Thẩm Thu Kích là sinh viên khoa thể dục thể thao, nhưng mấy khí chất hào hoa phong nhã của sinh viên lại không có trên người hắn.
Nếu chỉ đơn giản là vẻ ngoài thì hắn cũng thuộc kiểu đẹp trai, mày cao mắt sâu, khí chất nghiêm nghị, mặc dù trông hơi lạnh lùng đạm mạc, thế nhưng dáng người cao gầy thẳng tắp của hắn hấp dẫn rất nhiều nữ sinh, nhưng Cố Nhung lại phát hiện khi Thẩm Thu Kích và cậu đứng chung, ánh mắt của nam nữ xung quanh nhìn hắn cộng lại còn không nhiều bằng cậu ra ngoài gửi đồ bị người ta nhìn.
Chẳng qua Cố Nhung cảm thấy chuyện này cũng không trách Thẩm Thu Kích được, dù sao mình đã đẹp sẵn, hơn nữa lý do Thẩm Thu Kích không được chào đón là vì người này cười lên trông như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, lúc không cười lại mang khí tức u ám người sống chớ lại gần, khiến người khác phải lùi xa ba bước.
Còn không phải ư?
Bây giờ Thẩm Thu Kích đang không cười, trong mắt đọng lệ khí chưa tiêu, khuôn mặt âm trầm như hung thần ác sát, tức giận như muốn nhai tươi nuốt sống cậu.
Nhưng Cố Nhung không sợ hắn, cậu chỉ lo cúi đầu, ngạc nhiên nhìn vết máu không ngừng chảy ra từ bên phải, thấm ướt áo khoác của hắn —— Vai phải của Thẩm Thu Kích bị nam quỷ cầm rìu chém trúng.
Cũng không biết có bị thương nặng hay không, Thẩm Thu Kích dựa vào tường, cho nên Cố Nhung không nhìn thấy vết rách của hắn.
Ánh mắt cậu đờ đẫn, suy nghĩ cũng tạm ngừng hoạt động, duy chỉ nghĩ đến được một chuyện: Một kẻ vò mẻ không sợ vỡ, không còn xem trọng mạng sống như cậu cũng được được Thẩm Thu Kích làm vậy ư?
Không phải Thẩm Thu Kích từng nói hắn rất tiếc mạng sao? Còn nói tốt nhất là cậu cũng tôn trọng tính mạng của mình như hắn.
Thẩm Thu Kích mắng Cố Nhung xong liền dễ chịu hơn nhiều, mà hắn vốn cũng định mắng chửi vài câu để xả bớt cơn giận, dù sao hắn cũng không thể đánh Cố Nhung được, còn có thể làm sao? Chẳng lẽ lại không được xả giận nốt?
Cho nên sau khi mắng xong, Thẩm Thu Kích liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, kết quả hồi lâu không nghe thấy tiếng vẽ tranh, hé một mắt ra nhìn trộm thì thấy Cố Nhung đang ngẩn người khóc thầm, cơn tức giận vừa nuốt trôi lại bùng lên, tức đến mức hắn phải mở bừng cả hai mắt. Trong đầu hắn như một mớ hỗn độn, vừa định hung tợn mắng Cố Nhung thêm vài câu, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại không thốt ra nổi, giọng nói không khỏi dịu đi: “Nhung bé con… Không, ba Nhung, Nhung papa, cậu mau vẽ đi, tôi còn chưa chết mà cậu khóc cái gì? Không chịu vẽ là tôi chết thật đấy.”
“Tôi vẽ ngay đây…”
Không chờ Thẩm Thu Kích phải nhắc thêm, Cố Nhung vội vàng nâng tay vuốt bừa mặt một cái dù không biết nó ướt ở đâu.
