Editor: Cô Rùa
Lúc Khâu Ngôn Chí rời khỏi phòng bệnh cũng không có nghĩ nhiều, nhưng chờ tới khi cậu ra đến cổng lớn của bệnh viện thì mới nhận ra có chút rắc rối.
Cậu nên đi đâu bây giờ?
Hai ngày trước Hạ Châu đã dọn hết đồ từ chung cư sang nhà anh. Đã vậy khi đó Hạ Châu còn có dự định chung sống với cậu dài lâu, cho nên cũng bảo bên vận chuyển dọn sạch luôn mọi thứ trong phòng cậu, ngay cả chăn ga gối đệm cũng không có giữ lại.
Tuy trong ký túc xá vẫn thủ sẵn chăn đệm để tiện cho ai cũng có thể ngủ, nhưng Khâu Ngôn Chí thật sự không thích môi trường ở đấy một chút nào, vì vậy cũng không tính trở về đó.
—— Vừa rồi ở phòng bệnh, Khâu Ngôn Chí nói với Hạ Châu là mình muốn dọn về ký túc xá để nhân cơ hội rù quến Diệp Minh Húc, đương nhiên cũng chỉ là để bịp anh mà thôi.
Đó giờ Khâu Ngôn Chí đều luôn sống vì bản thân mình, cũng sẽ chẳng nhún nhường trước một ai, nếu cậu đã không thích ở ký túc xá thì đương nhiên sẽ không ép bản thân phải làm những chuyện mình không thích chỉ vì để quyến rũ hay chọc tức người nào đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khâu Ngôn Chí vẫn quyết định bắt một chiếc tắc-xi về chung cư.
Cùng lắm thì ở ké nhà Trương Dục Hiên một đêm thôi.
Dạo này cậu vẫn luôn bận bịu, cuối cùng cũng có thời gian rảnh vậy mà lại gặp toàn chuyện gì không đâu.
Thế nên Khâu Ngôn Chí chưa gặp Trương Dục Hiên lâu rồi.
Lần này trở về, có thể ngồi xuống uống bia và hàn huyên tâm sự thật là tốt, nhân tiện còn có thể hóng hớt xem Trương Dục Hiên và đàn anh của hắn đã tiến triển đến bước nào dưới sự trợ giúp của Liễu Trừng.
Kết quả Khâu Ngôn Chí mới vừa đi tới trước cửa và đang định gõ cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi lộn.
Cách một lớp cửa phòng trộm mà Khâu Ngôn Chí cũng có thể nghe thấy cái giọng oang oang của Trương Dục Hiên tức giận hét lên: “—— Liễu Trừng! Có phải cậu cho rằng tôi ngu như heo nên rất dễ lừa có đúng không!”
Ngay sau đó, Trương Dục Hiên mở toang cửa muốn phi ra ngoài.
Kết quả hắn vừa mới mở cửa đã trông thấy Khâu Ngôn Chí ngơ ngác đứng bên ngoài, tay còn giơ lên chuẩn bị gõ cửa.
Khoảnh khắc khi Trương Dục Hiên nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, hốc mắt hắn lập tức đỏ lên, đột nhiên nhảy bổ vô Khâu Ngôn Chí òa khóc: “Hu hu hu Ngôn Ngôn ơi ——”
Khâu Ngôn Chí vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn: “Làm sao vậy? Nín đi nào bé yêu, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngôn Ngôn… Mình… Đàn anh của mình… Liễu… Liễu Trừng cậu ta… ” Trương Dục Hiên khóc đến thở không ra hơi, nói chuyện cũng câu được câu mất.
Khâu Ngôn Chí nhìn Liễu Trừng gục đầu ở bên cạnh, hắn không nói gì cả, trên mặt là biểu cảm phức tạp, Khâu Ngôn Chí liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
—— Xem ra bể dĩa rồi.
Khâu Ngôn Chí lại bị Trương Dục Hiên kéo đi quán bar.
Trương Dục Hiên nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể với Khâu Ngôn Chí.
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện.
Nguyên nhân là Diệp Hoành Viễn tức chồng của đàn anh hắn, và cũng chính là tên đại gia từng nuôi Liễu Trừng trước kia cuối cùng vẫn tìm ra được chỗ của Liễu Trừng.
