cậu trông tôi cả đêm, hay là tôi trông cậu cả đêm đây?”
“Còn hai tiếng nữa mới sáng mà, không bằng xem phim đi.” Cố Nhung ghé vào trên giường, cầm di động của mình mở video ra, làm lơ luôn câu hỏi của Thẩm Thu Kích.
Thẩm Thu Kích gật đầu, vươn ngón tay cái thủ thế “Coi như cậu giỏi” với Cố Nhung.
Người này khi bị quỷ ám thì khóc lã chã rất đáng thương, trong cơn sợ hãi có khóc lóc trước mặt người ngoài cũng không cảm thấy mất mặt, chờ thoát khỏi nguy hiểm rồi thì bắt đầu sai sử người ta, ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp lương thiện, vô tội ngoan ngoãn mà dỗ người ta quay như quay dế, bị cậu bán còn phải đếm tiền cho cậu.
Chiếc điện thoại cũ của Thẩm Thu Kích không xem phim được, đã muộn thế này cũng khó xem TV, sợ bật lớn tiếng ồn đến người bệnh phòng khác, cho nên dứt khoát nằm xuống đất chống đẩy, bắt đầu rèn luyện theo kế hoạch mỗi ngày.
Sau khi hít xong hai lượt, Thẩm Thu Kích nhân dịp uống nước nghỉ ngơi thì nói chuyện phiếm với Cố Nhung.
“Đúng rồi, Nhung này, vừa rồi cậu gặp phải thứ dơ bẩn ở nhà xác hả?”
“Ừm…”
“Là tên đàn ông nhảy lầu bị chặt đứt đầu kia sao?”
“Không phải.”
“Cậu thấy chưa, tôi đã nói rồi, cho dù gã muốn tới tìm cậu cũng không phải đêm nay, phải chờ tới đêm hồi hồn bảy ngày sau mới…”
Cố Nhung dịch chiếc điện thoại ra, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, dùng giọng điệu nghiêm nghị hơn cả diện mạo Thẩm Thu Kích ngắt lời hắn: “Thẩm Thu Kích, đờ mờ cậu.”
“Cậu đang bị bệnh, tôi sẽ chiều theo cậu, nhưng đừng làm ở đây là được, làm ở đây y tá sẽ nghe được đó.”
Cố Nhung: “…”
Nếu đọ về độ mặt dày, cậu chẳng là cái thá gì so với Thẩm Thu Kích.
Hai người chửi qua chửi lại vài câu, hơn hai tiếng sau, rốt cuộc bên ngoài cửa sổ đã thấy mặt trời ló dạng —— Trời sáng rồi.
Cố Nhung vừa mệt vừa buồn ngủ, lại cố gắng chống đỡ, chờ đến khi nghe thấy dọc hành lang có tiếng y tá đi làm ca sáng và một vài người bệnh dậy sớm ra ngoài, cậu mới dám nhắm mắt lại thả lỏng mình chìm vào giấc ngủ, đến cả thói ở sạch cũng quên nhắc cậu đổi sang bộ quần áo khác sạch sẽ hơn. Chẳng qua mãi cho đến khi mất ý thức, cậu vẫn cứ nắm chặt bùa hộ mệnh Thẩm Thu Kích cho mình, không hề buông tay.
Chờ đến lúc Cố Nhung tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.
Có lẽ Thẩm Thu Kích dậy sớm hơn cậu, Cố Nhung vừa quay đầu đã thấy hắn đang ngồi bên bàn trà ăn một phần gà rán, thấy Cố Nhung tỉnh lại rồi liền đi tới giường bệnh nâng bàn giường cho cậu, dọn món canh lên.
“Đây là canh bồ câu hầm dùng tiền cậu mua, tiêu đồng, gà rán của tôi là đồng.” Thẩm Thu Kích nói hết lai lịch đồ ăn cho Cố Nhung nghe.
Trước khi đi ngủ, Cố Nhung đã nói mật mã di động của mình cho Thẩm Thu Kích, nói nếu Thẩm Thu Kích dậy sớm thì lấy di động cậu đặt cơm, chỉ cần đừng rời khỏi đây, để cậu lại một mình, Thẩm Thu Kích muốn ăn một bàn sơn hào hải vị gì cũng được.
Tiền cơm chưa đến một trăm đồng này còn không bằng một tờ giấy vẽ của cậu, cho nên Cố Nhung nói cảm ơn xong thì bắt đầu ăn.
