Editor: Cô Rùa
Toàn thân Khâu Ngôn Chí run lên một cái, đột nhiên cảm thấy lông tơ trên người mình dựng đứng, nổi hết cả da gà.
… Cậu thật sự sợ hãi.
Cho dù Hạ Châu chỉ là NPC, thì hiện tại cũng đã trở thành một NPC bị lỗi không thể khống chế được.
Cậu thật sự rất sợ mạng sống mong manh của mình cứ vậy mà oẳng trong tay của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, lông mi dài che khuất đi tầm mắt, không những vậy nó còn đang khẽ run run, lộ rõ sự bất an trong cậu, cuối cùng cậu đành chịu thua: “Hạ Châu, anh buông tôi ra trước có được không…?”
Hạ Châu không trả lời.
Khâu Ngôn Chí mím chặt môi, vươn tay ra, muốn gỡ tay của Hạ Châu xuống khỏi gáy mình.
Một ngón hai ngón bị gỡ ra, ngay khi sắp thoát khỏi gọng kìm kia thì giây tiếp theo lại bị người ta bóp lấy cằm.
Hạ Châu buộc Khâu Ngôn Chí phải quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Bên trong cặp mắt đen nhánh chứa đầy những cảm xúc mãnh liệt, thậm chí còn có xu hướng ngày càng gia tăng, khiến người khác gần như choáng ngợp.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Khâu Ngôn Chí, nói.
“Khâu Ngôn Chí, em nói cho anh biết anh phải làm thế nào để xóa cái dấu này đi?”
Khâu Ngôn Chí khàn giọng nói: “… Anh buông tôi ra trước đã.”
Hạ Châu lại làm như điếc không nghe thấy, đã vậy còn dùng thêm lực, khiến đôi má trắng ngần của Khâu Ngôn Chí hằn lên một dấu tay màu hồng trắng.
Khâu Ngôn Chí gần như có thể nghe được cả tiếng xương của mình kêu lên, tưởng tượng đến việc bản thân có thể sẽ bị Hạ Châu git cht một cách không rõ ràng tại nơi này, Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy mũi mình cay xè, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.
Cậu khàn giọng nói: “Hạ Châu… Anh làm tôi đau.”
Nước mắt của Khâu Ngôn Chí rơi lên tay Hạ Châu, nhiệt độ nóng cháy khiến Hạ Châu vô thức cảm thấy tim mình như thắt lại, lập tức dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cậu.
“Nếu không làm em đau thì em có thể nhớ lâu được sao?”
Hành động lau nước mắt đột ngột này của Hạ Châu cùng với giọng nói trầm ấm ôn nhu kia làm Khâu Ngôn Chí thoáng sững sờ, cho rằng Hạ Châu đã trở về bình thường.
Hạ Châu nghiêng người đến, hôn lên môi Khâu Ngôn Chí.
Ban đầu là một nụ hôn rất đỗi dịu dàng, Khâu Ngôn Chí ngơ ngơ chớp mắt, có chút lúng túng không biết phải làm sao, nhưng cả người đều vì hành động nhẹ nhàng bất chợt này mà mềm nhũn, ai ngờ giây tiếp theo Hạ Châu đã cắn một phát lên môi cậu.
Nụ hôn này ngày càng trở nên mãnh liệt, như là muốn ăn tươi nuốt sống Khâu Ngôn Chí vào bụng, mạnh bạo đến nổi môi Khâu Ngôn Chí đều rỉ máu, giữa răng môi toàn là mùi vị tanh ngọt.
Sau đó nụ hôn của đối phương lại dần dời xuống.
Nhiệt độ như có thể làm phỏng da thịt ấy cuối cùng dừng lại trên dấu răng vừa mới bị ngón tay cọ xát qua, sau đó đối phương há miệng, không hề thương tiếc mà cắn mạnh xuống.
Ưmmm!
Khâu Ngôn Chí phải nghiến chặt răng mới có thể kìm lại được tiếng kêu của mình, nhưng cơn đau dữ dội ấy vẫn làm nước mắt snh lý của cậu chảy ra, cho đến khi hàm răng của Hạ Châu rời khỏi cổ cậu, cả người cậu vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt cũng không ngừng được mà lăn dài trên má, sau đó chảy xuống vết thương vừa mới bị cắn qua, lại khiến cậu rùng mình thêm một cái.
