Editor: Cô Rùa
Bởi vì Hạ Châu còn đang hôn mê, cho nên Khâu Ngôn Chí vẫn luôn ở bên trông nom anh.
Đến mười giờ tối, Chung Nhã Bách gọi điện tới: “Ngôn Ngôn, sao con còn chưa về?”
Khâu Ngôn Chí im lặng một lúc, sau đó nói: “Con đang ở bệnh viện.”
“Bệnh viện? Con đến bệnh viện làm gì? Con bị thương sao? Con bị thương ở đâu hả?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Không phải con, là Hạ Châu, anh ấy bị thương rất nghiêm trọng nên con đến bệnh viện chăm sóc cho anh ấy.”
“Hạ Châu?” Chung Nhã Bách có chút khó hiểu.
Ngay sau đó điện thoại đã bị Khâu Kình Thương cầm lấy, ông trầm giọng hỏi: “Làm sao con lại biết Hạ Châu? Hơn nữa cậu ta bị gì mà cần con phải chăm sóc?”
Khâu Ngôn Chí nhớ lại tính cách thiết lập của mình trong game, sau đó nói với đầu bên kia điện thoại: “Không phải Hạ Châu là đối tác trước giờ của ba à? Anh ấy còn thường xuyên đến nhà bàn chuyện làm ăn với ba mà. Thực ra con đã biết anh ấy từ trước đó rồi.”
“Thế cậu ta bị gì?”
“… Súng bắn, bị thương ở chân ạ.”
“Súng bắn? Sao lại như thế?”
Khâu Ngôn Chí hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Ba, bây giờ con có chuyện này muốn nói với ba. Thật ra con đang gặp rắc rối, có người muốn tấn công tụi con, Hạ Châu vì bảo vệ con nên mới bị thương, hiện tại con cần một vài vệ sĩ. Và hơn hết, tên kia rất có thể sẽ tấn công cả ba mẹ nữa, vì vậy hai người tốt nhất cũng nên có vệ sĩ theo bên cạnh, đồng thời tăng cường bảo vệ và đừng nên lơ là.”
Khâu Kình Thương im lặng một hồi lâu rồi chợt hỏi: “Con cần bao nhiêu vệ sĩ?”
Khâu Ngôn Chí: “Mười người, tốt nhất là có súng.”
Khâu Ngôn Chí tạm dừng một chút, sau đó bổ sung: “Và miễn đừng là vệ sĩ bên tập đoàn An Sinh là được.”
Tập đoàn An Sinh cũng chính là công ty của ba Trương Dục Hiên.
Không phải là Khâu Ngôn Chí không tin tưởng ba Trương Dục Hiên, nhưng bởi vì ở ván trước, người đầu tiên nổ súng bắn Hạ Châu bị thương chính là nhân viên của tập đoàn An Sinh.
Bây giờ Khâu Ngôn Chí không dám đánh bài liều.
Khâu Kình Thương làm việc rất mau lẹ, chừng hai tiếng sau một lượng lớn vệ sĩ có súng đã chạy đến bệnh viện.
Họ đứng đông đen cả một vùng, ước chừng có tới hai mươi người.
Dựa theo lời Khâu Kình Thương, đây là chế độ bảo vệ / được chia làm hai ca, mỗi ca mười người.
Họ vừa ra hành lang đã khiến cho hành lang trở nên chật cứng, những bệnh nhân khác trông thấy họ đều sợ hãi đi đường vòng.
Bởi vậy Khâu Ngôn Chí cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đợi bệnh nhân trong phòng VIP trên tầng cao nhất dọn ra để đổi phòng cho Hạ Châu.
Không gian trong phòng VIP rất lớn, một nhóm vệ sĩ gồm mười người chia ra năm người trong phòng và năm người bên ngoài, cửa sổ phòng bệnh cũng được Khâu Ngôn Chí đổi thành cửa sổ chống đạn. Khâu Ngôn Chí đề phòng nghiêm ngặt đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Nhưng trong khoảng thời gian này, người chơi kia lại không hề gửi cho cậu bất cứ tin nhắn nào.
