Editor: Cô Rùa
Khâu Ngôn Chí hùng hồn diễn trò ở trước mặt Hạ Châu là thế, nhưng đến khi vừa rời khỏi chỗ đó đã cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
“Khâu Ngôn Chí, ngài tuyệt quá đi mất! Em không ngờ là ngài có thể xoay chuyển được tình thế lúc nãy luôn á, vừa rồi em còn tưởng hai ta cht chắc rồi, năng lực xạo ke của ngài đúng là đỉnh của chóp!! Sao ngài có thể làm được bộ dáng cây ngay không sợ cht đứng dưới tình huống bất lợi như thế hay vậy?!!”
Giọng của Đại Hoàng chân thành vô cùng, đôi mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, như thể rất hâm mộ Khâu Ngôn Chí, chẳng qua câu từ mà nó dùng nghe cứ chói tai thế nào, khiến Khâu Ngôn Chí chỉ muốn đấm nó một phát cht tươi.
“Nín, nói thêm câu nữa là ông bóp cht mày ngay.” Khâu Ngôn Chí hạ giọng nói với Đại Hoàng.
Đại Hoàng rụt cổ lại, không dám hó hé gì thêm nữa.
“Đàn anh?” Diệp Minh Húc có hơi hoang mang, “Anh mới nói gì vậy?”
“Không có gì, em nghe lầm.” Khâu Ngôn Chí mặt không đổi sắc nói.
Diệp Minh Húc do dự một chút, quay đầu nhìn Hạ Châu vẫn còn đang đứng yên tại chỗ cũ, khẽ ghé đến bên tai Khâu Ngôn Chí nói: “… Đàn anh, người vừa nãy… Có phải người đó quấy rối anh hay không?”
Không phải… Ngược lại là anh ăn hiếp ảnh thì có.
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, bình thản nói: “Làm gì có, em không cần phải để tâm đâu, nhìn anh dễ bị bắt nạt lắm à?”
Diệp Minh Húc bắt một chiếc tắc-xi: “Mình về ký túc xá thôi anh.”
Khâu Ngôn Chí ngập ngừng một chút, sau đó cởi áo khoác ra trả lại cho Diệp Minh Húc: “Em về trước đi, anh còn phải ghé qua một nơi nữa.”
Khâu Ngôn Chí muốn về nhà hỏi ba mình một số chuyện liên quan đến Hạ Châu.
Hơn nữa cậu cũng cần phải bàn bạc lại với Đại Hoàng, nhưng Diệp Minh Húc cứ kè kè bên cạnh cậu như vậy, thật sự làm cậu không có cách nào nói chuyện được với Đại Hoàng.
Diệp Minh Húc nhìn chiếc váy bị ai kia xé rách đang vắt vẻo trên người Khâu Ngôn Chí, định nói cái gì đó lại bị Khâu Ngôn Chí giành trước: “Em cầm áo khoác đi nè, lát nữa anh qua chỗ đối diện mua một bộ đồ mới. Với lại mau lên xe đi đừng để bác tài đợi, ngày mai gặp nha.”
Diệp Minh Húc thở dài, cầm lấy áo khoác: “Thôi được, ngày mai gặp lại nhé đàn anh.”
Khâu Ngôn Chí vỗ vỗ vai Diệp Minh Húc, sau đó thản nhiên đưa tay kéo kéo lại cổ váy, đi về phía cửa hàng quần áo ở đối diện.
Khi Khâu Ngôn Chí mặc đồ nam từ trong cửa hàng đi ra, cậu cảm thấy đã dễ thở hơn rất nhiều, cũng nhanh chóng ném chiếc váy kia vào thùng rác bên ven đường.
Đại Hoàng thấy tâm trạng của Khâu Ngôn Chí đã tốt hơn một chút, lại bay đến trước mặt cậu, cẩn thận mở miệng: “Bây giờ… Em có thể nói chuyện được rồi chứ ạ?”
Khâu Ngôn Chí liếc nó một cái, lạnh lùng mà nói: “Em muốn nói gì, nói thẻ reset trị giá . bên em có thể dễ dàng xóa sạch tất cả dấu vết trên thế giới, càng miễn bàn đến ký ức của một NPC nho nhỏ à?”
Đại Hoàng cúi đầu.
