Editor: Cô Rùa
Khâu Ngôn Chí trông thấy biểu hiện này của Hạ Châu.
Trong lòng chỉ còn lại hai từ ‘ăn lòn’ rồi.
Cậu cảm thấy hiện tại cả người mình đều lạnh run.
Mà điều quan trọng nhất chính là, lần lật xe này cậu hoàn toàn không biết phải bào chữa như thế nào.
Những lời vừa rồi là do chính miệng cậu nói và tai nạn lần ấy cũng đúng là do cậu gây ra.
Trước khi sự cố đèn chùm rơi xuống, cậu rút được một tấm thẻ R cốt truyện của Hạ Châu, nội dung là anh hùng cứu mỹ nhân, lúc nghe Hạ Châu nói muốn hủy tuần trăng mật, cậu liền lấy nó ra xài.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này nên cậu cũng không có kinh nghiệm, vì muốn diễn cho giống thật, cậu còn rất thiểu năng mà chừa lại % cảm giác đau.
Lúc đèn chùm chuẩn bị rơi, Đại Hoàng còn bay phấp phới ở trước mặt cậu nhắc nhở: Nó sắp rơi xuống rồi đó, một, hai, baaaa!
Sau đó cậu liền bổ nhào về phía Hạ Châu.
Hiện tại Trương Dục Hiên vẫn còn đang đứng bên cạnh cậu, nên cậu lại càng không thể phủ nhận những gì mà mình nói khi nãy đều là giả dối chỉ vì muốn an ủi Trương Dục Hiên.
—— Điều đó rất quá đáng, cũng rất thất đức.
Cậu không oan, chẳng qua là cậu có chút xui xẻo, đúng lúc bị phát hiện mà thôi.
Nhưng cậu vẫn thấy mình không sai, bởi vì đây là game, công lược Hạ Châu là nhiệm vụ và mục tiêu của cậu, Hạ Châu chỉ là NPC, cho nên cậu có làm gì Hạ Châu đi nữa thì cũng rất bình thường mà.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Châu, cậu lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Trương Dục Hiên đứng bên cạnh lo sốt vó, hắn mở miệng ra nhưng lại không nói được câu nào, hô hấp cũng vô thức khẩn trương hơn.
Bầu không khí áp lực này thật sự khiến cho người ta cảm thấy bồn chồn thay.
Khâu Ngôn Chí nghĩ mình nên làm gì đó để phá vỡ tình huống của hiện tại.
Cậu nhìn về phía Hạ Châu, đôi môi mấp máy: “… Hạ Châu.”
Hai mắt đen nhánh của Hạ Châu nhìn chòng chọc cậu, trước kia Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy đôi mắt của Hạ Châu thật đẹp, nhưng đến giờ cậu mới biết ánh mắt đen sẫm kiểu này cũng có thể đáng sợ hệt như một cơn lốc khủng b muốn càn quét hết tất cả mọi thứ.
Khâu Ngôn Chí không dám nhìn nó nữa, vì thế nhắm mắt lại: “… Xin lỗi anh, em sai rồi, chẳng qua là vì em quá yêu anh, muốn có được anh thôi, em thật sự xin lỗi…”
“Yêu tôi?”
Hạ Châu cười lạnh một tiếng, cắt ngang lời cậu, anh nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, gần như là nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ nói.
“Tình yêu của cậu làm tôi cảm thấy thật ghê tởm.”
Sau khi Hạ Châu rời đi, Trương Dục Hiên lo lắng nhìn về phía Khâu Ngôn Chí, cẩn thận gọi cậu: “Ngôn Ngôn…”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Tôi không sao.”
Sau đó lại nhún vai nói: “Ít nhất chuyện này giúp tôi rút ra được một bài học.”
“Bài học gì?”
“Nói dối chính là đang tạo nghiệp, chẳng biết lúc nào thì sẽ bị quật.” Khâu Ngôn Chí cười nói.
Trương Dục Hiên vô cùng lo lắng cho Khâu Ngôn Chí, cho dù lúc này Khâu Ngôn Chí vẫn còn tâm trạng nói đùa với hắn thì hắn cũng không thể nào cười nổi, hắn cảm thấy Khâu Ngôn Chí chỉ đang miễn cưỡng vui cười thôi.
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí như nhớ đến chuyện gì đó, thở dài một tiếng, ngả người lên giường nhìn trần nhà nói: “ năm trước đã từng có người nói tôi đừng suốt ngày nói dối nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể học được cách trung thực.”