Hạ Châu cẩn thận quan sát kỹ dấu vết mà mình mới để lại, là một hình dạng hoàn mỹ, hoàn toàn che đi dấu vết ban đầu kia, một chút cũng không còn sót lại.
Anh lại dùng ngón trỏ sờ lên cái dấu mới ấy, trong lòng sinh ra một cảm giác thỏa mãn bin thái.
Hạ Châu nói: “Khâu Ngôn Chí, sau này không cho phép em gặp lại tên kia nữa.”
Khâu Ngôn Chí đau đến hàm răng run lập cập, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: “Không gặp nữa.”
Hạ Châu lại nói: “Cũng không cho em nghĩ đến hắn.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Không nghĩ đến.”
Hạ Châu: “Càng không cho thích hắn.”
“Bảo đảm không thích.” Khâu Ngôn Chí cắn răng nói, “Tôi không hề thích anh ta một chút nào, anh ta chính là chó. Không đúng, trừ cắn bậy ra, ngay cả chó cũng không bằng.”
Hạ Châu rốt cuộc cũng vừa lòng, xoa đầu Khâu Ngôn Chí: “Ừm, hãy luôn giữ cái suy nghĩ này.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Phát cắn vừa rồi của Hạ Châu cũng quá là tàn nhẫn, thậm chí còn làm cậu chảy máu, hơn nữa vị trí còn vô cùng khó chịu, Khâu Ngôn Chí chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là có thể cảm nhận được đau đớn từ nơi cổ áo cọ trúng, khiến cậu đau đến hít hà, cả người run run.
Từ lúc Hạ Châu mới bắt đầu hôn cậu, Đại Hoàng cũng biến mất không thấy đâu. Mà hiện tại Hạ Châu lại còn ở cạnh cậu, Khâu Ngôn Chí không tìm được cơ hội gọi Đại Hoàng ra để điều chỉnh lại chỉ số đau đớn cho mình.
Chỉ có thể cắn răng nhịn một đường.
Lúc Hạ Châu đi ngang qua một tiệm thuốc, tốc độ xe có hơi chậm lại.
Khâu Ngôn Chí muốn Hạ Châu rời đi một lúc để mình có thể điều chỉnh lại chỉ số đau đớn, cho nên nhỏ giọng nói: “Đau…”
Nào ngờ Hạ Châu chỉ nhìn cậu một cái, lại đạp ga.
Giọng điệu Hạ Châu thản nhiên: “Vết thương không cần lành quá nhanh, nếu không em sẽ không nhớ kỹ.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu, con bà nó. Tổ sư anh.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Khâu Ngôn Chí vang lên, Khâu Ngôn Chí nhìn cái tên trên màn hình, trong lòng căng thẳng, có tật giật mình mà nhìn thoáng qua Hạ Châu, sau đó tắt điện thoại.
Lại nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.
“Minh Húc, chỗ anh xảy ra chút chuyện, có thể anh sẽ không đến nhà em ăn cơm được, lần sau…”
Có điều tin nhắn này còn chưa có soạn xong đã bị Hạ Châu cướp điện thoại.
Khâu Ngôn Chí muốn lấy lại nhưng không được.
Hạ Châu nhìn tin nhắn, cười một tiếng: “Đã hẹn xong hết rồi, làm sao lại đổi ý chứ?”
Sau đó anh tấp xe vào lề, trả lời tin nhắn.
“Nhà em ở đâu? Giờ anh đang ở ngoài đường, có gì anh qua thẳng đó luôn.”
Một phút sau, Diệp Minh Húc gửi địa chỉ tới.
“Em ở số Kim Hạnh Viên, em vừa về đến nhà thì thấy chị dâu em có mua cả cá sống, đàn anh à, anh thích ăn cá hấp hay om?”
Hạ Châu lạnh lùng bấm tắt màn hình, lại nhấn chân ga lần nữa, lái xe về hướng nhà Diệp Minh Húc.
… Rồi tới công chuyện luôn.
Chỉ cần Hạ Châu xuất hiện ở trước mặt Diệp Minh Húc, Khâu Ngôn Chí gần như có thể đoán ra được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng cho dù có xảy ra cái gì đi nữa thì độ khó khi cậu công lược Diệp Minh Húc đều sẽ tăng lên độ.
Hạ Châu đang phá hỏng tất cả các kế hoạch, cũng làm xáo trộn hết cuộc sống ở trong game của cậu.