Có lẽ là vì bị reset khác mốc thời gian.
Giống như lúc cậu chọn Diệp Minh Húc là nhân vật chính để reset lại, Hạ Châu và Liễu Trừng đều trở về sớm hơn cậu một tháng.
Thế nên lần này mốc thời gian reset của người kia rất có thể trễ hơn cậu một chút.
Hai ngày nay thể trạng của Hạ Châu đã tốt hơn rất nhiều, trong quá trình theo dõi cũng không thấy xuất hiện triệu chứng viêm nhiễm nào, da dẻ còn khá lên trông thấy.
Thỉnh thoảng Hạ Châu cũng sẽ tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nặng nề thiếp đi lần nữa.
Bác sĩ nói Hạ Châu sẽ hoàn toàn tỉnh lại trong nay mai thôi.
Khâu Ngôn Chí cầm khăn lông vào toilet, sau đó lấy một ít nước ấm như thường lệ, chuẩn bị lau người cho Hạ Châu.
Lúc này điện thoại cậu rung lên một cái, dãy số quen thuộc kia lại xuất hiện.
【 Thẻ reset à? Tôi thật sự đã đánh giá thấp ví tiền của cậu rồi.】
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua điện thoại, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Cậu lại cho nó vào trong túi, tiếp tục lấy nước ấm cho Hạ Châu.
Điện thoại trong túi lại rung lên lần hai.
Khâu Ngôn Chí không thèm care.
Cậu thử nhiệt độ nước, cảm thấy có hơi nóng nên lại pha thêm một chút nước lạnh vào.
Lúc Khâu Ngôn Chí bưng xô nước ra ngoài, vệ sĩ trong phòng liền mở cửa giúp cậu, sau đó cậu bước đến bên mép giường Hạ Châu.
Chuông điện thoại vang lên.
Khâu Ngôn Chí lấy ra nhìn, là dãy số lạ kia.
Không ngờ hắn còn dám gọi điện cho cậu. Có vẻ như hắn cũng không bình tĩnh như cậu tưởng.
Khâu Ngôn Chí đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
Giọng nói trong điện thoại đã được xử lý qua, khiến nó trở nên khàn và khó nghe: “Khâu Ngôn Chí, cậu nghĩ là cậu còn bao nhiêu tiền để thỏa sức phung phí hả?”
Khâu Ngôn Chí bình tĩnh nói: “Nhiều hơn anh nghĩ.”
“Vậy cậu cứ tiếp tục chờ cái cht đến nữa đi, tôi hy vọng cậu có thể hài lòng.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Tôi chỉ có một thắc mắc, tại sao anh lại không giết tôi?”
Khoảng thời gian này, Khâu Ngôn Chí vẫn luôn ở bên chăm sóc cho Hạ Châu, lúc rảnh rỗi sẽ nghĩ về chuyện của tên người chơi kia, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy bất thường.
Khâu Ngôn Chí tiếp tục nói: “Nếu anh sợ tôi để lộ thế giới này sau khi thoát ra khỏi đây thì anh cứ việc giết quách tôi là xong, chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều à? Có điều lần đầu ở trường bắn, tên cầm súng kia chỉ nhắm vào bả vai của tôi mà không phải là đầu tôi, lần thứ hai trên sân thượng, tay súng tỉa giết mẹ tôi, còn bắn cả Hạ Châu, nhưng từ đầu đến cuối đều không có bắn tôi, đây không phải là quá trùng hợp sao?”
Bên kia yên lặng một lúc, sau đó phát ra một nụ cười rùng rợn: “Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là tay súng tỉa bắn không chuẩn thôi.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy lúc tôi đứng trong thang máy thủy tinh thì sao? Tôi đứng đó lâu như vậy, chẳng lẽ tay súng tỉa đó còn không ngắm được tôi?”
