Khâu Ngôn Chí điếng người, lật đật phủ nhận: “Không phải như anh nghĩ đâu!”
Hạ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua bó hoa trong tay Khâu Ngôn Chí, híp mắt hỏi: “Không phải? Thế đây là gì?”
Khâu Ngôn Chí nhìn theo tầm mắt anh, lúc này mới nhớ ra mình vẫn đang cầm bó hoa trên tay, Khâu Ngôn Chí hốt hoảng ném nó vào thùng rác, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, vô cùng đáng thương nói: “Em chỉ chơi qua đường thôi anh à…”
Hạ Châu nghe xong càng sôi máu nữa.
% mấy thằng cặn bã trên thế giới khi bị bắt quả tang ngoại tình đều sẽ nói câu này!
Anh đúng là khờ thật sự mà, anh chỉ biết lúc còn trong game Khâu Ngôn Chí nói muốn sống bên anh trọn đời mà lại suýt quên rằng câu nói đó chỉ áp dụng khi cậu bị mắc kẹt trong game mãi mãi thôi.
Sau khi biết mình bước ra khỏi game, anh đã hết lòng tìm kiếm Khâu Ngôn Chí, đến khi tìm được cậu thì vui vẻ khôn xiết theo cậu về nhà.
Nhưng đâu có ngờ cậu còn có bạn trai!
Bạn trai cậu còn gọi cậu là Chi Chi! Nghe mắc ói!
Bạn trai cậu còn tặng hoa hồng cho cậu! Sến cht đi được!
Bạn trai cậu còn rủ cậu đi xem phim! Cũ rích không có gì mới mẻ!
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí với ánh mắt ai oán và căm phẫn như thể đang nhìn Trần thế Mỹ, một tên bạc tình cặn bã của xã hội.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí yếu ớt dơ bốn ngón tay lên trời tuyên thệ: “… Thật đó, em thề mà, em chỉ đang lừa anh ta thôi, thật sự không có yêu đương gì với anh ta hết á.”
Hạ Châu nhìn chằm chằm cậu, trầm giọng nói: “… Nó gọi em là Chi Chi.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt: “Em có thích anh ta gọi vậy đâu.”
Hạ Châu: “Nó còn nói nó là bạn trai em.”
Khâu Ngôn Chí: “Chỉ là trên danh nghĩa thôi, mốt em sút bây giờ á.”
Hạ Châu: “Vừa rồi em còn nhận hoa của nó.”
Khâu Ngôn Chí: “Em vứt rồi còn gì.”
Hạ Châu mím chặt môi không nói lời nào.
Khâu Ngôn Chí tiến sát lại, hôn cái chụt lên môi anh, sau đó nói: “Hạ Châu à, trước giờ em chỉ hôn mỗi mình anh thôi.”
Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt u ám: “Thế thằng bạn trai kia của em thì sao?”
Khâu Ngôn Chí: “Em chưa bao giờ hôn anh ta hết.”
Hạ Châu im lặng một chốc, hầu kết anh trượt lên xuống, có chút khó khăn nói: “… Vậy… Tần, Tần Hạ thì sao?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu: “Cũng chưa từng.”
Khâu Ngôn Chí nói xong thì ngửa đầu lên, lại hôn môi Hạ Châu: “Hạ Châu, dù là trong game hay ngoài game thì cũng chỉ có mình anh.”
Ánh mắt Hạ Châu tối sầm, cúi đầu hôn Khâu Ngôn Chí, anh ghì chặt eo cậu xoay người lại đẩy ngã cậu xuống giường.
Trái tim Khâu Ngôn Chí bỗng đập loạn không thể kiểm soát được.
… Đây là lần đầu… Ở ngoài game.
Cậu có chút căng thẳng.
Nhưng bỗng nhiên Hạ Châu khựng người lại.
Khâu Ngôn Chí: “?”
Trên mặt Hạ Châu thoáng xấu hổ: “… Trật eo.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Hạ Châu im lặng thêm một lúc lại nặng nề nói tiếp, “… Chân, chân cũng bị vọp bẻ.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí câm nín chui từ dưới Hạ Châu lên, sau đó kéo cái thân xác cứng đờ như cá cht của anh Hạ nào đó ra chính giữa giường.
Sau đó chịu thương chịu khó đấm bóp eo và mát xa chân cho anh.