Nếu Hạ Châu xuất hiện ở trước mặt Diệp Minh Húc, nếu cậu kết hôn với Hạ Châu, nếu tất cả hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo chính của game, nếu Diệp Minh Húc cũng bị lỗi giống như Hạ Châu ở ván trước…
Nếu cậu lại phải đối mặt với không gian trống rỗng, vô tận và trắng xóa kia.
Chỉ nghĩ đến thôi, Khâu Ngôn Chí đã cảm thấy lạnh người.
“Dừng xe.” Khâu Ngôn Chí nói.
Hạ Châu phớt lờ cậu.
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống: “Hạ Châu… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Hạ Châu ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng nên tấp xe lại đó.
Sau khi Khâu Ngôn Chí vào nhà vệ sinh, cậu mở từng buồng ra xem, thấy bên trong không có ai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đại Hoàng, ra đây.” Khâu Ngôn Chí nói.
Khâu Ngôn Chí: “Em có biết chuyện gì mới xảy ra không?”
Đại Hoàng: “Em đọc dữ liệu rồi.”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, lại cảm thấy cổ mình vô cùng đau đớn, nói: “Giảm chỉ số đau đớn cho tôi trước đã.”
Đại Hoàng điều chỉnh lại độ đau, lúc này Khâu Ngôn Chí mới cảm thấy tốt hơn chút.
“À đúng rồi, không phải tối qua em đã xóa mấy dấu răng trên vai của tôi sao? Vậy giờ xóa luôn cái dấu trên cổ tôi luôn đi.”
“Cái này không thể được.”
“Tại sao?”
“Lỡ Hạ Châu nhận ra thì sao, nếu anh ta biết dấu răng mà mình mới để lại biến mất không thấy đâu, chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ. Đợi hai ngày nữa rồi em xoá cho, nếu không sẽ lộ đấy.”
Khâu Ngôn Chí nhớ lại bộ dáng của Hạ Châu lúc cắn mình, trong lòng tràn đầy tức giận, cậu hít sâu một hơi, mới có thể bình tĩnh lại: “Không được, nếu cứ để như vậy thì hệ thống NPC của Diệp Minh Húc sẽ bị sập và tôi sẽ bị con game này chỉnh cht mất.”
“Tôi phải làm cái gì đó mới được. Có thẻ bài nào có thể giúp tôi giải quyết Hạ Châu không?” Khâu Ngôn Chí hỏi.
Đại Hoàng nhỏ giọng nói: “Có thì có, nhưng phải bỏ tiền.”
Khâu Ngôn Chí giật nhẹ khóe miệng.
“Mạng của ông đây bây giờ quan trọng hơn tiền bạc.”
Đại Hoàng nghe xong, đôi mắt lập tức tỏa sáng, nó lấy ra một xấp thẻ màu vàng kim lấp lánh.
“Ngài Khâu, người chơi VIP thân mến, bây giờ em có thể cam đoan với ngài, chỉ cần ngài sẵn sàng bỏ tiền ra ở trong game của bọn em, thì ngài chính là cha là mẹ thiên hạ này.”
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí đi lâu lạ thường thì có hơi cau mày, đang định xuống xe kiểm tra thì lại nhìn thấy bóng dáng của Khâu Ngôn Chí đang trở về từ trong kính chiếu hậu.
Khâu Ngôn Chí mở cửa xe rồi ngồi xuống lại ghế lái phụ, sau đó cúi đầu cài dây an toàn mà không nói lời nào.
Hạ Châu nhìn cậu một cái, nhận ra tâm trạng của Khâu Ngôn Chí dường như không được tốt, mất một lúc lâu mà vẫn chưa cài được dây an toàn.
Hạ Châu thở dài, cầm lấy dây an toàn trong tay cậu: “Đừng quậy nữa, để anh.”
Hạ Châu gục đầu xuống, cài lại dây an toàn.
Khâu Ngôn Chí không cảm xúc cầm cốc nước inox bên cạnh lên.
“Đây có gì khó chứ, em… A!”
Ngay khi Hạ Châu vừa định ngẩng đầu lên lần nữa thì Khâu Ngôn Chí đã cầm chiếc cốc kia tàn nhẫn đập vào sau gáy của Hạ Châu!
Hạ Châu chỉ cảm thấy cái ót tê rần, kế đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Đại Hoàng vui vẻ bay lượn giữa không trung: “Chúc mừng ngài đã sử dụng thành công thẻ one-hit-stun trị giá nhân dân tệ!”
Tay Khâu Ngôn Chí có hơi run.
