Thầy Dương nghe Thẩm Thu Kích nói vậy cũng quay lại bước ba bước về phía hắn chỉ, sau khi đi được mấy bước chân, thầy Dương lập tức thấy sườn núi nhỏ kia.
Trong sườn núi vẫn còn cắm vài khúc gỗ, hình dạng và độ lớn giống với số gỗ Trần Cảng, Hoàng Gia Thận cầm trong tay như đúc.
“Đúng là.” Thầy Dương lẩm bẩm, “Sao vừa rồi lại không thấy nhỉ?”
Phần sườn núi không cao, chưa tới một mét, nói nó là sườn đồi, còn không bằng gọi là gò đất.
Nhưng dù nó là đồi hay đất, địa hình nâng lên hạ xuống xung quanh cũng không giống đất bằng, nhất là nó chỉ cách khoảng bảy, tám bước chân, rất dễ nhìn thấy.
Nhưng dù thầy Dương, Trần Cảng hay Hoàng Gia Thận, trước khi được Thẩm Thu Kích nhắc nhở, ba người bọn họ lại không thấy nó trong khoảng cách gần như thế.
Giống như bị quỷ che mắt vậy.
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận nghe thầy Dương lẩm bẩm thì không khỏi nuốt nước bọt, không dám nói thật ra bọn họ vừa thấy thầy Dương bị quỷ che mắt.
Quan trọng hơn là, không chỉ thầy Dương không nhìn thấy, vừa rồi bọn họ cũng không nhìn thấy, chẳng lẽ không chỉ có thầy Dương bị quỷ che mắt?
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận không dám nghĩ nhiều, bây giờ đã tìm được sườn núi, việc cấp bách trước mắt là trả lại ván quan tài, cho nên hai người vội bước nhanh đến vách núi, cầm ván quan tài trên tay trả về chỗ cũ.
Nhưng chỉ cần làm vậy là xong rồi ư?
Sư thầy luôn đi cùng Thẩm Thu Kích bỗng lên tiếng, giải vây cho hai người: “Hôm nay miếu có nhiều việc, ngày mai tôi và mấy sư huynh sư đệ sẽ đến, lập bia mộ cho đứa bé.”
Có câu hứa này của sư thầy, Trần Cảng và Hoàng Gia Thận yên tâm hơn nhiều, hai người họ chắp tay trước ngực vái ván quan tài ba lần, sau đó đi với thầy Dương và sư thầy quay về.
Thẩm Thu Kích là người đi sau cùng, trước khi cất bước, hắn lẳng lặng rũ mắt quan sát dấu chân xung quanh sườn núi, những dấu chân này không có ai để ý, chẳng qua Thẩm Thu Kích nhìn cái là thấy chỗ kỳ lạ của dấu chân. Mấy dấu chân này nằm rải rác xung quanh sườn núi, tạo thành hình tròn, như đã từng có mấy người luôn đi vòng quanh sườn núi vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ba người kia là Trần Cảng, Hoàng Gia Thận và thầy Dương.
Thật ra bọn họ đã sớm đi đến sườn núi, nhưng vì nguyên nhân nào đó nên họ không nhìn thấy, cứ đi vòng quanh sườn núi ấy. Vì vậy Thẩm Thu Kích vừa đi được hai bước liền lấy hai mảnh lá liễu trong túi ra chà lên mí để mở mắt âm dương, dừng chân lơ đãng nhìn ra phía sau sườn núi.
Ở đó có một con quỷ anh béo múp míp, phần cơ thể lộ ra sau sườn núi phủ kín vết thi ban, quần áo rách mướp, trên người chỉ có một cái yếm đỏ tả tơi, toàn bộ đồng tử đều là màu đen, có thể thấy trước khi chết oán khí cực kỳ sâu, loại quỷ anh này thường âm khí nặng, giết người không chớp mắt, ít nhất những con quỷ anh mà Thẩm Thu Kích thấy khi đi theo chú Bảy học tập mấy năm đều như thế.
Nhưng con quỷ anh này dù oán khí nặng nhưng gan rất bé, yếu ớt sợ hãi, biết mình nhìn lén bị Thẩm Thu Kích phát hiện còn lập tức rụt cổ về, mấy giây sau lại trộm nhô nửa cái đầu nhỏ ra, thấy Thẩm Thu Kích vẫn đang nhìn mình thì càng sợ, trốn biệt tăm biệt tích.