Tuy nhiên, bởi vì Trương Dục Hiên có gia thế không dễ đụng, cho nên Diệp Hoành Viễn cũng không có cho người trực tiếp đến bắt Liễu Trừng đi, mà chỉ gửi cho Trương Dục Hiên một lá thư.
Bên trong còn kèm theo cả ảnh giường chiếu này kia kia nọ.
Lúc này Trương Dục Hiên mới vỡ lẽ, hóa ra người mà Liễu Trừng nói chỉ mất ba ngày là quyến rũ được, vì muốn trả thù chồng mình mà lên giường với cả bạn tình của chồng.
Chính là đàn anh mà hắn luôn yêu quý.
Liễu Trừng cũng biết chuyện này từ lâu rồi nhưng trước giờ vẫn gạt hắn.
Đầu Trương Dục Hiên như nổ tung tại chỗ, kết quả cãi nhau một trận với Liễu Trừng, sau đó chính là cảnh tượng mà Khâu Ngôn Chí nhìn thấy.
Trương Dục Hiên gào rú một cách điên cuồng, cuối cùng còn làm giọng mình khàn như vịt đực.
Đến khi Trương Dục Hiên khóc mệt và cũng đã trút hết mọi muộn phiền ra rồi, hắn mới dần bình tĩnh lại, hít hít cái mũi, hai mắt đẫm nước nhìn Khâu Ngôn Chí hỏi: “Ngôn Ngôn… Sao cậu lại trở về, không phải cậu… Không phải đã dọn đến sống chung với Hạ Châu rồi sao?”
Khâu Ngôn Chí tự rót cho mình một ly bia, sau đó nói: “Chia tay rồi.”
Trương Dục Hiên kinh ngạc, vẫn chưa kịp load: “Lại… Lại chia tay nữa à?”
Sau đó Trương Dục Hiên như nghĩ tới gì đó, lại hỏi: “Thế… Thế lần này cậu… Tìm được bến đỗ khác rồi sao?”
“Bến nào nữa?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, sau đó cười mắng hắn: “Trương Dục Hiên, cậu nói cái mẹ gì đấy? Cậu cho rằng ông đây là loại người gì vậy hả?”
Trương Dục Hiên rút một tờ khăn giấy hỉ sạch nước mũi, giọng nói khàn đặc: “Thì còn có thể là loại gì nữa, chính là kiểu người rất đẹp trai với trái tim sắt đá tàn nhẫn và máu lạnh ấy.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
… Nhìn chỗ nào mà ra hay vậy?
“Nhưng mà Ngôn Ngôn này, sao lần này cậu lại chia tay vậy?”
Khâu Ngôn Chí bỏ qua chuyện game VR, chỉ chọn một lý do trong số đó, cậu cúi đầu lắc lắc ly bia trong tay mình: “Bởi vì Hạ Châu phát hiện ra tôi thích ảnh là vì ảnh giống một người khác…”
Trương Dục Hiên trố mắt khiếp sợ nói: “Ngôn Ngôn, cậu coi Hạ Châu là thế thân sao?”
Thế thân?
Khâu Ngôn Chí ngẩn ra một chút, sau đó bật cười nói: “Nói cũng hợp trend ghê ha, có điều trước giờ tôi chưa từng xem Hạ Châu là người khác, chẳng qua là ảnh rất giống người kia mà thôi, tôi cũng đâu có ngốc đến thế… Coi N… Coi Hạ Châu là người kia được.”
Trương Dục Hiên lau nước mắt trên mặt, khàn khàn nói: “Người kia là ai vậy? Là người cậu cực kỳ thích sao? Giống như tôi cực kỳ thích đàn anh á?”
… Người mà cậu cực kỳ thích sao?
Cũng chưa đến mức đó.
Khâu Ngôn Chí chưa từng chủ động nhắc đến tên của Tần Hạ với bất kỳ một ai, cũng chưa bao giờ thừa nhận rằng mình thích Tần Hạ.
Lúc Tiểu Rác Rưởi ở bên cậu, cậu cảm thấy bản thân chỉ thật sự coi cậu ta là bạn bè.
Sau đó Tiểu Rác Rưởi tỏ tình với cậu.