Ban ngày có ánh sáng mặt trời nên rất bình an, hoặc có lẽ là đeo bùa hộ mệnh vào rồi, cho nên mãi tới chiều vẫn không có chuyện quỷ dị nào xảy ra.
Tuy rằng không thể tắm rửa, nhưng Cố Nhung vẫn tới phòng tắm lấy khăn lông lau người, đổi một bộ quần áo mới.
Vào buổi hoàng hôn khi y tá tới đổi thuốc cho cậu, Cố Nhung phát hiện việc bị quỷ ám tối qua cũng không hẳn là chuyện xấu, ví dụ như các y tá trước kia vẫn luôn gọi cậu là “Bệnh nhân bị bệnh viêm xoang lông khoa hậu môn trực tràng” nay đã không còn gọi như thế nữa, mà sửa thành “Người bệnh nửa đêm chạy ra từ nhà xác”.
Mà Thẩm Thu Kích vì Cố Nhung yêu cầu ở lại phòng bệnh nên nhàm chán, bắt đầu đứng trước cửa phòng bệnh hóng hớt, sau đó quay lại nói cho Cố Nhung nghe. Qua một ngày thêm mắm dặm muối, chuyện tối qua của Cố Nhung đã trở thành lời đồn đại huyền bí lan khắp bệnh viện, nếu không phải phó viện trưởng tự mình lên tiếng không được tới phòng bệnh quấy rầy người ta, có lẽ tất cả y tá đều sẽ chạy tới phòng bệnh để được gặp Cố Nhung một lần, hỏi cậu “Chân tướng” tối qua.
Cho nên bây giờ Cố Nhung chính là miếng bánh ngon trong mắt các chị em y tá, ai cũng muốn gặp cậu, lấy việc được ngắm mông đổi thuốc cho Cố Nhung làm mục tiêu cao cả.
Chẳng qua Cố Nhung nghe Thẩm Thu Kích nói mấy lời chọc ghẹo đó thì vẫn bình thản, không thèm để ý, thậm chí còn hơi ủ rũ, không vui cho nổi.
Thẩm Thu Kích thấy cậu như vậy, đột nhiên đi đến mép giường cậu ngồi chơi: “Mấy chị y tá đó còn kể chuyện cho tôi nữa cơ.”
Cố Nhung ủ rũ hỏi lại hắn: “Chuyện gì?”
Thẩm Thu Kích cười cười, chậm rãi nói: “Chuyện ma.”
Nghe thấy chữ “Ma”, Cố Nhung lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng người dậy nhìn chằm chằm Thẩm Thu Kích.
“Những chị y tá đó nói cho tôi biết, trước đây không lâu có một thai phụ vừa sinh non đã tự sát chết, cho nên khi trời vừa trở tối, người bệnh đi ngủ sẽ nghe thấy bên ngoài có tiếng giày cao gót…”
“Thôi thôi thôi cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Thẩm Thu Kích cố tình đè giọng xuống, âm thanh trầm trầm, Cố Nhung không chờ hắn nói xong đã ngắt lời hắn.
Còn nguyên nhân vì sao… Đương nhiên là vì trời sắp tối rồi.
Trời tối còn kể chuyện ma, đúng là chê mình chưa gặp ma đủ đây mà.
Cố Nhung bọc mình trong chăn, cảm thấy rất mệt mỏi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Cậu vốn cho rằng suốt đêm qua không ngủ, ban ngày lại ngủ thì sẽ không sao nữa, nhưng tác dụng phụ khi đột nhiên thay đổi đồng hồ sinh học quá lớn, cũng có thể là vì chuyện tối qua ở nhà xác và cầu thang khiến cậu hao tổn quá nhiều tinh lực sau giải phẫu, Cố Nhung ngủ một giấc dậy vẫn cảm thấy không khỏe lắm, cả người chỗ nào cũng đau.
Chờ đến khi trời hoàn toàn tối đi, Cố Nhung liền cảm thấy không chỉ có người đau, mà tim cậu cũng đập nhanh hơn, hoảng hốt không thôi —— cái cảm giác này cực kỳ giống dấu hiệu mỗi lần cậu bị quỷ ám.
Cố Nhung cố chống người lên nửa ngồi dậy, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, cảm giác như có thứ gì đó đang muốn vào đây.