Từ trước tới nay Thẩm Thu Kích chưa bao giờ thương hại quỷ hồn, trước khi quen Cố Nhung, mấy con quỷ mà hắn gặp được sẽ không bao giờ tồn tại trên thế gian được nữa, bởi vì hắn giết luôn là xong việc.
Chờ sau khi gặp được Cố Nhung, vì có gia quy nên hắn không thể ra tay được, luôn giả bộ khiêm tốn, bây giờ Thẩm Thu Kích không biết con quỷ anh này trời sinh như thế, hay biết hắn trâu bò nên mới e ngại mình, chẳng qua bây giờ Cố Nhung không ở đây, xung quanh cũng không có ai, hắn hoàn toàn có thể ra tay làm thịt nó.
Cho nên Thẩm Thu Kích bèn quay lại đi đến bên sườn núi.
Quỷ anh trốn dưới tảng đá phát hiện cơ thể mình bị bóng tối bao phủ, bờ môi xanh tím run lên định khóc thét, thấy Thẩm Thu Kích nhíu mày thì lập tức mím chặt môi, đưa bàn tay nhỏ bốc một nắm đất hất lên người mình, xem ra là đang muốn tự chôn bản thân xuống.
Mà dáng vẻ đáng thương kia hình như hơi giống Cố Nhung.
Nhớ tới Cố Nhung, sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Thu Kích đột nhiên tản đi hết. Thanh niên kia dù sợ quỷ, thế nhưng vẫn lựa chọn làm ô cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đã từng đùa ác với cậu.
Cho nên vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Thu Kích chợt nhớ đến giọng nói ấm áp của chú Bảy khi dạy mình: Lấy sát diệt sát, tuy là cách tốt nhưng không phải đường con nên đi, bao dung rộng lượng, biết dừng đúng lúc mới là cách làm của bậc quân tử.
Lúc đó Thẩm Thu Kích nói thẳng: Hắn không làm quân tử, cả cái môn phái này cũng không có ai quân tử, gặp quỷ không cần nói nhiều, giết luôn là được.
Khi ấy chú Bảy bị hắn chọc giận đến mức ho ra ba ngụm máu, Thẩm Thu Kích vẫn không thay đổi suy nghĩ. Chú Bảy bất đắc dĩ mới đưa chuông cảm ác cho Thẩm Thu Kích, nói về sau khi trừ tà phải nghe chuông kêu hay không, nếu không kêu thì thả đi. Nhưng Thẩm Thu Kích lười dùng chuông, hắn cho rằng thiện ác phải dùng tim mới phân biệt được, một sợi dây đỏ luồn chuông thì làm được gì? Đặt trong nhà kho cho nó phủ bụi là được. Cho dù gần đây lấy ra thì cũng chỉ để bảo vệ Cố Nhung mà thôi.
Nhưng bây giờ Thẩm Thu Kích lại cảm thấy, hắn không cần “bao dung”, hắn cần “có Nhung”() là được rồi, như vậy hắn sẽ bằng lòng mở lòng từ bi một lần, làm ít chuyện tốt cho bạn trai.
Nhớ tới việc quỷ anh này chỉ khiến cho thầy Dương, Trần Cảng và Hoàng Gia Thận đi lòng vòng chứ không làm việc xấu khác, khi chết lại thê thảm, cho nên Thẩm Thu Kích lấy giấy bút ra, nhanh chóng vẽ một bộ váy áo giày cho trẻ con, ném cho quỷ anh.
“Đừng có phá nữa.”
Sau khi nói xong, Thẩm Thu Kích rời khỏi sườn núi, đuổi theo nhóm thầy Dương.
Gần mười phút sau, năm người bọn họ đã về đến nơi, cô Tô có hỏi thì thầy Dương cũng nói không sao, đã trả lại ván quan tài rồi, bảo mọi người cứ yên tâm. Trần Cảng và Hoàng Gia Thận có rất nhiều suy nghĩ đáng sợ, nhưng dù sao mình cũng là người lấy ván quan tài của người ta trước, cho nên không dám nói gì thêm, cầm nắm cơm chạy vội vào miếu Thủy Quan, đợi lát nữa sẽ bỏ thêm chút tiền xin Thủy Quan phù hộ bọn họ. Cho nên hiện tại trong miếu có sáu học sinh nấp bên trong chưa chịu đi ra.