Giọng cậu bâng quơ: “Sau này nếu không có chuyện gì thì anh đừng đứng dậy đột ngột khỏi xe lăn như vậy, bây giờ thân thể anh vẫn còn chưa chịu được mấy động tác mạnh đâu, cần phải nghỉ ngơi hai ngày nữa.”
Hạ Châu: “…”
Anh im lặng vùi mặt vào trong gối, buồn bực không nói chuyện.
Khâu Ngôn Chí vén quần áo Hạ Châu lên mát xa cho anh, cậu chưa từng mát xa cho ai nên cũng không biết mức độ nặng nhẹ như thế nào càng miễn bàn đến kỹ thuật, nên chỉ có thể đấm bậy đấm bạ.
Ban đầu cậu tính nhìn phản ứng của Hạ Châu để điều chỉnh lại cho vừa phải nhưng Hạ Châu lại không rên tiếng nào.
Khâu Ngôn Chí thở dài, lại xo nn đến cái chân bị chuột rút của anh: “Anh bị vọp bẻ ở chân nào?”
Hạ Châu: “… Chân trái.”
Khâu Ngôn Chí đưa tay ra nn, vừa nn vừa hỏi cảm nhận của anh: “Anh thấy sao rồi? Còn cảm thấy co cơ nữa không?”
Hạ Châu: “Đỡ rồi.”
Khâu Ngôn Chí: “Anh nâng chân lên một tẹo nào.”
Hạ Châu khó khăn nhấc chân lên.
Khâu Ngôn Chí lại thở dài, tiếp tục cho nn bóp cho anh.
Hạ Châu không nói đau cũng không nói ngứa, Khâu Ngôn Chí hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái nấy.
Hồi sau Khâu Ngôn Chí nằm xuống bên cạnh anh, đưa tay chạm lên mái tóc đen ngắn của anh hỏi: “Hạ Châu, anh dỗi hả?”
Ngón tay Khâu Ngôn Chí chuyển từ tóc Hạ Châu sang lỗ tai anh, lỗ tai Hạ Châu có hơi cứng, Khâu Ngôn Chí nhẹ nhàng niết nó: “Hạ Châu à, không sao đâu mà, thân thể anh sẽ khỏi trong nay mai thôi, chỉ là vấn đề thời gian, nghỉ ngơi đầy đủ và tập luyện thích hợp thì nói không chừng mai mốt sẽ khỏe lại ngay.”
“Không phải.” Hạ Châu quay đầu, ló mặt ra khỏi gối.
Anh nhìn Khâu Ngôn Chí, có chút ủ rũ nói: “Khâu Ngôn Chí, anh dường như không biết chút gì về em hết.”
Hạ Châu dừng một chút, nói tiếp: “Anh không biết tại sao em lại muốn tìm bạn trai chơi qua đường, anh không biết số điện thoại hay bất kỳ thông tin gì của em, anh không biết nhà em có bao nhiêu người, cũng không biết bạn thân em là ai… Khâu Ngôn Chí, anh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, bao gồm cả thế giới của em.”
Khâu Ngôn Chí có hơi ngỡ ngàng, bàn tay lại dời đến gò má của anh.
Khâu Ngôn Chí gần như vô thức dùng đầu ngón tay vut ve đường chân mày và tóc mai của anh, giọng cậu êm ái vô cùng: “Hạ Châu à, sao anh lại có thể không biết gì về em chứ, em vẫn là Khâu Ngôn Chí trong game thôi, điều duy nhất thay đổi chính là hoàn cảnh sống hiện tại và các mối quan hệ của em, nếu có chỗ nào anh không hiểu hay muốn biết thì em đều sẽ giải đáp hết cho anh.”
Khâu Ngôn Chí hơi trầm ngâm một chút, trả lời câu hỏi gần đây nhất của Hạ Châu.
“Người vừa tặng hoa cho em tên là Phí Tư Hạo, tụi em quen nhau từ nửa năm trước, nhưng anh ta là straight và chỉ thích con gái, lý do quen em là vì giúp bạn của anh ta, cũng chính là Khâu Hi Thành, người anh cùng cha khác mẹ của em làm một chuyện hết sức tồi tệ và kinh tởm để tước đi quyền thừa kế của em.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Lý do em giả bộ không biết là vì muốn tìm thêm bằng chứng bọn họ hãm hại em cũng như trả thù họ.”