Khâu Ngôn Chí: “Hay em muốn nói Hạ Châu chỉ là một trình tự ở trong game, là một nhân vật nền không có tính tồn tại, cho dù bây giờ có gặp mặt thì chắc chắn cũng không có lần thứ hai, hơn nữa khi công lược nhân vật này thì các đối tượng công lược khác sẽ tự động biến mất khỏi thế giới, là thiết kế tài tình của game mấy em?”
Đại Hoàng cúi đầu càng thấp hơn, xấu hổ đến muốn độn thổ
Khâu Ngôn Chí: “Cho nên, có thể trả lại . tiền mua thẻ reset cho tôi không?”
Đại Hoàng khẽ lắc đầu: “Rất xin lỗi ngài, chuyện này nằm ngoài quyền hạn của em ạ.”
“Game của mấy em đúng là chó cht.” Khâu Ngôn Chí mắng.
Sắc vàng trên mặt của Đại Hoàng đều chuyển thành màu đỏ tươi, vẻ mặt tội lỗi như tội nhân thiên cổ: “Thành thật xin lỗi ngài.”
Chửi cũng chửi rồi, mắng cũng mắng rồi, Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt: “Cho nên nói, hiện tại chính là: không có cách nào rời khỏi trò chơi, không có cách nào gọi khẩn cấp, sau khi sử dụng thẻ reset thì dòng thời trở lại trước đám cưới của tôi và Hạ Châu một tuần, nhưng lại xóa sạch toàn bộ những gì đã xảy ra trước đó giữa hai bọn tôi, và tất cả NPC đều không có ký ức của ván game trước…”
“Trừ Hạ Châu ra.” Khâu Ngôn Chí dừng một chút, nói tiếp: “Có vẻ như anh ấy vẫn còn nhớ tất cả, nhưng không biết anh ấy có thể tự lý giải được tại sao dòng thời gian lại đột ngột trở về hay không. Có điều dựa theo tình huống hiện tại, có lẽ anh ấy vẫn chưa đoán ra được bản thân đang ở trong game, về chuyện này có thể tạm thời yên tâm.”
“Ngoài ra, rất nhiều bug trong con game này đều có liên quan đến Hạ Châu, ví dụ như chuyện đồng hồ cát nổ, chuyện tôi không có cách nào đăng xuất game, chuyện tôi rời khỏi anh ấy thì thế giới sẽ biến mất, hay dùng thẻ reset cũng không có tác dụng với anh ấy.”
Khâu Ngôn Chí càng nói càng cảm thấy tức giận, cậu đá vào một cái cây ven đường hờn dỗi nói.
“Mẹ kiếp, Hạ Châu là NPC thành tinh à?! Tại sao tất cả các vấn đề đều có liên quan đến ảnh vậy!”
Khâu Ngôn Chí bực bội cào cào tóc, nghẹn ngào nói: “Đại Hoàng, bây giờ tôi phải làm sao đây?”
Đại Hoàng châm chước nói: “Trước hết, ngài tuyệt đối không thể để Hạ Châu đoán ra được đây là thế giới trò chơi, kế đó, ngài phải tiếp tục bám sát cốt truyện với Diệp Minh Húc, đồng thời cũng phải cẩn thận không được giẫm lên vết xe đổ trước đó, không được OOC trước mặt cậu ta…”
“Cuối cùng, nếu ngài muốn thoát khỏi trò chơi này, hay là ngài cứ mặc cho số phận đi, tới đâu hay tới đó, đợi xem khi nào thì hệ thống game có thể khôi phục lại, hoặc là có thể tự mình chủ động, thử…”
“Thử công lược Diệp Minh Húc.” Khâu Ngôn Chí nói tiếp.
Đại Hoàng gật gật đầu.
Thành thật mà nói, việc kết luận công lược Diệp Minh Húc có thể giúp cậu rời khỏi trò chơi là một chuyện hoàn toàn không có cơ sở, từ đầu đến cuối đều chỉ là suy đoán, lý do cậu nói như vậy chỉ có một, bởi vì đây là con đường duy nhất còn lại trước mặt cậu.
Khâu Ngôn Chí nhớ lại thời mình còn học trung học, Tiểu Rác Rưởi ngồi cạnh cậu giảng cho cậu một bài toán hình vô cùng khó.
Tiểu Rác Rưởi chỉ vào những điều kiện ít ỏi mà đề cho, nói với cậu.