Thẩm Thu Kích sau khi trở về cũng kể sơ chuyện sau núi cho Cố Nhung nghe, Cố Nhung nghe xong, nhịn không được thở dài: “Tôi thấy mình hại người ta quá.”
“Đừng nghĩ nhiều, sáu người kia gặp quỷ không liên quan gì tới em.” Thẩm Thu Kích xùy một tiếng, “Chơi mấy trò tà ám như vậy, nếu không phải em ở đó, dẫn đến việc tôi cũng có mặt thì hai người kia đã chết từ đêm qua rồi.”
Cố Nhung nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như cũng có lý.
Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư thích chơi gọi hồn, nếu không tận mắt thấy quỷ, đến bao giờ các cô mới biết sợ mà lui? Vả lại nếu không phải các cô chơi gọi hồn, khách sạn Vịnh Trăng Khuyết cũng sẽ không mất điện, đêm đó nếu như cậu bị cô gái váy trắng dọa chết, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cũng phải chịu trách nhiệm.
Lễ mừng lúa mới bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, trong hai tiếng tiếp theo, mọi người theo sự chỉ đạo của thôn dân và các sư thầy cúng bái Thủy Quan rồi dâng hương, lại nghe sư trưởng tụng kinh một lúc, lễ mừng đã đến hồi kết thúc.
Trong quá trình đó, dáng vẻ thành kính của nhóm Đinh Mạn Quả, Tần Vũ và Trần Cảng khiến cô Tô hơi lo bọn họ sẽ ở lại miếu Hoán Sơn xuất gia đi tu thật. Cũng may lúc xuống núi, bọn họ lại là người đi nhanh hơn ai hết, cô Tô không khỏi yên tâm.
Trên đường xuống núi họ vẫn đi qua những ngôi mộ hoang kia, mấy nữ sinh từng nghe Tô Hồng Dứu kể về lai lịch của chúng, trong lòng chỉ cảm thấy những người được chôn cất ở đây đáng thương, cũng không sợ hãi mộ hoang như vậy nữa.
Mà Cố Nhung vẫn có thể nhìn thấy nhóm nữ quỷ ngồi trên mộ, chẳng qua cậu chợt để ý tới quần áo cũ rách trên người mấy cô gái kia đều rực rỡ hẳn lên, trông rất giống mấy bộ quần áo giấy mà Tô Hồng Dứu đốt cho các cô trên đỉnh núi.
Mặc dù Cố Nhung không phải phụ nữ, nhưng giữa người với nhau sẽ có lòng đồng cảm. Bởi vậy nên khi bị nhóm nữ quỷ nhìn mình chằm chằm, cậu lại hi vọng người thân của các cô có thể đưa phần mộ của các cô rời khỏi nơi này như Tô Hồng Dứu.
Đang nghĩ như vậy, Cố Nhung bỗng cảm giác Thẩm Thu Kích lặng lẽ nắm tay mình.
Bàn tay của hắn vừa ấm áp lại hơi ẩm ướt như đổ mồ hôi tay, luồng nhiệt kia thuận theo nơi tiếp xúc giữa làn da mà len lỏi vào mạch máu, cuối cùng tụ lại thành một tấm lưới, tóm gọn lấy trái tim Cố Nhung, tim cậu bỗng hẫng mất một nhịp, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là dãy giụa, mà là ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích.
“Lại thấy mấy người đó rồi à?” Giọng nói khàn khàn của Thẩm Thu Kích theo gió thổi vào tai Cố Nhung, “Đừng sợ.”
Hắn nắm tay cậu là vì lo cậu sợ?
Cố Nhung hơi ngẩn ra, cậu muốn nói cho Thẩm Thu Kích biết mình không sợ, chuông cảm ác không kêu, chứng minh những con quỷ bên mộ không hề có ác ý.
Nhưng Cố Nhung không nói gì.
Cậu không biết nhịp tim đập “thình thịch” của mình rốt cuộc là vì đang sống, hay là lời nhắc nhở động lòng.