Phần cánh tay bị chặt đứt nắm lấy tay Quan Âm sau khi bị ném xuống thì biến mất, biến thành một khúc gỗ dài chừng năm cm. Cố Nhung càng nhìn càng thấy lạ, nghĩ hẳn đây cũng là một trong số những bí mật của Thẩm Thu Kích, tình huống lúc này không cho phép cậu hỏi nhiều, Cố Nhung bèn ôm lấy tượng Quan Âm Thẩm Thu Kích đưa cho mình đặt trước giấy vẽ, cầm chì màu vùi đầu vẽ tượng.
“Thẩm Thu Kích, Cố Nhung? Sao các cậu lại ở đây?!”
Lúc này Diệp Hoa cũng đã chạy từ tầng một lên tầng bốn, thấy Cố Nhung nằm rạp trên đất vẽ tranh thì ngẩn ra vài giây, sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy Thẩm Thu Kích đầy máu ngồi dựa tường càng thêm ngơ ngác, trong thời gian ngắn tạm thời quên mất phải đến phòng bắt trộm, lo lắng hỏi thăm: “Thẩm Thu Kích, cậu ——”
Thẩm Thu Kích không thèm nhấc mí mắt, chỉ vào rìu chữa cháy trước cửa mà hắn vẽ ra rồi nói: “Diệp Hoa, tên trộm trốn trong phòng chôm di động của cậu chặt tôi một rìu, sau đó chạy sang bên kia rồi.”
“Cái gì?!” Diệp Hoa hét lớn, cậu ta nhìn lướt qua phòng , thấy bên trong không có ai, lại ngẩng đầu nhìn về phía hành lang cuối tầng bốn.
Thầy Hồ và mấy nam sinh kia cũng ở đây, Giảo Giảo gãy tay cũng đang khó khăn bò về phía trước, mặc dù hiện tượng này không phù hợp với tính chất vật lý, nhưng nó đã chứng minh cho Diệp Hoa biết —— Đúng là tầng một và tầng bốn ở tòa Minh Tâm nối liền nhau.
Nhưng dù vậy thì Diệp Hoa vẫn không chịu tin trên đời này có quỷ.
“Có lẽ chúng ta đi vào một không gian tuần hoàn bốn chiều, cho nên không ra được.” Cậu ta cúi đầu nhìn Cố Nhung vùi đầu vẽ tranh như điên, nhặt rìu chữa cháy trên đất hùng hổ nói, “Được lắm! Nếu tất cả mọi người không ra được phải chết chung ở đây, trước khi chết tôi sẽ làm chuyện tốt cuối cùng! Thẩm Thu Kích, tôi đi báo thù giúp cậu!”
Diệp Hoa nói xong liền hét lớn: “Thằng chó, cho mày trộm di động của bố này!” rồi chạy biến về phía cuối hành lang.
Thẩm Thu Kích: “…”
Được rồi, tùy Diệp Hoa nghĩ sao cũng được, dù sao ý định của hắn chính là muốn dụ Diệp Hoa đi, không cho Diệp Hoa đi vào phòng , bây giờ Diệp Hoa đi mà Cố Nhung cũng tập trung vẽ tranh, Thẩm Thu Kích yên tâm thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà Thai Nhất Thành và Du Kim Hải đi theo sau Diệp Hoa cũng thở hồng hộc chạy lên tầng bốn, nhìn thấy Thẩm Thu Kích người đầy máu tươi đang nhắm mắt không biết sống hay chết và Cố Nhung chỉ lo cúi đầu vẽ tranh như điên thì càng bị dọa hết hồn, tiếp tục đuổi theo Diệp Hoa: “Diệp Hoa, anh Diệp ơi! Chạy chậm thôi, chờ bọn tôi với ——!”
Cố Nhung không để ý tới bên ngoài, chỉ tập trung vẽ tượng Quan Âm nghe mấy người kia nói xong thì không nhịn được, cười “phì” một tiếng.
Thẩm Thu Kích nghe tiếng Cố Nhung cười lại mở mắt trừng cậu: “Tôi đã thành vậy rồi mà cậu còn cười được! Nếu cậu còn có lương tâm, chờ ra ngoài rồi nhớ mua mười rổ hoa quả đến bệnh viện cho tôi.”