“Khi tất cả các con đường đều bị chặn và trước mắt cậu chỉ còn một con đường duy nhất, thì đó chính là đáp án chính xác.”
Cho dù cậu không biết con đường này sẽ dẫn mình đến đâu, có rộng mở hay không, nhưng nếu cậu không muốn ở đây chờ cht thì cậu cũng chỉ có thể đi con đường này.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhìn thấy được một tia hy vọng rời khỏi trò chơi, cho dù là nhỏ nhất.
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng: “Lúc tôi đề xuất phương án này, em còn bảo tôi tào lao.”
Đại Hoàng ngượng ngùng gãi đầu: “Trong hoàn cảnh đó, dù là ai cũng đều cảm thấy ngài vừa ý với vẻ đẹp của Diệp Minh Húc mà.”
Khâu Ngôn Chí hừ lạnh một tiếng: “Vì mặt của cậu ta? Em nghĩ tôi là người nông cạn như vậy sao?”
Đại Hoàng: “Lúc mới vào game, bởi vì thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Hạ Châu mà ngài quên mất mình đã làm gì rồi à? Khi đó ngài vừa nhìn thấy Hạ Châu quá đẹp trai mà không nói hai lời đã chọn con người ta rồi, ngài còn nói ngài không nông cạn…”
Khâu Ngôn Chí có chút xấu hổ mà cào đầu: “Lúc ấy tôi làm vậy là có nguyên nhân…”
Đại Hoàng: “Nguyên nhân gì?”
… Bởi vì Hạ Châu cực kỳ giống Tiểu Rác Rưởi.
Khâu Ngôn Chí ho hai tiếng, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bớt nhiều chuyện, đi thôi, tôi phải về hỏi ba tôi về Hạ Châu một chút, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”
Đại Hoàng có chút thắc mắc: “Tuy Hạ Châu quả thật rất khó đối phó, nhưng tại sao em lại cảm thấy ngài không quan tâm Diệp Minh Húc một chút nào nhỉ? Giống như ngài căn bản chẳng để tâm đến cậu ta á…”
Đúng lúc này, Khâu Ngôn Chí nhận được một tin nhắn.
Là của Diệp Minh Húc.
Diệp Minh Húc hỏi cậu khi nào thì về, ngày mai có muốn ăn sáng cùng nhau không, còn nói đã tìm được một tiệm bán đồ ăn sáng vô cùng ngon.
Khâu Ngôn Chí giơ điện thoại lên cho Đại Hoàng xem, giọng điệu thờ ơ: “Bởi vì cậu ta quá dễ dàng.”
… Dễ dàng á?
Đại Hoàng nhìn Khâu Ngôn Chí, chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “… Ngài đúng là một tên cặn bã.”
Game thôi mà.
Khâu Ngôn Chí nhún vai, không thèm để ý mà đi về phía trước.
Lúc Khâu Ngôn Chí về đến nhà thì Khâu Kình Thương đang đọc sách trong phòng làm việc. Khâu Kình Thương vốn dĩ có hơi mệt, cũng đã tính sẽ chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy Khâu Ngôn Chí về nhà thì lấy lại tinh thần, kéo cậu đi chơi cờ.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí định bụng sẽ giả vờ vô tình hỏi ba mình về Hạ Châu. Nhưng cậu biết trước giờ cậu chưa bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan đến công việc với ba, lúc này lại đột nhiên hỏi về đối tác làm ăn của ba thì quả thật rất kỳ quái.
Dưới tình huống như vậy, cậu càng cố tỏ ra bình thường thì lại càng bất thường, vì vậy dứt khoát hỏi thẳng luôn: “Ba, có phải ba có một đối tác làm ăn lâu năm tên là Hạ Châu phải không?”
“Ừ? Con biết Hạ Châu sao?”
“… Tình cờ, tình cờ quen thôi ạ. Ba có thấy dạo gần đây anh ấy có gì khác thường không?”
Khâu Kình Thương ngẩng đầu nhìn vào mắt Khâu Ngôn Chí, đặt một con cờ đen xuống: “Đúng là có chút khác thường.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn về phía ông, chớp chớp mắt: “Khác chỗ nào ạ?”
Khâu Kình Thương trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Ngôn Ngôn, có phải con và Hạ Châu đang yêu nhau không?”
Khâu Ngôn Chí: “…?”