Từ đỉnh núi xuống chân núi mất hơn nửa tiếng, khi đến nơi trời còn chưa tối, Tô Hồng Dứu liền hỏi mọi người có muốn đi tắm suối nước nóng hay không, suối nước nóng cách Hoán Sơn rất gần, mà người dân ở đây thường có tục tắm suối ngay sau khi kết thúc các buổi lễ, như vậy có thể rửa trôi tất cả dơ bẩn trên người. Hơn nữa các học sinh còn có vé vào cửa miễn phí do khách sạn Vịnh Trăng Khuyết cung cấp, trong phiếu bao gồm cả xe đưa đón, vả lại nghe nói ở suối nước nóng có đồ nướng rất ngon, cho nên phần lớn học sinh đều nói muốn đi, thật ra nhóm Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư, Tần Vũ và Trần Cảng không muốn đi, nhưng nếu bảo sáu người bọn họ ở lại trong khách sạn thì không dám, cảm thấy ở cùng các học sinh và giáo viên an toàn hơn.
Xe bus khách sạn Vịnh Trăng Khuyết thuê rất lớn, cho nên Tô Hồng Dứu cho gọi hai chiếc xe tới, sắp xếp chỗ ngồi cho học sinh.
Tô Hồng Dứu ngồi trên chiếc xe bus thứ nhất, thầy Dương và cô Tô ngồi với học sinh trên chiếc xe bus thứ hai.
Kết quả chiếc xe bus thứ nhất vừa lên đường chưa được bao lâu, Cố Nhung ngồi trên xe đã thầm kêu “Hỏng rồi”.
“Sao thế?” Thẩm Thu Kích cũng hạ giọng, hỏi nhỏ Cố Nhung. Cố Nhung hơi hé môi muốn nói gì đó, nhưng nhanh chóng khép lại, mấy giây sau mới cau mày thì thầm: “Tôi sợ nói ra sẽ xui xẻo.”
Thẩm Thu Kích cau mày, nói toạc ra: “Em cảm thấy xe này có điềm xấu đúng không?”
“Chịu rồi.” Cố Nhung thấy không giấu được nên cũng không phủ nhận, chỉ than thở, “Thôi, lên cũng lên rồi, ngồi trước nói sau, lỡ may không có gì thì sao?”
Thẩm Thu Kích: “Tự tin lên, Nhung cục cưng của anh đừng tự ti như thế.”
Cố Nhung: “…”
Đương nhiên ngoại trừ Cố Nhung linh cảm có điềm xấu ra thì còn có Tần Vũ, bởi vì cô thấy Tô Hồng Dứu ngồi trên chiếc xe này, lúc đó cô hơi hối hận, nếu biết Tô Hồng Dứu ngồi trên xe số một, cô sẽ không chọn lên đây.
Dù sao khi cô còn ở trên núi đã nhìn thấy có hai con quỷ đi theo Tô Hồng Dứu, một đen một trắng, trông khá giống Hắc Bạch Vô Thường.
Nam quỷ áo đen còn đỡ, còn cô gái váy trắng không có tròng mắt kia mới đáng sợ.
Tần Vũ nghĩ vậy, cau mày căng thẳng, cô không muốn nhìn vào Tô Hồng Dứu ngồi phía trước mình, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, kết quả Tần Vũ lại nhìn thấy có một cô gái váy trắng đứng ven đường vẫy tay đón xe.
Cô gái kia mặc váy thắt eo trắng như tuyết, mái tóc đen dài khẽ bay trong gió, nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, Tần Vũ hít sâu một hơi, lập tức đẩy đẩy Đoạn Nguyệt bên cạnh: “Đoạn Nguyệt, cậu có thấy cô gái vẫy tay đón xe bên đường không?”
Tần Vũ dừng một lát, sợ Đoạn Nguyệt nhìn không rõ nên nói thêm: “Cô ấy không có tròng mắt.”
Đoạn Nguyệt vì trước đó đùa một câu muốn gặp quỷ lại gặp thật, cho nên bây giờ rất nhát gan, bị Tần Vũ hỏi câu quái đản như vậy cũng vội nhìn ra cửa sổ, sau đó nức nở trả lời Tần Vũ: “Không thấy…”
Nếu cô thấy còn được, thế thì có thể chứng minh có lẽ cô gái kia là người đón xe dọc đường, thế nhưng Đoạn Nguyệt không nhìn thấy, vậy cô gái váy trắng mà Tần Vũ thấy là gì còn phải suy nghĩ lại.