Thành thật mà nói, khi nãy cậu rất sợ tấm thẻ này sẽ xảy ra lỗi khi dùng lên người của Hạ Châu, cho nên cậu dồn rất nhiều sức vào cú đánh lần này, trong lòng cậu thầm nghĩ, cho dù tấm thẻ này không có tác dụng thì cậu có đập cũng phải đập ngất được Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí sợ Hạ Châu tỉnh lại nên vươn tay cởi cà vạt của Hạ Châu ra, sau đó trói tay phải và tay trái của anh lại với vô lăng.
Sau khi chắc chắn bản thân đã trói đủ chặt, Khâu Ngôn Chí mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kế đó Khâu Ngôn Chí lại mất thêm một lúc lục lọi ở trong xe, mới tìm được bản hợp đồng thiếu sót mà sáng nay ba cậu ký với Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí lấy hợp đồng từ trong túi ra, sau đó xoay người muốn rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, cậu nhìn thoáng qua Hạ Châu còn đang bất tỉnh nhân sự trên ghế lái, lại nghĩ đến bộ dáng tàn nhẫn khi nãy Hạ Châu cắn cổ mình, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Khâu Ngôn Chí quay trở về ghế phụ, bắt lấy một bàn tay đang bị trói với vô lăng của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí há miệng, cắn xuống một cách hung tợn và tràn ngập ý trả thù.
Một phát cắn này của Khâu Ngôn Chí trực tiếp làm tay của Hạ Châu đổ máu, thậm chí còn làm Hạ Châu đau đến tỉnh lại.
Hạ Châu bị đau đớn kéo ra khỏi cơn mê, sau khi mở mắt ra lại vừa hay nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đang mở cửa chuẩn bị rời đi.
Hạ Châu sửng sốt một chút, gọi một tiếng: “Khâu Ngôn Chí, em muốn đi đâu?”
Khâu Ngôn Chí không ngờ tới Hạ Châu tỉnh lại nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn. Cậu quay đầu nhìn Hạ Châu, cười như tắm trong gió xuân: “Đi hẹn hò với bé lớp dưới.”
“Hẹn hò? Khâu Ngôn Chí, em đã quên mất thân phận của mình rồi sao?” Hạ Châu híp mắt lại, giọng nói rét lạnh.
Khâu Ngôn Chí cười tít mắt: “Anh Hạ, hình như anh vẫn còn chưa nhận rõ được tình cảnh lúc này của mình có đúng không?”
Hạ Châu hơi sửng sốt. Lúc này mới nhận ra có chút không thích hợp.
Anh cúi đầu, phát hiện gan bàn tay phải của mình xuất hiện thêm một dấu răng vẫn còn đang rỉ máu, hai tay thì bị trói chặt vào vô lăng, thậm chí còn buộc một cái nút cht.
Sau khi phản ứng lại, cả khuôn mặt Hạ Châu tối sầm: “Khâu Ngôn Chí, cởi ra cho anh!”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt: “Tổng giám đốc Hạ, không bị giáo huấn qua một lần thì làm sao có thể nhớ lâu được.”
Hạ Châu thậm chí còn nghe được cả tiếng nghiến răng của mình.
“Đúng rồi!” Khâu Ngôn Chí giơ phần tài liệu trong tay mình lên trước mặt Hạ Châu, cười rạng rỡ: “Phần tài liệu này tôi xin nhó, chờ ba tôi nghiên cứu kỹ lại sẽ đưa cho anh ký sau, tôi hy vọng lần này anh Hạ có thể tìm được một vị luật sư giỏi.”
Khâu Ngôn Chí nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Mãi đến khi Khâu Ngôn Chí cảm thấy bản thân đã rời khỏi tầm mắt của Hạ Châu, cậu mới dừng lại.
“Ngài có vui không?” Đại Hoàng nói.
Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Vui bình thường.”
Đại Hoàng: “Vậy giờ dùng thẻ bài thứ hai luôn chứ ạ?”
“Bắt đầu đi.”
Đại Hoàng: “Okay, ngài Khâu người chơi VIP thân mến, thứ mà ngài sắp sử dụng chính là thẻ bài tách biệt nhân vật phiền toái, tấm thẻ này có thể cô lập nhân vật phiền phức và gây rắc rối cho ngài. Sau khi ngài sử dụng thẻ này, người đó sẽ không bao giờ đến quấy rầy ngài nữa. Ngài xác nhận dùng thẻ này chứ?”