“Đúng rồi, bé Dục này.” Khâu Ngôn Chí bỗng nói.
Trương Dục Hiên cảm thấy Khâu Ngôn Chí bị đả kích lớn như vậy, chắc chắn là đang rất khổ sở, vì thế lật đật trả lời cậu: “Làm sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí sờ lên bụng, về phương diện tạo cảm giác đói khát, trò chơi này thật sự làm rất tốt: “Cậu ra ngoài nhìn giúp tôi xem Hạ Châu đã đi chưa, nếu ảnh đi rồi, anh đây sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn ngon.”
Sau khi Trương Dục Hiên ra ngoài, Đại Hoàng liền sốt ruột bay đến: “Làm thế nào bây giờ?”
Khâu Ngôn Chí: “Game này có nút trở lại không?”
Đại Hoàng lắc lắc đầu: “Không có.”
Khâu Ngôn Chí lập tức sỉ vả: “Tôi biết ngay mà, đúng là con game rác.”
Đại Hoàng hỏi: “Ngài và Hạ Châu coi như toang rồi, giờ ngài cảm thấy như thế nào?”
Khâu Ngôn Chí vớ lấy một viên kẹo trái cây ở đầu giường, lột vỏ ném vào trong miệng nói: “Trò chơi này kch thích hơn tôi tưởng nhiều.”
Cậu dừng lại một chút, bổ sung nói, “Hơn nữa Hạ Châu tức giận như vậy cũng làm tôi ngạc nhiên lắm, chậc, khi nãy tôi cứ tưởng mình đang xem phim khủng b D không đấy, mồ hôi lạnh đều chảy hết cmn ra.”
Đại Hoàng: “…”
Đại Hoàng lại hỏi: “Ngài phải cố gắng lắm mới làm Hạ Châu chịu buông lỏng một chút, giờ thì hay rồi, comeback về trước thời giải phóng luôn, chẳng nhẽ ngài không cảm thấy mất mát sao?!”
“Em biết không, Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng.
“Biết gì ạ?”
Kẹo cứng ăn không được ngon lắm, Khâu Ngôn Chí phun vào thùng rác, ghét bỏ nói: “Kỹ thuật của Hạ Châu phải nói là tệ đếu chịu nổi.”
Đại Hoàng: “…”
Đại Hoàng trầm mặc một hồi lâu mới hỏi: “… Thật sự tệ đến thế sao?”
“Thật đó.” Khâu Ngôn Chí rút một tờ khăn giấy lau lau miệng, “Ngủ với ảnh xong, tôi phải mất hai ngày mới chắc chắn mình thật sự thích đàn ông, nhưng tôi lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi nghi ngờ tôi có nên đi làm hay không.”
Nói chung hay là thì còn phải đợi vào thực tiễn mới biết chính xác được.
Vì thế Khâu Ngôn Chí kéo Trương Dục Hiên đi gay bar.
Đô của Khâu Ngôn Chí thật sự quá yếu, trong trò chơi còn đỡ chứ ra ngoài đời thì chỉ cần một ly đã đủ nốc-ao cậu rồi, cậu lại không có đứa bạn nào đáng tin cậy để cậu có thể yên tâm để nó đưa về nhà an toàn, cho nên về cơ bản Khâu Ngôn Chí chưa từng đi quán bar, càng đừng nói là gay bar.
Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, cảm thấy rất mới mẻ, vừa vào cửa đã đao dác nhìn khắp nơi.
Đại Hoàng vẫy cánh bay đến trước mặt cậu, không ngừng lải nhải cậu nên quay đầu là bờ: “Khâu Ngôn Chí, ngài không thể làm vậy được, ngài đã kết hôn rồi, ngài không thể ngoại tình, ngoại tình là không đúng, không phù hợp với quan điểm, giá trị và tiêu chí mà game tụi em đề ra, mà ngài có tới đây cũng vô ích mà thôi, cho dù ngài tìm chấm được ai thì hệ thống cũng sẽ tự động ngăn cản ngài lại trước khi hai người đi thuê phòng…”
“Câm miệng.” Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng nói với nó, “Tôi chỉ muốn đến đây nhìn thử thôi, nhìn thử cũng không được sao?”
