Cố Nhung dẫn Thẩm Thu Kích tới nhà ăn trên tầng ba để ăn trưa.
Nơi này không khác mấy tiệm cơm bình thường là bao, gọi đồ ăn kèm với cơm phải tốn tầm một vài trăm, tuy rằng giá rẻ hơn cơm tiệm, thế nhưng nếu bảo phải bỏ ra từng đó tiền để ăn cơm, các sinh viên đều sẽ chạy ra ngoài ăn chứ không ăn ở nhà ăn tầng ba.
Cố Nhung ngồi xuống đưa thực đơn cho Thẩm Thu Kích, bảo hắn tự gọi đồ.
Thẩm Thu Kích vừa cầm thực đơn đã thấy Cố Nhung nắm chặt tay đi ra ngoài sân thượng, hình như là có điện thoại.
Quả thật Cố Nhung đang gọi điện thoại, hơn nữa còn gọi cho mẹ mình ——
“Cuối cùng cũng biết điện về nhà rồi à?”
Cố Nhung vừa nhận điện thoại đã lập tức bị mẹ châm chọc một câu, cậu còn chưa kịp nói gì, mẹ Cố đã tận tình khuyên bảo: “Thôi bỏ đi, bé Nhung, con nghe lời mẹ đi đổi lại tên được không, con ——”
“Vâng, con đã đổi rồi.”
Có lẽ không ngờ giằng co lâu như vậy, bây giờ Cố Nhung lại đồng ý quá nhanh, tất cả những lời đã soạn sẵn trong đầu mẹ Cố đều mất tác dụng, bà ngẩn ra hai giây, khó tin hỏi cậu: “Con đổi lại rồi à?”
Cố Nhung nói: “Vâng mẹ.”
“Vậy, vậy…” Mẹ Cố nói đến mấy chữ “vậy” mà vẫn chưa hết câu.
Cố Nhung hỏi vặn lại bà: “Mẹ, thật ra con không hiểu lắm, mẹ với ba cũng không phải loại mê tín dị đoan, vì sao mẹ lại tin đặt tên mềm mại cho con thì sẽ sống lâu?”
Ngoại trừ chuyện này ra, nhà bọn họ không hề có hành vi mê tín dị đoan nào khác.
Nhà họ Cố cũng không trọng nam khinh nữ, không có mấy hành vi độc hại vô văn hóa, nhưng hết lần này lượt khác cứ khăng khăng vấn đề về tên cậu.
Cậu còn chưa dám nói với người nhà chuyện nằm viện, một là sợ người nhà lo lắng, hai là vì chuyện đổi tên mà cậu cãi nhau với bố mẹ một trận, ba là vì sự quan tâm quá mức của mẹ mình.
Trước khi lên đại học cậu đều ở trong nhà, mỗi ngày đi học có xe đưa xe đón, buổi trưa mẹ Cố còn gọi điện đến trường hỏi thăm tình huống của cậu, gần như giám sát cậu suốt cả ngày.
Cậu đến được đại học thành phố Đàm là do lén tự thay đổi nguyện vọng, nếu theo ý của mẹ Cố thì bà hi vọng Cố Nhung có thể học đại học trong tỉnh, tốt nhất là không cần ở ký túc xá, học ngoại trú cũng được.
Cho dù cậu biết mẹ vì muốn tốt cho mình, nhưng cuộc sống như vậy không khỏi khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
Có đôi lúc Cố Nhung bỗng cảm thấy may mắn vì mình không có bạn bè cũng không có bạn gái gì, bằng không có thể cậu sẽ trở thành “mama boy()” trong truyền thuyết, trước đây cậu cố chấp muốn đổi tên cũng vì muốn được tự do hơn.
Nếu không phải đổi tên xong gặp mấy chuyện quỷ quái, Cố Nhung tuyệt không cúi đầu khuất phục, chạy đi đổi về tên cũ.