Trong đầu Khâu Ngôn Chí khi ấy chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là: Mẹ mà biết thì đập mình cht.
Vì thế cậu lập tức từ chối Tiểu Rác Rưởi mà không hề suy nghĩ, lại còn nói với cậu ta rằng: “Tần Hạ, tôi không phải gay, nếu cậu vẫn thích tôi thì chúng ta nghỉ chơi.”
Khi ấy cậu chả hiểu cái mô tê gì, chỉ coi Tiểu Rác Rưởi như người bạn, là người bạn tốt nhất và duy nhất.
Đến khi Tiểu Rác Rưởi rời đi, ngoài miệng Khâu Ngôn Chí nói không thèm quan tâm nhưng thật lòng lại cảm thấy khó chịu một khoảng thời gian dài, có điều cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà, sau đó cậu lại được nhà họ Khâu nhận về, chuyện phiền lòng cứ nối đuôi nhau đến, chẳng mấy chốc cậu cũng không còn thì giờ để nghĩ về Tiểu Rác Rưởi nữa.
Mãi đến khi trưởng thành biết được bản thân mình cong vẹo, cậu thử ngẫm lại chuyện xưa mới loáng thoáng nhận ra khi đó hẳn là cậu cũng có cảm giác với Tiểu Rác Rưởi.
Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không thừa nhận đó là thích, cậu chỉ cho rằng nó giống như rung động nhất thời của tuổi trẻ vậy.
Mà phần rung động ấy vừa mới nhen lên nhóm một chút, còn chưa có kịp cháy thành ngọn lửa tình yêu bất diệt thì đã bị bản thân ngu ngơ hồi đó dập tắt rồi.
Có điều, Khâu Ngôn Chí cũng cảm thấy thật tốt khi ngọn lửa này bị dập tắt.
Khâu Ngôn Chí rất ghét cái mác ‘Thích một người’ này, đặc biệt đằng sau cái mác ấy còn là một người bạn cũ mà có thể cả đời này cũng không thể gặp lại.
‘Thích một người’ nghĩa là người ta vui thì mình cũng thấy vui, người ta buồn thì mình cũng sẽ thấy buồn lây, điều đó cũng có nghĩa từ thân đến tâm của bản thân đều sẽ chịu sự chi phối của người đó, về sau sẽ chỉ có thể một lòng một dạ trao cả con tim cho họ, mặc cho họ muốn nhào nặn nó ra sao cũng được.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy cậu đúng là một tên vô cùng ích kỷ, không muốn cho đi, không muốn khổ sở, càng không muốn kiềm chế cảm xúc vì người khác. Trái tim cậu chỉ là một mảnh đất nhỏ, cũng chẳng có bao nhiêu điều vui vẻ, tại sao lại phải để người khác chiếm cứ chứ, không dưng lại mang đến cho cậu tổn thương và đắng cay cùng cực?
Tiểu Rác Rưởi mắng cậu, nói cậu cả đời này đều sẽ không bao giờ thích người khác.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy có lý.
Tiểu Rác Rưởi còn mắng cậu, nói cậu không xứng được người khác yêu.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy cũng có lý.
Chỉ là thi thoảng vu vơ nghĩ lại, sẽ cảm thấy cô đơn và trống trải.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Khâu Ngôn Chí không biết tại sao lại nhớ đến lúc Hạ Châu tức giận rời đi cũng từng nói một câu tương tự như vậy.
Khi đó Khâu Ngôn Chí chỉ cảm thấy lồng nguc mình khó chịu đến nghẹt thở.
Giờ ngẫm lại, có thể là bởi vì trước đó bị nước lạnh từ vòi hoa sen dội xuống làm cho mất tỉnh táo, nên mới khuếch đại những cảm xúc vô cớ này lên.
Trương Dục Hiên lại hỏi: “Thế Hạ Châu thì sao, cậu không thích anh ta chút nào à?”
Thích ư?
Có lẽ Hạ Châu chính là NPC mà cậu thích nhất.
Nhưng để nói về tình cảm thì Khâu Ngôn Chí lại không nói được.
Hạ Châu là một NPC rất đặc biệt.