Khâu Ngôn Chí rũ mắt xuống, chậm rãi mở miệng: “Sợ tôi ra ngoài phá hủy con game này chỉ là cái cớ của anh thôi, chứ mục đích thật sự của anh là cái khác đúng không?”
Bên kia lại im lặng một lúc, sau đó nở một nụ cười đầy giả tạo, hắn chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói khác chợt xen vào trong điện thoại: “Đồng Phương à…”
Con ngươi Khâu Ngôn Chí bỗng mở to, ngay sau đó cuộc gọi đã bị người bên kia ngắt trước.
Đồng Phương?
Khâu Ngôn Chí lật đật mở ghi âm cuộc trò chuyện lên, kéo đến cuối cùng nghe lại một lần nữa.
Đồng Phương, là Đồng Phương[] này hay là Đồng Phương[] kia?
Đồng[] là 铜: Đồng này là từ trong quặng đồng, tượng đồng, là chất Cu đó mọi người. Đồng[] là 童: Đồng này thì trong nhi đồng, đồng nam, đồng nữ. Hai từ trên đồng âm nhưng khác nghĩa, cũng khác cách ghi.
Là tên của người chơi kia sao?
Khâu Ngôn Chí mím môi, lại bấm gọi một dãy số.
“Chào anh, tôi muốn anh tìm giúp tôi một người. Tên là Đồng Phương, tôi cần thông tin của tất cả những người nam có tên này và trên tuổi.”
Sau khi Khâu Ngôn Chí cúp máy, cậu lại đứng lặng người thêm một lúc.
Sau đó cậu sực nhớ ra còn phải đi lau người cho Hạ Châu, thế là Khâu Ngôn Chí bỏ điện thoại vào trong túi và quay lại.
Sau đó bước chân cậu chợt khựng ngay tại chỗ.
—— Hạ Châu tỉnh rồi.
Hạ Châu lẳng lặng nhìn cậu bằng đôi mắt đen nhánh bình tĩnh.
Trái tim Khâu Ngôn Chí giật nảy một cái, bước từng bước đến chỗ anh: “Hạ Châu…”
“Chân anh bị liệt rồi đúng không?” Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí tiến đến nắm lấy tay Hạ Châu, khàn giọng nói: “… Hạ, Hạ Châu à, anh đừng lo, em sẽ tiếp tục thử cách khác, có thể, có thể thẻ bài chữa trị chỉ bị lỗi chút thôi, nói không chừng sau này nó sẽ tự động khôi phục lại, anh nhất định sẽ không sao.”
Khâu Ngôn Chí có chút khẩn trương lim môi một cái, nói: “Cho, cho dù không dùng được thẻ bài thì điều kiện chữa trị ở đây tốt như vậy, việc anh có thể đứng lên chỉ còn là vấn đề thời gian thôi… Nhất định sẽ không có việc gì.”
Khâu Ngôn Chí đang nói dối.
Không phải thẻ chữa trị bị lỗi, mà là tất cả thẻ chức năng cho vai chính lẫn vai phụ đều không có tác dụng với Hạ Châu.
Bệnh viện lại càng không có cách nào chữa được cho Hạ Châu.
Cơ chế chữa trị của con game này cũng thật là kỳ quái, rõ ràng nó có thể khiến một người bị gãy chân hồi phục lại như thường sau mười ngày, rõ ràng nó có thể khiến một người bị bể đầu chạy nhảy tung tăng sau hai ngày, rõ ràng nó có thể khiến đùi phải bị trúng đạn của Hạ Châu không đau không ngứa sau ba ngày.
… Nhưng lại không có cách nào làm Hạ Châu đứng thẳng được.