“Bởi vì hồi bé con hay bệnh chứ sao, bệnh nặng đến nỗi uống thuốc hay đi tiêm cũng không khỏi, về sau đổi tên mới tốt lên.” Mẹ Cố nghe Cố Nhung hỏi vậy liền giải thích cho cậu nghe, kết quả nói xong bà lại hỏi, “Có phải con gặp chuyện gì không? Mẹ phải tới thành phố Đàm thăm con mới được.”
Cố Nhung cảm thấy mẹ mình che giấu gì đó nên còn muốn hỏi tiếp, nghe vậy lập tức từ chối: “Đừng đừng đừng! Mẹ, mẹ đừng có tới!”
“Con càng không cho mẹ tới, mẹ càng cảm thấy con có chuyện giấu mẹ.” Mẹ Cố cũng rất cố chấp, “Bây giờ mẹ mua vé máy bay luôn đây, chắc là đêm nay sẽ đến nơi, ký túc xá các con đóng cửa lúc mấy giờ? Hay là mẹ gọi cho giáo viên phụ đạo của các con xin nghỉ, đêm nay con ra ngoài được không? Mẹ đặt trước khách sạn cho con, con muốn ở khách sạn nào cũng được, mẹ nhờ tài xế Dương lái xe đến trường đón.”
Cố Nhung muốn văng tục đến nơi, nếu mẹ cậu gọi điện cho giáo viên phụ đạo thật, chuyện cậu phải nằm viện phẫu thuật biết giấu vào đâu? Đến lúc đó rất có thể mẹ cậu sẽ cho cậu thôi học luôn, cùng lắm về nhà làm đứa ăn bám, dù sao trong nhà cũng không phải không nuôi nổi một miệng cơm.
“Con không sao.” Cố Nhung bất lực nói.
Mẹ Cố lạnh lùng nói bằng giọng điệu cứng rắn không cho phép chống cự: “Mẹ không tin, bé Nhung giờ đang ở đâu đấy, gần con có bạn cùng phòng nào không? Bảo bọn họ nghe điện thoại đi.”
Cố Nhung nói: “Con đang ăn cơm với bạn cùng phòng.”
“Thật không? Thế sao mẹ gọi điện cho mấy đứa mà không ai nghe máy?” Mẹ Cố nghi ngờ.
Cố Nhung nghe vậy không khỏi hoảng sợ: “Mẹ còn có số di động của bọn họ à?”
“Nếu như con có chuyện gì, mẹ tìm con không được thì phải tìm bạn cùng phòng của con chứ.” Mẹ Cố phát hiện hình như Cố Nhung giận mình, cho nên nhẹ giọng dỗ ngọt cậu, “Con yên tâm, không phải chuyện gì mẹ cũng chen chân vào đâu, mẹ vừa mới gọi thôi, trước đó chưa hề gọi.”
Cố Nhung đang tức giận thật, cứng nhắc nói: “Con đang ăn cơm với bạn con thật, mẹ không tin thì con gọi cậu ta đến nói chuyện với mẹ.”
Nói xong, cậu vẫy vẫy tay với Thẩm Thu Kích đang ngồi bên trong, chờ Thẩm Thu Kích ra ngoài, cậu lập tức làm khẩu hình với hắn: Đừng nói chuyện tôi nằm viện cho mẹ biết.
Thẩm Thu Kích biết đọc khẩu hình, tất nhiên sẽ hiều ý Cố Nhung, hắn nhận lấy điện thoại, cười cười nói chuyện với mẹ Cố: “Dạ đúng đấy dì, cháu đang ăn cơm với bé Nhung, cháu là Thẩm Thu Kích, dì còn nhớ cháu không?”
“Gần đây bé Nhung có gặp phải chuyện gì không?”
Thẩm Thu Kích nhìn về phía Cố Nhung, Cố Nhung lập tức lắc đầu, làm khẩu hình: Không.
Kết quả Thẩm Thu Kích lại nói với mẹ Cố: “Dạ có, cậu ấy bị bệnh.”