Anh ấy không những giống với Tiểu Rác Rưởi, mà trên nhiều khía cạnh khác ảnh cũng có rất nhiều điểm tương đồng với Tiểu Rác Rưởi một cách thật quỷ dị.
Nhưng dẫu sao Hạ Châu vẫn là NPC, nhờ vậy mà cậu mới có thể không nhầm lẫn hai người này.
Nếu Hạ Châu là một con người thật sự, nói không chừng Khâu Ngôn Chí sẽ nghi ngờ Hạ Châu chính là Tiểu Rác Rưởi.
Lúc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu ở bên nhau, luôn dễ dàng tạo ra những ảo tưởng vô cùng tốt đẹp.
Đây là lần đầu Khâu Ngôn Chí chơi game VR, cũng không biết chuyện có cảm tình như vậy với NPC là bình thường hay không.
Nhưng Khâu Ngôn Chí biết, nếu cậu nghiện game một cách không thể kiểm soát được thì Hạ Châu chính là nguyên do lớn nhất.
Vì muốn tiếp tục duy trì vẻ đẹp và hạnh phúc huyễn hoặc này, Khâu Ngôn Chí thậm chí còn tính cứ đần mặt thối ở đây luôn.
Vốn dĩ Khâu Ngôn Chí cho rằng một món đồ chơi dù tốt đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có một ngày cảm thấy nhàm, dù là game thì cũng vậy thôi, đợi đến khi cậu thấy chán là có thể chọc vỡ bong bóng ảo ảnh đầy màu sắc này đi và tiếp tục trở về với hiện thực tăm tối của mình.
Nhưng Khâu Ngôn Chí lại không ngờ tới rằng, còn chưa có đợi cậu hết thích và thấy chán thì bong bóng này đã tự vỡ tan tành.
—— Bằng một cách hết sức thảm thiết.
Điều này hoàn toàn không nằm trong mong đợi của cậu.
Thậm chí còn làm cậu cảm thấy phiền muộn và cô đơn, cậu không nỡ từ bỏ, cậu khổ sở không muốn rời khỏi Hạ Châu, cũng không muốn Hạ Châu nói chuyện với mình lạnh nhạt như vậy, càng không muốn nhìn thấy cảnh Hạ Châu ngọt ngào bên người khác.
Hạ Châu không vui thì cậu cũng khó chịu bức bối theo.
Thậm chí cậu còn kìm không được mà muốn đi lấy lòng Hạ Châu, muốn Hạ Châu được vui vẻ.
Có thể thi thoảng cậu cố tình chọc tức Hạ Châu, nhưng những lần đó Khâu Ngôn Chí đều cảm thấy dằn vặt.
Khâu Ngôn Chí nghĩ, nếu Hạ Châu là con người thì biểu hiện này của cậu có lẽ chính là ‘fall in love’ với người ta rồi.
Nhưng Hạ Châu lại là NPC, cho nên Khâu Ngôn Chí chỉ có thể lý giải những cảm xúc phức tạp kia là: Vô tình đánh mất món đồ chơi yêu thích của mình thôi.
Khâu Ngôn Chí nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy được khai sáng.
Bởi vì món đồ đó cậu còn chưa có chơi chán bị mất đi.
Bởi vì bong bóng rực rỡ màu sắc của cậu bị chọc thủng trước khi cậu có thời gian để trân trọng nó một cách nghiêm túc.
Cậu bất an, khổ sở, không muốn buông tay và muốn chiếm hữu nó đều là vì điều này.
Thành thật mà nói, tâm trạng hai ngày nay của cậu vô cùng phức tạp, cảm thấy tình cảm của bản thân rối như tơ vò, làm sao cũng không gỡ ra được, càng gỡ lại càng rối, còn làm bản thân ủ dột đến không có chút tinh thần.
Cuối cùng cậu cũng hiểu, Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã ngộ ra chân lý.
… Còn về cơn đau đớn hay nhói lên ở nơi tim, đáng lẽ cậu nên đi đo điện tim từ sớm mới phải.
Khâu Ngôn Chí vỗ vỗ vai Trương Dục Hiên: “Cảm ơn người anh em, tôi rốt cuộc cũng đắc đạo rồi.”
Trương Dục Hiên:… Gì, mình đã làm gì, sao lại cảm ơn mình?
- -----oOo------