Lúc ấy Khâu Ngôn Chí còn tức giận chất vấn Đại Hoàng rằng tại sao ở thế giới thực vẫn có thể lắp chân giả, mà các bác sĩ ở đây lại có thể trực tiếp phán tử hình cho Hạ Châu nói anh không thể đứng thẳng được nữa chứ.
Đại Hoàng nói bản chất của con game này là game tình yêu, cho nên bệnh viện cũng sẽ không được lập trình những chương trình trị liệu phức tạp.
Hơn nữa, nếu bệnh viện có thể chữa tất cả mọi bệnh tật thì làm sao có thể bán được thẻ bài?
Khi nghe Đại Hoàng nói đến đây, Khâu Ngôn Chí đã gần như muốn bóp cht nó.
… Dù biết nó nói không hề sai.
Trong lúc Hạ Châu nửa tỉnh nửa mê đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ, biết Khâu Ngôn Chí chỉ đang an ủi mình nhưng anh vẫn rũ mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.
Hạ Châu trầm mặc trong chốc lát, dường như không muốn nhắc đến chuyện chân mình nữa, hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện với người chơi kia sao?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, nói: “Hạ Châu, em nói cho anh một tin vui, hình như em biết tên của hắn là gì rồi, vừa rồi hắn gọi điện cho em, em nghe thấy có ai đó gọi tên hắn là Đồng Phương, em đã cho người điều tra và có lẽ sẽ tìm được hắn sớm thôi.”
“Đồng Phương?”
Khâu Ngôn Chí: “Anh biết hắn sao?”
Hạ Châu lắc lắc đầu, nói: “Không.”
Khâu Ngôn Chí lại nói tất cả những suy đoán và nghi ngờ của mình trong hai ngày nay cho Hạ Châu.
Hạ Châu: “Ý em là hắn không muốn giết em?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Em cảm thấy lúc ấy hắn vội vã bắt em sửa đổi thông tin nhận dạng thành khuôn mặt có vấn đề, có lẽ hắn muốn cướp đặc quyền người chơi của em.”
Sau đó Khâu Ngôn Chí lại cau mày, có chút khó hiểu nói: “Nhưng hắn cũng là người chơi mà, cần gì phải cướp của em chứ?”
“Rất có thể đặc quyền người chơi của hắn có vấn đề gì đó chăng?” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí trầm ngâm gật đầu: “Có thể lắm, nói không chừng là tài khoản của hắn hết tiền rồi cũng nên, dù sao cũng mắc kẹt ở đây tận ba năm cơ mà.”
Khâu Ngôn Chí quay đầu, cười với Hạ Châu: “Tuy nhiên Hạ Châu à, em có nhiều tiền lắm, có thể mua rất nhiều thẻ bài.”
Hạ Châu cuối cùng cũng mỉm cười, hỏi: “Em có nhiều tiền lắm à?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, nói: “Vâng, em cứ tưởng là chỉ được sử dụng tài khoản thường của mình, nhưng hôm qua em lại vô tình phát hiện ra em có thể sử dụng tiền trong tất cả các tài khoản được mở dưới thẻ căn cước của mình, trong đó có một cái thẻ là… Là của người ba ngoài đời thực cho em, trước giờ em vẫn chưa từng đụng đến nó, cũng không biết ông ấy đã chuyển nhượng nó sang tên em từ khi nào, còn luôn gửi tiền vào trong đấy.”
“Xem ra ba em rất thương em.”
Nụ cười trên mặt Khâu Ngôn Chí dần phai đi, cậu cụp mắt xuống, khẽ nói: “… Em không biết, có lẽ là do ông ấy dư tiền thôi.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, hỏi Hạ Châu: “Hạ Châu, bây giờ đùi phải của anh có đau không?”
Hạ Châu nói: “Không đau.”
Không đau không ngứa, chỉ là không có cảm giác.
Khâu Ngôn Chí nói: “Anh ở bệnh viện lâu như vậy có muốn ra ngoài hóng gió không?”