“Không thể chủ động làm phiền tôi theo cách nào?”
“Cái này thì tùy vào tình huống ạ.”
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.
“Xác nhận sử dụng.”
Bởi vì tức giận mà gương mặt của Hạ Châu đều nhăn lại, cũng may là trước kia anh từng học qua cách gỡ nút cht, chẳng mấy chốc đôi tay của anh đã thoát khỏi trói buộc.
Lúc anh mở cửa xe bước xuống thì gần như là nổi điên lên, anh nghĩ sau khi bắt được Khâu Ngôn Chí, anh sẽ hung hăng nhét cậu vào xe như thế nào, rồi dùng cách thức tương tự ra sao để trói hai tay cậu lại, sau đó sẽ mang cậu về nhà, nhốt cậu vào trong phòng không cho cậu đi đâu, càng đừng nói đến việc bỏ trốn.
Tuy nhiên, tất cả sự phẫn nộ đó, tất cả những tưởng tượng kia, tất cả ý đồ trả thù ấy, đều sụp đổ vào tại giây phút tiếp theo.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí đang bước nhanh ở bên kia đường cách anh tầm trăm mét.
“Khâu Ngôn Chí!” Hạ Châu nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn anh, dường như rất bất ngờ khi thấy Hạ Châu có thể thoát ra nhanh đến vậy. Trên mặt đều là bối rối, hoảng sợ đến ngây ra.
Sắc mặt của Hạ Châu âm u, bước từng bước về phía cậu.
Thì tại một giây này, khoảnh khắc này.
Một chiếc xe tải thật lớn tựa như bóng ma xuất hiện, điên cuồng mà lao thẳng về phía Khâu Ngôn Chí!
Đồng tử Hạ Châu co rút lại, anh nhìn thấy thân thể của Khâu Ngôn Chí bị con xe kia hất bay lên trời, nhìn thấy Khâu Ngôn Chí trượt dài trên mặt đất hơn mười mét, cũng nhìn thấy bãi máu khủng b kia nhanh chóng lan rộng ra.
Anh nhìn toàn bộ cơ thể của Khâu Ngôn Chí nằm trong vũng máu ấy, một đám đông vây kín xung quanh cậu, còn có cả đứa nhỏ sợ tức mức khóc rống lên.
Hạ Châu Cảm thấy bản thân như người điếc bởi vì anh đã không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động gì nữa, toàn bộ thế giới đều đột nhiên yên lặng, anh hoảng sợ mà gọi tên Khâu Ngôn Chí nhưng ngay cả chính anh cũng đều không nghe thấy được giọng mình, thế giới âm thanh của anh dần trở nên đơn điệu mà khủng b, trong tâm trí anh giờ đây chỉ còn sót lại âm thanh chói tai, rùng rợn của chiếc xe tải khi phanh gấp vang lên.
Hạ Châu bước từng bước đến chỗ Khâu Ngôn Chí, đôi chân anh nặng như chì, trên mặt cũng có không cảm xúc, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.
Anh đẩy dòng người ra, nhìn cơ thể máu me đầm đìa của Khâu Ngôn Chí, anh mở miệng nhưng lại không nói ra được lời nào.
Anh quỳ gối bên cạnh Khâu Ngôn Chí, cẩn thận nắm lấy tay cậu.
Hạ Châu gục đầu, hôn lên mu bàn tay của người yêu mình, từng nụ hôn từng nụ hôn rơi xuống.
Khâu Ngôn Chí, em mở mắt ra đi.
Khâu Ngôn Chí, anh không giận em nữa.
Khâu Ngôn Chí, anh sẽ không bao giờ ép buộc em.
Khâu Ngôn Chí, em muốn gì cũng được, muốn cái gì đều có thể, em muốn anh rời khỏi em thì anh sẽ không ở lại nữa, chỉ xin em, tỉnh lại đi… Có được không…
Xin em đấy…
Nước mắt của anh rơi lên tay Khâu Ngôn Chí, hoà với máu tươi của cậu, lăn theo cánh tay cậu mà chảy thẳng xuống mặt đất.
Anh cẩn thận đưa bàn tay đẫm máu của người yêu mình lên mặt, gọi tên người yêu mình từng chút một, nhưng người ấy lại không hề trả lời.
Người đàn ông ngồi quỳ trên mặt đất, anh chôn mặt trong tay của người yêu mình, cuối cùng sụp đổ mà bật khóc.
- -----oOo------