Cố Nhung trừng mắt nhào tới lắc vai Thẩm Thu Kích, tức đến mức muốn cắn hắn, chỉ thiếu điều không bóp cổ hắn bảo im miệng đi, Thẩm Thu Kích để Cố Nhung tùy ý treo trên người hắn đấm đá, tiếp tục nói chuyện: “Nửa đêm cậu ấy sốt tới oC, còn gặp phải ác mộng, bị dọa tới mức tái cả mặt, cháu đưa cậu ấy tới bệnh viện truyền nước ba ngày, sau khi xuất viện mới đưa cậu ấy đi đổi lại tên.”
“Hai bạn kia đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ nên không nghe được điện thoại của dì, còn cháu thì mất điện thoại nên đổi cái mới, dì có thể lưu số mới của cháu, cháu chơi thân với bé Nhung, có chuyện gì dì cứ gọi cho cháu là được.”
“Ừ ừ, được.”
“…”
Thẩm Thu Kích nói chuyện với mẹ Cố mấy phút, cuối cùng điện thoại mới về tay Cố Nhung, cậu tức giận không buồn nói chuyện, mẹ Cố biết tính Cố Nhung, sợ cậu thẹn quá hóa giận nên không đề cập tới chuyện khác, chỉ dịu dàng khuyên bảo: “Bị bệnh mà không chịu nói cho người nhà biết, lần sau không được thế nữa, nếu con khỏe rồi mẹ sẽ không tới thành phố Đàm làm gì, tiền sinh hoạt có đủ không? Có cần mẹ gửi thêm cho con không?”
Cố Nhung vẫn không muốn nói chuyện, nói cộc lốc một câu: “Đủ rồi.”
“Được được được, mẹ không làm phiền con ăn cơm với bạn cùng phòng nữa, bye bye.”
“… Chào mẹ.”
Sau khi cúp máy, Cố Nhung đứng ngoài sân thật lâu không chịu đi vào, Thẩm Thu Kích ngồi trong thấy đồ ăn đều đã lên đủ đành phải ra sân khuyên: “Nhị Nhung, đồ ăn lên đủ rồi, mau vào ăn cơm thôi.”
Cố Nhung nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tức no rồi.”
Thẩm Thu Kích thấy dáng vẻ này của cậu cũng bị chọc cười, lúc trước khi Cố Nhung nhập học, mẹ Cố và hai… bảo mẫu (?) cũng cùng tới, Cố Nhung vốn không có mặt, bảo mẫu bước vào trải giường chiếu, sắp xếp quần áo trong vali vào tủ thay Cố Nhung, mẹ Cố thì kéo mấy người bạn cùng phòng như hắn nói từ bé Cố Nhung đã không khỏe, ở nhà bị chiều hư, nếu có gì mâu thuẫn thì rộng lượng bỏ qua, còn trao đổi số di động, nói nếu tính công tử của Cố Nhung làm bọn họ cãi nhau, bà sẽ dạy dỗ lại Cố Nhung,
Tóm lại là căn dặn rất nhiều, khiến cho người trong ký túc xá líu cả lưỡi.
Chờ mẹ Cố và bảo mẫu đi rồi, Cố Nhung mới xụ mặt đi tới, ban đầu Thẩm Thu Kích cũng cho Cố Nhung là loại hoàng tử mười ngón tay không chạm nước, kết quả về sau mới phát hiện Cố Nhung giặt đồ rất thành thạo, gần đây mua nồi về nấu cháo cũng khá ngon, không giống như mấy cậu ấm được nuông chiều hư hỏng, mà thật ra có nhiều lúc hắn cãi nhau với Cố Nhung đều như Lý Minh Học và Lương Thiếu nói, cứ như đang liếc mắt đưa tình vậy.
Hôm nay mẹ Cố gọi điện tới, Thẩm Thu Kích mới biết vì sao Cố Nhung xụ mặt tới muộn —— Hẳn là đang cảm thấy ngượng.
Lúc hắn đưa Cố Nhung tới viện cũng lấy làm lạ là vì sao Cố Nhung không nói cho người trong nhà biết, bây giờ xem ra may là không nói, nếu không không biết mẹ Cố sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Chẳng qua những hành động này của mẹ Cố cũng chỉ xuất phát từ tình mẫu tử mà thôi.