“Được được được, tôi sẽ mua cho cậu.” Bây giờ Cố Nhung nghe lời Thẩm Thu Kích như hầu vua, còn giải thích cho hắn, “Tôi không cười cậu, tôi cười nhóm Du Kim Hải ấy.”
Thẩm Thu Kích tức giận “Hừ” một tiếng.
“Vai cậu có đau không?” Cố Nhung cầm lấy tượng Quan Âm đã vẽ xong đi đến bên cạnh Thẩm Thu Kích, muốn xem thử vết thương của hắn thế nào, lại sợ nếu di chuyển mà động đến vết thương sẽ khiến cho Thẩm Thu Kích càng đau hơn.
Thật ra Thẩm Thu Kích là loại người đến chết vẫn còn sĩ, cho dù có đau hắn cũng sẽ không nói cho Cố Nhung biết, lạnh nhạt nhận bức tranh thanh niên đưa tới, trầm giọng hỏi: “Xong rồi à?”
“Ừm.” Vai Thẩm Thu Kích bị thương nên Cố Nhung mở bức vẽ ra giúp hắn, “Thẩm Thu Kích, cậu xem thử đã được chưa? Không được thì tôi vẽ bức khác.”
Nói thật tay nghề vẽ tượng Quan Âm của Cố Nhung rất tốt, so với mấy thứ như bột protein hay di động cũ mà Thẩm Thu Kích vẽ trên góc giấy thì sinh động hơn nhiều, phảng phất như một giây sau là có thể bước ra khỏi giấy, từ bi phổ độ chúng sinh.
Nếu bảo Thẩm Thu Kích vẽ như vậy, hắn không làm nổi.
Muốn dùng được tượng Quan Âm như thế này thì phải vẽ thật đẹp, cao cấp nhất là có tính Phật trong đó, nhưng có lẽ chỉ có chú Bảy mới vẽ được tượng Quan Âm như thế, chẳng qua Cố Nhung vẽ cũng đã đủ rồi.
“Ha ha, Nhung bé con không hổ là dân chuyên vẽ, tranh này đẹp hơn tên gà mờ như tôi vẽ nhiều.” Thẩm Thu Kích vui vẻ vươn tay ôm lấy vai Cố Nhung, vốn định ôm Cố Nhung một cái nhưng lại khiến mình đau đến nhe răng, lập tức ghét bỏ đẩy Cố Nhung ra.
Cố Nhung chỉ thấy tay Thẩm Thu Kích lật qua lật lại, vươn giấy vẽ ra phía trước lắc một cái, giấy bùa vẽ Quan Âm lập tức lơ lửng giữa không trung, Thẩm Thu Kích chắp tay trước ngực, nhắm mắt đọc: “Quán Tự Tại Bồ Tát, hành thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách…()”
Mà theo lời tụng của Thẩm Thu Kích, tượng Quan Âm trong bức vẽ càng thêm từ bi, cứ như kinh văn hắn tụng đã rót thần tính vào Quan Âm, Quan Âm yêu thương tín đồ của mình, chỉ trong chớp mắt, bức tượng cầm lấy nhánh dương liễu trong bình, vươn tay vẩy cam lộ cứu chúng sinh đau khổ.
Phần tay phải Quan Âm được hắn đặt trên mặt đất có cam lộ chữa lành nên trở lại như lúc đầu, phát ra ánh sáng vàng chói, mà nam quỷ cầm rìu trong phòng sợ hãi ném rìu đi, kim quang bao phủ khiến gã kêu gào thảm thiết, ôm đầu ngồi xổm trên đất không dám cử động.
Thẩm Thu Kích đang tựa vào góc tường thấy thế lại nhảy dựng lên như không có gì, vung nắm đấm vào nam quỷ cầm rìu, nam quỷ cầm rìu dù không phải người sống nhưng coi như cũng tuấn tú, bây giờ lại bị Thẩm Thu Kích đánh cho mặt mũi bầm dập, sưng lên như đầu heo, Thẩm Thu Kích đánh xong còn chưa hết giận, nhấc chân lên điên cuồng đạp lên mặt gã, gân xanh trên thái dương và đôi mắt trợn trừng trông còn giống ác quỷ hơn gã nam quỷ kia.