Khâu Ngôn Chí suýt nữa đã lật luôn bàn cờ.
… Không phải ba à, ba dựa vào đâu mà cho ra loại kết luận như thế hả?
Khâu Ngôn Chí buông cờ trắng trong tay mình xuống, cuối cùng cũng không có cách nào bình tâm mà tiếp tục chơi cờ: “Ba, ba nói gì vậy? Không thể nào có chuyện đó được! Con với ảnh căn bản không thân!”
Khâu Kình Thương: “Thật không? Khoảng thời gian này cậu ta thường xuyên ghé qua nhà mình lắm, còn hay nhắc đến con nữa.”
“Ảnh nhắc gì con? Nhắc khi nào ạ? Lần đầu tiên nhắc tới là lúc nào? Mới hôm nay sao?” Khâu Ngôn Chí khẩn trương hỏi.
Khâu Kình Thương nhìn phản ứng của Khâu Ngôn Chí, trong lòng thầm hiểu đôi chút.
“Không có gì, chỉ là hỏi tại sao con lại không có ở nhà, không phải hôm nay, hình như là hơn một tháng trước.”
Hơn một tháng trước? Tức là giữa tháng tám?
Giữa tháng tám, theo như dòng thời gian của ván game trước mà nói, hình như lúc đó Hạ Châu vẫn còn chưa gặp cậu.
Nói cách khác, thẻ reset đưa Hạ Câu trở về lúc hai người bọn họ vẫn chưa gặp nhau sao?
Khâu Ngôn Chí nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người.
Thẻ reset đưa Hạ Châu trở về khoảng thời gian mà họ chưa gặp nhau.
Đáng nhẽ tất cả mọi thứ đã vô cùng hoàn hảo, nhưng chẳng ai ngờ Hạ Châu vẫn còn giữ được ký ức.
Khâu Ngôn Chí chui vào trong chăn, trằn trọc một hồi đều không ngủ được.
Thì ra bốn tháng mà cậu đã trải qua ở ván game trước, cũng không phải chỉ có mỗi mình cậu là người duy nhất còn nhớ.
Thì ra Hạ Châu vẫn còn nhớ cậu, nhớ rõ từng chút một.
Thì ra sau khi Hạ Châu trở về bốn tháng trước cũng không hề có ý tránh né cậu, càng không có ý không gặp lại cậu vĩnh viễn, mà ngược lại còn cố hết sức tìm kiếm cậu.
Hơn nữa Hạ Châu biết rõ tất cả những chuyện kia đều là do một tay Khâu Ngôn Chí cậu dàn dựng, khiến anh bị ép phải cưới cậu, nhưng anh vẫn tham gia tiệc sinh nhật của Khâu Kình Thương, thậm chí hôm đó còn uống không ít rượu.
Đến đi khi tiệc tàn, anh còn khàn giọng chặn Khâu Kình Thương lại, hỏi, tại sao Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa xuất hiện?
Khâu Ngôn Chí lẳng lặng nằm trên giường, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của bức màn, rải vài đốm sáng như ngôi sao lên trần nhà.
Lốm đốm từng chấm, nổi bật vô cùng.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, vô thức duỗi tay ra chạm lên vị trí nơi tim mình, cảm thấy nơi ấy truyền ra một cơn đau nhè nhẹ không rõ tại sao.
“Cái bug Hạ Châu này thật sự là quá khó đối phó.” Đại Hoàng thở dài một hơi, bay đến bên cạnh Khâu Ngôn Chí, sau đó cũng học theo cậu nằm lên giường, “Không còn cách nào khác, xem ra ngài chỉ có thể làm bộ như không quen anh ta, chỉ cần ngài khăng khăng bản thân chưa từng gặp anh ta, không biết anh ta thì anh ta cũng chẳng thể làm gì. Đến lúc đó, cùng lắm là anh ta cảm thấy não mình có vấn đề, hoặc viển vông hơn một chút thì cảm thấy mình chuyển kiếp hay gì đó, chỉ cần ngài không nói, thì có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ ra đây chỉ là một thế giới trò chơi.”
Khâu Ngôn Chí không lên tiếng.
“Khâu Ngôn Chí? Ngài ngủ rồi hả?” Đại Hoàng hỏi.
Qua một hồi lâu, Đại Hoàng mới nghe thấy Khâu Ngôn Chí thều thào nói.