Hạ Châu nói: “Thôi, phiền lắm.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu nói: “Không phiền mà.”
Cậu nắm lấy tay Hạ Châu: “Anh có biết tại sao hôm qua em lại muốn tra cứu tài khoản của mình không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì em phát hiện mặc dù tất cả thẻ vai chính lẫn vai phụ đều không có tác dụng với anh, nhưng thẻ công cụ thì vẫn có thể tác động lên anh được, hôm qua em rút cả ngày trời, rút được thẻ dịch chuyển tức thời, trong đó có thẻ có thể dịch chuyển max km, thậm chí còn có thẻ không giới hạn khoảng cách.”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, cười tủm tỉm: “Hạ Châu à, cho dù anh không thể đi được thì em cũng sẽ đưa anh đến những nơi anh muốn đi.”
Hạ Châu hơi ngẩn ra.
Khâu Ngôn Chí lại nắm chặt lấy tay hơn, đôi mắt sáng ngời: “Hạ Châu à, anh tin em nha.”
Hạ Châu chậm chạp chớp mắt, nói: “… Anh tin em.”
Đúng lúc này bỗng nhiên có người gõ cửa.
Là Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách.
Khâu Kình Thường cảm thấy ông và Hạ Châu cũng chẳng tính là thân quen, cùng lắm là đối tác làm ăn lâu năm thôi, lần này dẫn vợ đến thăm Hạ Châu hoàn toàn là vì nghe Khâu Ngôn Chí nói Hạ Châu bị thương là vì cậu.
Khâu Ngôn Chí đi qua nhận lấy giỏ trái cây từ trong tay Chung Nhã Bách, hỏi: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Khâu Kình Thương: “Nghe bác sĩ nói cậu Hạ tỉnh lại rồi nên ba mẹ tới đây thăm, cậu Hạ tỉnh lại khi nào vậy?”
“Chỉ vừa mới tỉnh lại thôi.” Khâu Ngôn Chí trả lời thay Hạ Châu, sau đó quay đầu hỏi Hạ Châu, “Hạ Châu, anh muốn ăn gì?”
Hạ Châu lắc đầu: “Anh không đói.”
Khâu Ngôn Chí nói: “Mấy ngày nay anh chỉ truyền dịch dinh dưỡng chứ có cái gì vào bụng đâu, hay là ăn chút gì đi nha, để em gọt táo cho anh.”
Khâu Ngôn Chí nói xong, đã nhanh nhảu cầm táo đi rửa, sau đó lại ngồi về chỗ hết sức chuyên chú gọt vỏ táo.
Kỹ năng dùng dao của cậu không tốt lắm, độ dày độ mỏng không đồng đều, phần lớn là cắt phát nào đứt nguyên mảng phát đó.
Chung Nhã Bách thật sự không nhìn được nữa mà cầm lấy dao và táo trong tay cậu, gọt nó giúp cậu.
Khâu Kình Thương nhìn Khâu Ngôn Chí, nhíu mày, trầm giọng nói: “Khâu Ngôn Chí, con ra đây với ba một chút, ba có lời này muốn nói với con.”
Khâu Ngôn Chí đi theo Khâu Kình Thương ra ngoài.
Khâu Kình Thương nhíu mày: “Con còn chưa nói với ba rốt cuộc con đã gặp phải rắc rối gì?”
Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống: “Con không biết hắn là ai và con cũng đang trong quá trình điều tra hắn.”
Khâu Kình Thương nói: “Được rồi, tạm thời chúng ta không nói chuyện này nữa, nhưng con và Hạ Châu là sao đây?”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: “Con muốn kết hôn với anh ấy.”
Mặc dù Khâu Kình Thương đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng khi nghe Khâu Ngôn Chí nói như vậy, trong lòng vẫn run lên: “Hai đứa qua lại với nhau từ khi nào?”