Trương Dục Hiên cũng chưa từng đến những nơi như thế này, từ lúc bước vào cửa hắn đã ôm lấy cánh tay của Khâu Ngôn Chí, mở to hai mắt, tò mò nhìn khắp nơi.
“Ngôn Ngôn, nơi này không giống như trong tưởng tượng của tôi.” Trương Dục Hiên ghé đến bên tai Khâu Ngôn Chí thì thầm.
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Nó cũng khác với những gì tôi mà nghĩ.”
Trong tâm trí của Khâu Ngôn Chí, gay bar không ngập trong vàng son thì cũng phải xa và hoa truỵ lạc, rồng rắn lẫn lộn.
Nhưng nơi này, thật sự là sạch sẽ quá mức.
Tuy ánh đèn ở đây có hơi mờ ảo nhưng lại là loại màu vàng ấm cúng, trên vách tường là những dải cầu vồng cùng với những bông hoa hướng dương theo phong cách tranh sơn dầu, ngay góc tường đặt một chiếc đàn piano cổ điển bằng gỗ Steinway, toàn bộ quán bar mang lại một cảm giác nghệ thuật khiến cho người ta rất thoải mái.
“Ngôn Ngôn, cậu có chắc là mình có thể bung lụa ở một nơi thế này không?” Trương Dục Hiên hỏi nhỏ.
Trước khi dẫn Trương Dục Hiên đến đây, Khâu Ngôn Chí đã nói mình bị Hạ Châu đả kích rất lớn và cảm thấy đau khổ không thôi, nên muốn đến nơi này xả stress cũng như thuận tiện nhìn thử thế giới mới luôn.
Tuy Trương Dục Hiên cảm thấy như vậy không được tốt cho lắm, nhưng vẫn ủng hộ Khâu Ngôn Chí vô điều kiện.
“Không hẳn.” Khâu Ngôn Chí nói, “Thật ra là tôi muốn để cậu nhìn thấy một thế giới mới, cho cậu biết trên đời này trừ đàn anh của cậu ra còn có…”
Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí im bặt.
Trương Dục Hiên nhìn về phía cậu: “Còn có gì?”
Khâu Ngôn Chí có chút hoảng loạn mà quay đầu, kéo Trương Dục Hiên xoay người vào trong góc: “…Còn có những người đàn ông ưu tú khác, cậu ngồi ở đây đợi tôi, đừng lộn xộn, tôi đi toilet xíu.”
Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị rời đi, lại quay đầu dặn dò Trương Dục Hiên thêm lần nữa: “Không được nói chuyện với người lạ, người ta đưa gì cũng không được nhận biết chưa? Ngoan ngoãn ở đây đợi tôi về.”
Khi nãy Khâu Ngôn Chí mới nhìn thấy một người.
… Hy vọng là cậu nhìn lầm.
Khâu Ngôn Chí dựa theo trí nhớ, đuổi theo bóng dáng của người kia, cậu nhanh chóng rẽ vào một góc, đi qua một đường hành lang thật dài, sau đó nhìn thấy hai người đàn ông đang bước vào phòng riêng.
Tư thế của bọn họ vô cùng tình tứ, người áo đen vén vạt áo của người mặc áo sơ mi trắng lên, sờ eo người kia.
Cậu đang chuẩn bị đi về hướng đó, đột nhiên có người chắn ngay trước mặt cậu.
“… Khâu Ngôn Chí?” Vẻ mặt của Thẩm Tinh Vĩ có chút vi diệu, “Sao em lại ở chỗ này?”
Khâu Ngôn Chí: “Vậy còn anh tại sao lại ở đây?”
“Đây cũng là quán bar của anh, trùng hợp quá đi.” Thẩm Tinh Vĩ cười tủm tỉm nói, “Thật ra anh mở nhiều quán bar lắm, gay bar này cũng là một trong những số đó, có phải rất ngạc nhiên khi gặp lại anh không?”
Ngạc nhiên thì cũng không hẳn.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy Thẩm Tinh Vĩ cũng giống như vị bác sĩ chữa eo và đầu cho cậu vậy, thuộc dạng nhân vật NPC không ảnh hưởng quá lớn, cho nên mới được dùng đi dùng lại.
Nhưng có người quen ở đây cũng tốt.
Khâu Ngôn Chí hỏi hắn: “Anh có biết hai người khi nãy đi vào phòng là ai không?”