Cho nên Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung: “Đừng dỗi nữa, tôi xin lỗi, mẹ cậu cũng vì lo cho cậu thôi, nếu vừa rồi tôi không nói thế với mẹ cậu, chắc chắn dì sẽ không tin đâu.”
“Tôi biết.” Cố Nhung nhướng mày, giọng nói bất đắc dĩ, “Tôi không giận cậu, cũng không giận mẹ, tôi giận… chính mình.”
Hôm nay cậu lại thấy thứ không nên thấy trong phòng của tòa Minh Tâm, vốn còn muốn hỏi xem mấy chuyện quỷ quái của cậu có liên quan gì tới tên mình không, kết quả thì sao? Bây giờ cậu dám nói mới là lạ.
Nhưng việc gặp quỷ làm cậu bị dọa sợ gần chết, trước đó khi còn ở bệnh viện, cậu vì sống sót mà làm đủ kiểu lấy lòng Thẩm Thu Kích, lúc ấy nghĩ rằng để sống sót thì mặt mũi đã là gì? Bây giờ cậu muốn nói cho người nhà biết lại không dám nói, sợ bị hốt về nhà làm tượng trang trí, đến lúc đó có già mồm cũng vô dụng, hơn nữa còn nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Thu Kích nhìn điệu bộ suy sụp của Cố Nhung, nhíu mày nắm tay cậu: “Dù sao cũng phải ăn cơm đã, bằng không tôi mách mẹ cậu đấy.”
Cố Nhung: “…”
Chờ ngồi xuống xong, Thẩm Thu Kích thấy Cố Nhung ăn miếng cơm đầu tiên mới nói: “Nhị Nhung này, nếu cậu đã không muốn mẹ mình quản nhiều như vậy, sao không thử nói chuyện với dì?”
“Cậu cho là tôi chưa từng thử à?” Cố Nhung thở dài: “Thi đại học xong tôi đã thử nói chuyện với mẹ ròng rã ba tháng, kết quả khả quan nhất là tôi có thể tới thành phố Đàm học đại học, còn mẹ tôi không ép tôi nghỉ học thi lại, hoặc là không cho tôi đi học nữa.”
Thẩm Thu Kích nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy mẹ Cố bảo bọc Cố Nhung hơi quá: “Tôi bảo sao lúc cậu nằm viện mà không có người nhà tới.”
“Ngày nào tôi cũng đăng bài lên vòng bạn bè mà.” Cố Nhung đưa di động của mình cho Thẩm Thu Kích xem, “Chỉ sợ bọn họ biết tôi nằm viện.”
Vòng bạn bè của Cố Nhung thay đổi liên tục, mỗi ngày đều chụp tranh mình vẽ hoặc bản phác thảo kèm chữ: [Bài luyện tập ngày hôm nay √], mà bên dưới đều là bình luận thật dài của mẹ Cố, dặn Cố Nhung nhớ đi đổi tên, trời tháng mười lạnh nên mặc nhiều áo ăn nhiều cơm, hơn nữa nên đi phơi nắng…
Thẩm Thu Kích: “… Đáng sợ quá.”
Thẩm Thu Kích suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu đây là hắn, có lẽ còn đáng sợ hơn cả chuyện gặp quỷ nhiều.
Nhưng nghĩ đến chuyện cánh tay dưới gầm bàn và hai nữ sinh đánh nhau, Cố Nhung cũng không còn tâm trạng nào mà đau buồn nữa, nâng bát lên nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi về ký túc xá, tôi muốn nói với cậu vài chuyện.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Hê hê, cậu tập trung cho tôi, bằng không tôi gọi điện mách mẹ cậu.
Nhung: ……
Chú thích:
() Mama boy: Chỉ những người đàn ông lúc nào cũng nghe lời mẹ, đặt mẹ lên đầu thờ cúng như tổ tiên, lập gia đình mà gặp phải loại này thì mệt =)))