“… Đại Hoàng, tôi khốn nạn quá.”
Hả?
Đại Hoàng quay đầu, thấy Khâu Ngôn Chí dùng gối che đầu mình lại, không nói gì.
Đại Hoàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ngài hình dung Diệp Minh Húc, một thanh niên ngay thẳng, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết tựa như ánh mặt trời nhỏ kia bằng hai từ “dễ dàng”, ngài mặc kệ người ta không thèm để ý đến người ta cũng không thấy ngài cảm thấy mình cặn bã. Bây giờ chẳng qua chỉ là nghiêm túc thảo luận cách đối phó với một cái tổ hợp lỗi Hạ Châu mà thôi, sao lại cảm thấy mình cặn bã rồi?
… Khâu Ngôn Chí ngài cũng thật là kỳ quái.
Tối qua Khâu Ngôn Chí mất ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lên cao, nhưng dù vậy cậu vẫn buồn ngủ đến không thể mở mắt ra được.
Cậu ngáp một cái sau đó lại duỗi eo lười biếng, kéo dép lê cùng đầu tóc tổ gà của mình đi rửa mặt.
Kết quả ngay khi vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.
Hạ Châu đang đứng ở trong phòng vệ sinh.
Dáng người anh cao ngất trong bộ đồ vest và giày da, hoàn toàn đối lập với bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Khâu Ngôn Chí trong bộ đồ ngủ với tổ gà trên đầu.
Khâu Ngôn Chí mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn chưa có tỉnh táo, khi nhìn thấy Hạ Châu xuất hiện ngay khi mình rời giường như vậy, cậu gần như đã quên mất mối quan hệ hiện tại của bọn họ là gì, ngái ngủ mà gọi một tiếng: “Hạ Châu… Anh xê qua một chút đi, em muốn rửa mặt.”
Ánh mắt Hạ Châu dần trở nên sâu không lường được, sau đó anh dịch sang bên cạnh, nhường một con đường cho Khâu Ngôn Chí.
Anh quay đầu, nhìn Khâu Ngôn Chí mắt nhắm mắt mở đi đến bồn rửa tay, kế đó anh nâng tay lên đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Bàn tay đặt trên nắm cửa của anh hơi khựng lại trong phút chốc.
Sau đó tay anh dần di chuyển xuống, ngón tay mảnh khảnh từ từ chạm lên chốt cửa.
Lạch cạch một tiếng, cửa đã khóa lại.
Khâu Ngôn Chí mơ mơ màng màng nặn kem đánh răng lên bàn chải, nhưng giây phút cậu vừa mới nhét bàn chải vào trong miệng, khi mà khoảnh khắc hơi lạnh từ vị kem đánh răng bạc hà chạm vào răng cậu, Khâu Ngôn Chí nhận ra có chỗ nào đó sai sai, cậu giật nảy người một cái, nhìn thấy Hạ Châu đang đứng sau lưng mình từ trong gương
Trái tim Khâu Ngôn Chí trật mất một nhịp, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ bao phủ lấy cậu mới nãy đều biết mất không còn thấy tăm hơi, cậu rút bàn chải ra khỏi miệng, hốt hoảng quay đầu nhìn Hạ Châu.
Hạ Châu bước từng bước về phía cậu, trên mặt không có chút cảm xúc gì.
Khâu Ngôn Chí đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh như đánh trống, luống cuống cả lên, câu lui về phía sau, mạnh mồm nói: “Anh làm gì ở đây?!”
Đương nhiên, nếu xem nhẹ đầu tóc xù sau một đêm của Khâu Ngôn Chí, cùng cổ áo rộng thùng thình, và đôi dép lê không hề hợp với chân cậu, thì biểu cảm lúc này của cậu quả thật là có thể dọa người.
Nhưng trong tình cảnh bây giờ, cộng với vẻ mặt này của cậu ấy thì chỉ làm cho người khác muốn cười thôi.
Trong tay Khâu Ngôn Chí vẫn còn cầm bàn chải đánh răng, cậu chỉ thẳng về phía anh, vẻ mặt phòng bị: “Nè nè, đây là nhà tôi đó nha! Anh, anh đây là xâm nhập trái phép!”
Hạ Châu thật sự cười ra tiếng, anh tiến về phía trước hai bước: “Vậy em muốn làm thế nào, gọi người đến à?”