Khâu Ngôn Chí: “Từ lâu rồi ba.”
Khâu Kình Thương hít sâu một hơi nói: “Vậy con có biết cậu ta sẽ không thể đứng lên được nữa không? Con muốn ở bên một người tàn tật cả đời sao?!”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “Vâng.”
Khâu Kình Thương: “Bởi vì cậu ta đã cứu con nên con mới cảm thấy có lỗi và đưa ra quyết định như vậy ư?”
Khâu Ngôn Chí mỉm cười, lắc đầu nói: “Không phải đâu ba à, con đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu phải ở lại thế giới này cùng ai đó cả đời thì con chỉ chấp nhận người đó là Hạ Châu thôi.”
Khâu Kình Thương tức giận đến tay cũng phát run.
Nhưng chân người ta bị liệt là vì thằng con mình, đã vậy con ông lại còn kiên quyết đến thế, ông không muốn chia rẽ tụi nó, nhưng cũng không muốn để con mình kết hôn với một người tàn tật, ông cố gắng khuyên nhủ lần nữa: “… Ba cảm thấy bây giờ con không đủ bình tĩnh.”
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hai người nói chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không rõ là đang nói cái gì.
Chung Nhã Bách gọt táo xong thì đưa cho Hạ Châu.
Hạ Châu nhận lấy, khẽ nói: “Con cảm ơn.”
Chung Nhã Bách mỉm cười, nói: “Phải là bác cảm ơn con mới đúng.”
Chung Nhã Bách nhìn ấm nước bên cạnh, rót cho Hạ Châu một ly nước.
Đúng lúc này chợt nghe thấy Khâu Ngôn Chí lớn tiếng bên ngoài cửa.
“—— Nhưng con chỉ muốn kết hôn với anh ấy!”
Tay Chung Nhã Bách run lên, nước trong ấm tràn ra bàn.
Hạ Châu cũng sửng sốt.
Chung Nhã Bách vội vã dùng khăn giấy lau nước trên bàn.
Hạ Châu khôi phục lại tinh thần, cũng rút khăn giấy ra lau phụ mấy thứ đồ thấm nước trên bàn.
Điện thoại Khâu Ngôn Chí vẫn còn để trên bàn, nước thấm vào trong ốp lưng của cậu. Hạ Châu tháo ốp xuống, chợt có một mảnh giấy rơi từ bên trong ra.
Mảnh giấy kia có hơi cũ, như thể được người ta niết qua vô số lần, vừa dính nước, bốn góc tờ giấy đều ướt sũng, vài chữ trên đấy còn bị nhòe đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên trong viết cái gì.
Là tờ ghi chú anh để lại cho Khâu Ngôn Chí vào một buổi sáng hôm nọ.
Chỉ là hai câu rất đơn giản.
Chỗ trống còn lại bị một người khác vẽ một con thỏ đang nhảy nhót bắn tim.
Hạ Châu cụp mắt, lau khô điện thoại cho Khâu Ngôn Chí, rồi để tờ giấy kẹp vào trong ốp lưng của cậu.
Không lâu sau Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách cũng rời đi.
Khâu Ngôn Chí ngồi bên cạnh lột quýt ăn, bỗng dưng nghe thấy Hạ Châu mở miệng hỏi: “Khâu Ngôn Chí, vừa rồi anh nghe em nói em muốn kết hôn là sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí suýt chút nữa đã bị sặc miếng quýt trong họng mình, cậu ho sặc sụa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.
Hạ Châu rút một tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Khâu Ngôn Chí cầm lấy lau miệng, có hơi ngượng nói: “… Cái đó… Sao anh lại biết?”
Hạ Châu nói: “Giọng em ‘nhỏ’ quá mà.”
Khâu Ngôn Chí thật cẩn thận hỏi: “… Vậy anh còn nghe thấy gì không?”
Hạ Châu: “Chỉ nghe được mỗi câu này thôi.”