Mà Đoạn Nguyệt vừa dứt lời, Tần Vũ lại nhìn thấy cô gái váy trắng đứng ở phía trước vẫy xe lần nữa, lần này hình như gió bên ngoài càng lúc càng lớn, Tần Vũ cũng thừa dịp bóng đêm chưa đổ xuống, nhìn thấy từng sợi tóc đen bị gió thổi phất qua hốc mắt không tròng đẫm máu của cô.
Quả nhiên là nữ quỷ váy trắng đi theo sau Tô Hồng Dứu.
Đoạn Nguyệt ngồi bên cạnh cô nuốt nước miếng một cái, run giọng nói với cô: “Tôi nhìn thấy… cô gái cậu nói rồi.”
Hai người đứng ngồi không yên nhìn nhau một lát, sau đó thu ánh mắt lại, hỏi người xung quanh xem có người đón xe không, chờ nhận được câu trả lời phủ định thì nắm chặt bùa hộ thân xin được từ miếu Thủy Quan, Tần Vũ an ủi Đoạn Nguyệt: “Chúng ta nhìn thấy cũng không sao, dù gì bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta mới có thể trông thấy, lái xe không dừng xe, chứng minh ông ấy cũng không thấy, mà đã không thấy thì nữ quỷ sẽ không lên xe được, chúng ta sẽ an…”
Còn chưa nói xong chữ “an toàn”, Tần Vũ lại nghe thấy hai nam sinh ngồi phía trước cô lên tiếng.
Đó là Trần Cảng và Hoàng Gia Thận, bọn họ yếu ớt hỏi tài xế: “Bác tài ơi… Bác dừng xe được không?”
Nếu như cẩn thận nghe thì còn có thể nghe ra sự run rẩy trong lời của họ.
“Không được!”
Kết quả tài xế còn chưa đáp, Tần Vũ và Đoạn Nguyệt đã hét lên. Trần Cảng và Hoàng Gia Thận bị tiếng hét của các cô dọa đến mức suýt lọt khỏi ghế, những người khác cũng bị tiếng gào của Đoạn Nguyệt và Tần Vũ dọa sợ, nhưng không phản ứng dữ dội như Trần Cảng và Hoàng Gia Thận.
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận bình ổn lại nhịp tim, giải thích: “Bọn tôi muốn đổi sang ngồi trên chiếc xe bus số hai, chỉ có hai chúng tôi đi xuống thôi, không ảnh hưởng tới các cậu đâu.”
“Không được! Tuyệt đối không được dừng xe!” Tần Vũ và Đoạn Nguyệt trừng to mắt, gắt gỏng bác bỏ đề nghị của hai người.
Hoàng Gia Thận cũng hơi tức giận, cáu bẳn hỏi lại: “Vì sao không được? Tôi đã liên lạc được với hai bạn khác rồi, bọn họ đồng ý đổi xe với chúng tôi.”
Tần Vũ và Đoạn Nguyệt không trả lời được, các cô không thể nói mình thấy ven đường có nữ quỷ đang gọi xe, các cô sợ nếu dừng xe lại, nữ quỷ sẽ lên được xe.
Cho nên các cô quyết định ném lại củ khoai nóng bỏng tay này cho Trần Cảng và Hoàng Gia Thận: “Thế xe này thì làm sao? Sao các cậu cứ nằng nặc đòi đổi chỗ ngồi thế?”
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận cũng nghẹn lời. Chẳng lẽ bọn họ lại nói vì xe này trông như có điềm xấu? Bởi vì vừa rồi bọn họ như nghe được tiếng gọi “Mẹ” của trẻ con.
“Mấy cô cậu ồn ào cái gì?” Tài xế bị bọn họ chọc đau cả đầu, lái xe chậm lại, ngửa đầu liếc kính chiếu hậu, “Rốt cuộc là có dừng xe hay không?”