“?” Thẩm Tinh Vĩ nhìn thoáng qua hướng đó, sau đó nói, “Là một cặp đấy, tháng sau người ta chuẩn bị cưới rồi, một trong số đó còn là khách quen ở đây nữa, làm sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, sau đó hỏi: “Bọn họ tên gì vậy?
“Tỉnh Trạch Vũ và Diệp Hoành Viễn, sao thế? Người quen của em à?”
Khâu Ngôn Chí không quen, thậm chí đến hôm nay cậu mới biết đến tên của người kia.
Tỉnh Trạch Vũ.
Người vừa rồi bị người khác sờ eo.
Chính là người ở trong tấm ảnh chụp lén mà tối qua Trương Dục Hiên uống say lấy ra cho cậu xem.
Người đàn anh tháng sau sẽ kết hôn của Trương Dục Hiên.
Tỉnh Trạch Vũ.
Trương Dục Hiên thật sự là ngốc đến không thể ngốc hơn, đi hóng tin tức mà chỉ đi nghe có một nửa, biết người ta kết hôn nhưng lại không biết đối tượng kết hôn của người ta là nam hay nữ.
Mười năm trước người ta nói với hắn là thích con gái.
Hắn liền mặc váy suốt mười năm.
Kết quả bây giờ người ta sắp cưới một thằng đàn ông.
Vậy mà Trương Dục Hiên lại cứ tưởng người ta là thẳng nam, sáng nay còn tính đến chuyện đi chuyển giới nữa.
Sao lại có một người ngốc đến vậy chứ?
Khâu Ngôn Chí phải mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cậu chậm rãi trở về chỗ của mình.
Cậu lưỡng lự suốt cả dọc đường đi, không biết có nên nói chuyện này cho hắn không.
Hình như Trương Dục Hiên đã đợi cậu rất lâu, vừa nhìn thấy cậu về đã lập tức vẫy vẫy tay với cậu.
Khâu Ngôn Chí ngồi vào chỗ đối diện với Trương Dục Hiên.
“Sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm, lúc nãy cậu rời đi thì tôi đã thấy sao sao rồi.” Trương Dục Hiên thật cẩn thận hỏi cậu, “Có phải vừa rồi cậu cũng nhìn thấy bọn họ không…”
“Cũng?” Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, thử dò hỏi lại: “… Cậu cũng thấy bọn họ sao?”
Trương Dục Hiên mím môi: “Hai người lớn xác còn đi ngang qua tôi như vậy, sao tôi có thể không thấy cho được.”
Khâu Ngôn Chí nhìn mặt Trương Dục Hiên, càng nhìn càng thấy sắc mặt hắn tái nhợt không có sức sống, đau lòng vô cùng, cậu nắm lấy tay hắn, cho hắn an ủi: “Bé Dục à, chúng ta đừng nghĩ đến tên khốn đó nữa, được không?”
“Được.” Trương Dục Hiên trịnh trọng gật đầu.
Trương Dục Hiên thầm nghĩ.
Theo như những gì mà hắn nhìn thấy cách đây năm phút trước, Hạ Châu và Mạnh Tề Khang xuất hiện thân mật ở một nơi như vậy nhất định là đang ngoại tình.
Từ hôm nay trở đi, cho dù Khâu Ngôn Chí muốn ly hôn, ngoại tình hay là báo thù thì Trương Dục Hiên hắn đều sẽ ủng hộ hết mình.
Mới vừa rồi còn bị Hạ Châu tổn thương bằng lời nói, nay lại thấy Hạ Châu đi cặp kè với người khác.
Ngôn Ngôn thật đáng thương.
Trong lòng Trương Dục Hiên cảm thấy rất đau lòng.
Thẩm Tinh Vĩ đứng trước quầy pha chế, nhìn Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiện ở bên góc phải đang nhìn nhau đắm đuối, tay trong tay với nhau, tối qua còn suýt diễn một màn tình cảm mãnh liệt tại một quán bar khác của hắn, sau đó lại nhìn sang góc khác, Hạ Châu đang cùng uống rượu với Mạnh Tề Khang, cuối cùng hắn nhớ đến vẻ mặt đầy giận dữ của Khâu Ngôn Chí khi đuổi theo cặp đôi sắp cưới kia đến trước cửa phòng riêng.
Thẩm Tinh Vĩ lấy một ly rượu ra, thở dài một hơi.
Uầy, cái giới gay này cũng thật là loạn.
- -----oOo------