Khâu Ngôn Chí thở nhẹ một hơi.
Cậu nhìn vào mắt Hạ Châu, sau đó e hèm một tiếng, nói: “Thì, thì nhân vật chính lần này không phải là anh sao…”
Hạ Châu rũ mắt xuống, khẽ nói: “Anh biết rồi.”
“Không phải vậy…” Khâu Ngôn Chí gãi đầu, cảm giác như Hạ Châu đã hiểu lầm, cậu nói: “… Không phải vì muốn công lược anh mà em nói vậy đâu.”
“Vậy đó là vì gì?”
“Là, là vì em muốn kết hôn với anh thật.”
Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, đôi mắt cậu đen nhánh sáng lộng lẫy: “Hạ Châu, em không biết khi nào thì em với tên kia mới đình chiến, càng không biết khi nào thì em mới có thể thoát khỏi đây. Thậm chí có thể sẽ bị mắc kẹt trong đây mãi mãi, nhưng Hạ Châu à… Nếu em phải ở lại đây cả đời thì em hy vọng anh có thể trở thành người luôn đồng hành bên cạnh em… Có được không anh?”
Trong mắt Hạ Châu như có thứ gì đó lóe qua, sau đó anh gật đầu nói: “Được.”
Đôi mắt Khâu Ngôn Chí lập tức cong lên.
Bây giờ đang là hoàng hôn, ánh chiều tà đỏ rực cả bầu trời, trông vô cùng xinh đẹp.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn Hạ Châu, nói: “Hạ Châu, anh muốn đi đâu không? Em sẽ đưa anh đến đó.”
Hạ Châu đang chuẩn bị từ chối thì Khâu Ngôn Chí đã mếu máo, đáng thương nói: “Hạ Châu, hôm qua em bỏ vạn rút thẻ mới được thẻ dịch chuyển, anh không thể để em lãng phí được.”
Hạ Châu duỗi tay ra sờ đầu cậu, cười nói: “Vậy thì chúng ta đến bờ biển đảo Hồng Minh đi.”
Khâu Ngôn Chí vui vẻ nói: “Dạ được.”
Khâu Ngôn Chí đỡ Hạ Châu lên xe lăn, sau đó dùng một tấm thảm đắp đùi anh lại. Sau đó cậu nắm lấy tay Hạ Châu, sử dụng một tấm thẻ dịch chuyển không giới hạn.
Một giây sau bọn họ đã đến bờ biển đảo Hồng Minh.
Mặt trời đang chìm dần vào trong biển, nhưng bầu trời vẫn hằn in lại màu sắc lộng lẫy và rực rỡ của nó, một cơn gió bất chợt thổi ngang qua, làm cho mặt biển đang phản chiếu màu sắc ấy gợn sóng dao động theo, giống như một bức tranh sơn dầu đang dập dờn trong gió.
Tâm trạng Hạ Châu cuối cùng cũng có vẻ tốt hơn, gió thổi bay những sợi tóc trước trán anh, anh nhìn mặt biển, khóe môi cũng gợi lên ý cười nhàn nhạt.
Khâu Ngôn Chí nhìn anh, chẳng biết tại sao lại tiến đến hôn lên môi anh một cái.
Hạ Châu hơi giật mình.
Lỗ tai Khâu Ngôn Chí nóng lên, cố gắng giải thích: “Em hôn anh là vì…”
Cậu chớp mắt, không tìm được cái cớ thích hợp, đành đỏ mặt nhỏ giọng nói: “… Là vì em muốn hôn anh thôi.”
Hạ Châu mỉm cười, anh kéo Khâu Ngôn Chí lại gần rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Giọng anh rất đỗi dịu dàng, như thể hoà tan vào làn gió, còn nhiễm theo ý cười thật khẽ: “Khâu Ngôn Chí, còn anh hôn em là vì anh yêu em.”