Lực chú ý của mọi người đều bị lời nói của tài xế hấp dẫn. Trần Cảng và Hoàng Gia Thận nhìn vào kính chiếu hậu, bọn họ hoảng sợ thấy một đôi tay nhỏ che lấy mắt tài xế, rất giống với đôi tay đã che mắt thầy Dương khi còn ở trên núi Hoán Sơn.
“A a a! Dừng xe!” Trần Cảng và Hoàng Gia Thận ôm chặt lấy nhau.
“Không được dừng!” Tần Vũ và Đoạn Nguyệt cũng cao giọng gào lên.
“Chờ đã…” Một giọng nữ yếu ớt vang lên giữa bầu không khí nảy lửa, đó là Đinh Mạn Quả, cô quay đầu nhìn ra sau, hỏi nhóm người: “Phía sau chúng ta có chiếc xe nào không?”
Tô Hồng Dứu nghe vậy liền nói: “Chẳng phải cô Tô và thầy Dương đang đi phía sau chúng ta… à? Có phải bọn họ đi chậm nên không theo kịp không?”
Tô Hồng Dứu chợt đổi giọng vì cô không thấy bóng chiếc xe đi phía sau đâu, mọi người cũng không thấy chiếc xe bus của cô Tô cùng thầy Dương đi qua, cho nên cũng chỉ có thể cho là xe bọn họ đi chậm.
Mọi người nghe cô nói xong đều cùng quay đầu nhìn ra sau, thế nhưng vài ba phút trôi qua, đừng nói là xe bus khác, đến cả hình dạng xe đều không thấy.
Đường Tư Tư tuyệt vọng hỏi: “Chúng ta đã đi lâu vậy rồi, chị Hồng Dứu, chẳng phải chị nói đi mười phút là đến suối nước nóng sao?”
Bọn họ cũng sắp đi được gần hai mươi phút rồi thì phải? Vì sao còn chưa tới suối nước nóng?
Trần Cảng và Hoàng Gia Thận cũng ngẩn ra. Phía sau không có xe, dừng lại thì có tác dụng gì nữa?
Trong xe yên lặng như tờ.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ngồi sau ghế là trường hợp đặc biệt, cậu vốn là người dễ gặp tà ma quỷ quái, mà Thẩm Thu Kích là vì biết mấy người kia gặp gì nên đã dùng lá liễu mở mắt âm dương, cho nên bọn họ cũng thấy những gì Tần Vũ và Trần Cảng thấy.
Cố Nhung hít một hơi thật sâu, từ từ nói hết câu nói ban nãy chưa nói xong: “Tôi cảm thấy chiếc xe này mang điềm xấu không phải vì có hai đứa mình, mà là vì có cả Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư, Tần Vũ và Trần Cảng.”
Đây là xe du lịch đưa đón suối nước nóng chứ đâu phải là xe rồng đưa tang?
Cố Nhung nhịn không được mà ôm chặt lấy tay Thẩm Thu Kích, hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, cậu cảm thấy lần này gặp quỷ là vì tôi, hay vì sáu người bọn họ?”
“Tuy anh thấy nhiều người hơn một người, nhưng mà…” Thẩm Thu Kích trầm ngâm.
Cố Nhung nhìn hắn, chỉ vào mình hỏi: “Một người mạnh hơn sáu người cộng lại?”
“Không, anh muốn nói lúc tuyết lở thì không có hạt tuyết nào là vô tội.” Thẩm Thu Kích cũng đành thở dài, “Cho nên anh cảm thấy cả em lẫn sáu người kia đều có trách nhiệm.”
Cố Nhung: “…”
Nếu là trách nhiệm của mình, chắc chắn Cố Nhung sẽ gánh chịu, nhưng nhiều người gặp quỷ như vậy đều không phải do cậu, Cố Nhung lập tức phủ nhận: “Không, tôi thấy lần này không liên quan đến tôi mấy.”
“Bao nhiêu cũng không sao.” Thẩm Thu Kích nói, “Quỷ anh che mắt lái xe chính là con quỷ anh gặp vào ban ngày khi ra sau núi tìm Trần Cảng và Hoàng Gia Thận, quỷ anh che mắt tài xế nên ông ta không thấy đường, cứ đi vòng quanh, vì vậy không đến được suối nước nóng, để anh xử lý con quỷ anh này là được.”