Khâu Ngôn Chí bị ép lùi về phía sau, mãi đến khi sau lưng chạm đến bức tường lát gạch sứ lạnh lẽo, cậu mới hết đường lui.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hạ Châu: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đây là nhà tôi, ba mẹ tôi đều đang ở đây, anh đừng có càn rỡ.”
“Càn rỡ?” Dường như Hạ Châu lại khẽ cười thêm một tiếng, sau đó đầu ngón tay có hơi lạnh của anh chạm lên cúc áo của Khâu Ngôn Chí, “Cái gì gọi là càn rỡ?”
Ngón tay anh thon dài nhẹ nhàng khều một cái, cúc áo của Khâu Ngôn Chí lập tức bung ra, Hạ Châu nhìn cậu, hỏi, ánh mắt có thể gọi là rất nghiêm túc: “Như vậy à?”
Tuy đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Hạ Châu cởi cúc áo. Nhưng Khâu Ngôn Chí sống hai mươi mấy nồi bánh chưng như vậy rồi, từ trước đến nay chỉ có cậu đi ghẹo người ta, còn bị người khác ghẹo như này thì vẫn là lần đầu tiên. Gương mặt lập tức đỏ phừng, ngay cả nói chuyện cũng nói không xong: “Hạ Châu, anh…”
Khâu Ngôn Chí vẫn đang cầm bàn chải đánh răng, cậu chỉ có thể đỏ mặt, dùng một tay khác đẩy anh ra, rồi lại bị người ta nhẹ nhàng gạt đi.
Giọng Hạ Châu thâm trầm nói: “Đừng quậy, em cài nhầm cúc áo rồi.”
Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình cài sai cúc áo, bắt đầu từ cúc đầu tiên đã thấy sai rồi, làm cả hàng cúc trên bộ đồ ngủ đều bị lệch mất một hàng, vừa rồi Hạ Châu chỉ là cởi chiếc cúc đầu tiên bị cài nhầm của cậu thôi.
… Chẳng trách lại cảm thấy cổ áo hôm nay cứ rộng rộng thế nào.
Khâu Ngôn Chí lập tức cảm thấy mặt đỏ tai hồng: “Tôi tự cài lại được, ai mượn đến lượt anh!”
Khâu Ngôn Chí xoay lưng về phía Hạ Châu cài cúc lại, không biết có phải tại vì đang cầm bàn chải đánh răng hay là do Hạ Châu đang đứng đằng sau, mà Khâu Ngôn Chí mất cả buổi trời cũng không tài nào cài lại được, ngay cả cúc đầu tiên do Hạ Châu cởi ra cũng cài lại không xong, gấp đến độ lỗ tai đều phát nóng.
Giây tiếp theo bả vai đã bị người ta nắm lấy xoay ngược lại.
Hạ Châu hơi cúi đầu, lông mi tạo thành một bóng râm dài ở trên má.
Anh duỗi tay ra, không nói lời nào, chỉ kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc cài sai của Khâu Ngôn Chí, sau đó cài đúng lại từng chiếc một cho cậu.
Năm ngón tay của anh thon dài cài lại cúc áo trên bộ đồ ngủ màu lam nhạt của Khâu Ngôn Chí, động tác của anh chậm rãi, tao nhã hệt như đang trang trí một tác phẩm nghệ thuật nào đó.
Khâu Ngôn Chí nhìn anh, không biết tại sao lại cảm thấy hô hấp có chút rối loạn.
Lúc chỉ còn lại ba chiếc cúc, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí chợt căng thẳng, đang định đẩy Hạ Châu ra.
Hạ Châu thấp giọng nói: “Anh khóa cửa rồi.”
Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi.
Giây tiếp theo.
“Lạch cạch.” Cửa bị người ta đẩy ra.
Ngoài cửa là Khâu Kình Thương đang đứng ngây người, cùng với Chung Nhã Bách đang đi tới.
“Kình Thương, ông mau đi rửa tay đi, còn cậu kia đâu? Đã bảo ông đừng có cầm vào cái đó rồi ——”
Đột nhiên Chung Nhã Bách nín thinh.
Bà nhìn Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu với vẻ mặt không thể tin được.
Khâu Ngôn Chí:… Ba, mẹ, nếu con nói ảnh chỉ đang giúp con cài lại cúc áo thì hai người có tin không?
- -----oOo------