Cố Nhung nhìn đến xuất thần, thầm nghĩ bình thường Thẩm Thu Kích hoặc lạnh lùng hoặc không đứng đắn, nhưng tính tình vẫn còn tốt chán, không như Diệp Hoa vừa mở miệng là văng tục, nhưng bây giờ cậu đổi ý rồi, có vẻ tính của hắn còn kém hơn cả Diệp Hoa thì phải?
Cũng may chiếc rìu chữa cháy mà Thẩm Thu Kích vẽ đã bị Diệp Hoa lấy đi, rìu của nam quỷ cũng bị hắn đá ra xa, Thẩm Thu Kích lười đi nhặt, bằng không chỉ sợ nam quỷ sẽ thành nạn nhân phanh thây tiếp theo.
Xem đến đoạn sau, Cố Nhung dần bắt đầu cảm thấy đầu mình rất nặng, chóng mặt muốn ngất đi.
Cậu khó khăn cố căng mắt không chịu chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cảnh vật trước mắt dần vặn vẹo rồi biến mất, màu sắc cũng thay đổi, cuối cùng ngưng tụ thành cảnh phòng học.
Thầy Hồ, Thai Nhất Thành, Hạ Thi, Diệp Hoa… Tất cả những người này đều quay về phòng, nằm nghiêng ngả trên mặt đất, mặt bàn và trên ghế xoay.
Không lâu sau, Cố Nhung nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân vọng từ bên ngoài vào, có rất nhiều bảo vệ và học sinh, còn có bác sĩ cấp cứu đều xông tới, lần lượt đỡ họ dậy đặt lên cáng cứu thương, Cố Nhung vẫn chớp mắt không chịu thiếp đi, cố chấp tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thu Kích.
Mãi tới khi nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng hờ hững mới bằng lòng từ bỏ, Cố Nhung không cảm thấy đối mắt đó lãnh đạm, nhếch môi an tâm cười cười với chủ nhân của nó, khoảnh khắc tiếp theo, cậu thấy băng sương nơi đáy mắt hắn như tan ra hết, chỉ còn sót lại lo lắng, ngạc nhiên… và vui vẻ khó lòng phát hiện.
Cố Nhung thầm nghĩ, Thẩm Thu Kích như vậy mới thuận mắt. Trước đó khi chết đi, ánh mắt sợ hãi khó tin mà Thẩm Thu Kích nhìn cậu không được tự nhiên cho lắm, tuyệt không giống Thẩm Thu Kích.
Cậu ngơ ngẩn nhìn nhân viên y tế dùng cáng khiêng mình ra khỏi tầng bốn, lúc đến cửa chính tòa Minh Tâm, không hiểu vì sao Cố Nhung bỗng thoáng nhìn thấy một mảnh sơn móng tay màu hồng nhạt rơi ở góc cửa gần hàng rào sắt, trên đó còn dán miếng pha lê hình mặt trăng.
Trong thoáng chốc, cảnh tượng Giảo Giảo cố gắng cào hàng rào, dù mười đầu móng tay gãy nứt nhuốm máu vẫn không chịu từ bỏ, trên mặt vương đầy nước mắt đau khổ lại hiện lên trước mắt cậu.
“Tôi cũng muốn ra ngoài…”
“Ai dẫn tôi đi với…”
Giọng nữ bi thương yếu ớt quanh quẩn bên tai Cố Nhung, mang theo sự lạnh lẽo ghen tỵ khó lòng hóa giải, tiếng thở dài cuối cùng của Giảo Giảo biến thành tiếng khóc thảm trầm thấp, theo cáng của Cố Nhung ra khỏi tòa Minh Tâm rồi biến mất tăm trong làn gió buổi xế chiều.