Thẩm Thu Kích nói xong vừa định đứng dậy, ai ngờ lúc này xe bus đột nhiên dừng lại, Thẩm Thu Kích vừa đứng lên thì bị quán tính làm cho ngã nhào, còn ngã thẳng vào người Cố Nhung, Cố Nhung cũng bị hắn đẩy văng ra khỏi chỗ ngồi, mông chạm vào đất.
Cố Nhung ngẩn ra, Thẩm Thu Kích cũng ngẩn ra, người trên xe đều ngẩn ra.
Tần Vũ, Đoạn Nguyệt, Trần Cảng và Hoàng Gia Thận vừa rồi còn cãi nhau không hẹn mà quay ra chất vấn lái xe: “Bác tài, sao bác lại dừng xe vậy?!”
Thẩm Thu Kích vừa lấy lại tinh thần, không cần quan tâm xe dừng hay chạy mà nhanh chóng ôm lấy Cố Nhung trên đất, hai tay xách nách cậu nâng lên, kết quả Cố Nhung nắm lấy ghế không buông, ngón trỏ run rẩy chỉ vào cửa xe bus.
Cửa xe bus không đóng.
Lái xe ngồi trên ghế cũng không ngốc, ông ta ngẩn ra một lúc, lúng túng nói: “Không phải tôi dừng, mà xe chết máy rồi.”
Đinh Mạn Quả tuyệt vọng nói: “Cửa thì sao? Cũng không phải bác mở à?”
“Cũng không phải tôi mở.”
Lái xe vừa nói xong, trước cửa có hai người lên xe, là một nam một nữ, trông tuổi còn nhỏ nhưng lại có cơ thể của người trưởng thành, lúc nói chuyện cũng mang theo giọng non nớt của trẻ con: “Ôi cuối cùng cũng lên được xe rồi, chúng tôi cũng đến suối nước nóng, phiền bác tài cho chúng tôi đi nhờ một đoạn.”
Người ta cũng đã lên xe, không tiện đuổi đi. Tài xế chỉ có thể nói: “Hết ghế rồi.”
“Vậy để bọn tôi đứng cũng được.” Lúc hai người nói chuyện đều trăm miệng một lời, vô cùng quỷ dị.
Đoạn Nguyệt và Tần Vũ thấy người lên xe không phải là cô gái váy trắng liền thở phào nhẹ nhõm, lại sợ cô ta đuổi theo nên vội giục tài xế: “Bác tài, mau đi thôi.”
Lái xe khó xử, nhìn về phía Tô Hồng Dứu, dù sao cũng là cô bỏ tiền. Mà Tô Hồng Dứu vừa định gật đầu, một nam một nữ mang giọng trẻ con không khớp với cơ thể cao to nói: “Còn chưa đi à, muốn bọn này tiễn mày lên đường hay gì?”
Câu nói này nghe rất đáng sợ.
Lái xe bị dọa đến chết lặng, không đợi Tô Hồng Dứu lên tiếng đã nổ máy cho xe chạy đi.
Mà Trần Cảng và Hoàng Gia Thận cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bọn họ thấy sau khi đôi nam nữ kia nói “Tiễn mày lên đường”, đôi tay trẻ con che mắt tài xế lập tức biến mất.
Sau khi cửa xe đóng lại, bên cạnh xe họ có mấy chiếc xe lao qua vùn vụt, thậm chí xe chưa đi được bao lâu, bọn họ đã thấy bảng hiệu lấp lánh ánh đèn neon của suối nước nóng, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường, mọi người cũng sắp tới đích.
Chỉ có Cố Nhung được Thẩm Thu Kích ôm lên ghế ngồi là vẫn ngơ ngác, cuối cùng lã chã chực khóc: “… Oan gia quá!”
Những người khác không nhìn ra hình dáng thật của cặp nam nữ vừa lên xe, dù thấy hai người này hơi kỳ lạ thì cũng không rảnh quan tâm vì xe bus sắp đến trạm cuối, nhưng Thẩm Thu Kích vừa mở mắt âm dương và Cố Nhung lại có thể nhìn ra, một nam một nữ vừa lên xe vốn không phải người, mà là Kim Đồng Ngọc Nữ đạp cà kheo giả thành người lớn!