“Em sẽ xử lý chuyện này xong sớm thôi, thật ra bốn tháng trước em đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, lúc đó bọn họ tính bỏ thuốc em và tìm người đến quay… Cảnh đời tư lộn xộn của em để gửi cho ba em, nhưng khi bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ thì em lại bị mắc kẹt ở trong game, kế hoạch của họ cứ vậy cht non và đương nhiên kế hoạch của em cũng bị gián đoạn theo.”
Hạ Châu cầm bàn tay lạnh lẽo của Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí mỉm cười, gãi nhẹ lòng bàn tay Hạ Châu một cái, nằm trên giường lười biếng hệt một con mèo đang tắm nng.
“Hôm qua em về đó ăn cơm, ba em tỏ ra khá là quan tâm em, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Khâu Hi Thành sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch của anh ta trong tháng này và em cũng sẽ cố gắng giải quyết cho xong chuyện này càng sớm càng tốt, cho dù không thể tống anh ta vào tù thì cũng phải kéo danh tiếng của anh ta xuống vũng bùn. Em không muốn tranh giành quyền thừa kế gì với anh ta hết, nhưng ít ra cũng phải để cho ba anh ta biết anh ta là một con người ghê tởm đến cỡ nào.”
Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hạ Châu: “Hạ Châu à, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc và trả hết tiền cho Khâu Hoằng Thịnh, anh đi trốn với em được không?”
“Em muốn đi đâu?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Em không biết nữa, miễn là có em và anh.”
Hạ Châu đưa tay ra, chậm rãi ôm Khâu Ngôn Chí vào lòng, anh hôn giữa trán cậu, mỉm cười nói được.
Nhưng trả hết tiền cho Khâu Hoằng Thịnh cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
‘Kho bạc nhỏ’ mà Khâu Ngôn Chí chắt chiu nhiều năm đến cuối cùng lại đổ sạch vào con game VR kia, thậm chí còn lim luôn mấy vạn của Khâu Hoằng Thịnh.
Đã vậy cộng thêm tiền viện phí bốn tháng này, tiền thuê người chăm sóc và tiền thuốc men của Hạ Châu, số tiền Khâu Ngôn Chí nợ Khâu Hoằng Thịnh đã lên tới vạn.
Chưa kể bây giờ cậu còn phải nuôi hai miệng ăn.
Khâu Ngôn Chí nhìn con số trên giấy nháp, thở dài một hơi.
Cậu quyết định sẽ chăm chỉ làm việc từ bây giờ, cần cù tiết kiệm, chăm lo việc nhà, bớt ăn bớt mặc.
Không thể thuê giúp việc nữa, càng không thể gọi cơm ngoài, cho nên cậu quyết định sẽ tự mình nấu ăn, nhưng vừa mở tủ lạnh ra… Lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
“Hạ Châu, giờ em phải đi siêu thị, anh ở nhà coi nhà nha, nếu có ai bấm chuông thì cũng không cần mở.”
Hạ Châu ngồi xe lăn từ trong phòng làm việc đi ra: “Anh đi với em.”
Khâu Ngôn Chí suy tư một chút thấy cũng được, dù sao siêu thị không xa lắm, ra khỏi chung cư rồi rẽ phải mét là đến rồi.
“Vậy anh đội nón và mang khẩu trang lên đi.” Khâu Ngôn Chí nói.
Khẩu trang dùng một lần trong nhà đã hết nên Khâu Ngôn Chí đành phải đội mũ và quàng khăn cổ thật dày lên cho anh.
Tuy đã là đầu tháng ba nhưng nhiệt độ vẫn không tăng lên được bao nhiêu, tối qua còn có tuyết rơi nhè nhẹ, không khí lạnh đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình.
Khâu Ngôn Chí vốn thuộc thể hàn, mùa đông vừa đến thì tay chân đều lạnh ngắt, hôm nay khi ra khỏi nhà chỉ lo chăm chút quần áo cho Hạ Châu, còn bản thân thì khoác đại một cái áo ra ngoài, kết quả mặc phải một cái áo túi mỏng, đút tay vào trong vẫn thấy lạnh đến sun vòi.
Hạ Châu một tay điều khiển xe lăn chạy bằng điện, tay còn lại đưa ra nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Khâu Ngôn Chí.
Tay Hạ Châu rất ấm, thậm chí còn làm Khâu Ngôn Chí cảm thấy hơi ấm đang không ngừng cuồn cuộn truyền tới, mặc cho gió lạnh vẫn thổi vào mặt cậu, cằm cậu vẫn từ từ nhô ra khỏi khăn quàng cổ.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đi bộ trên đường vào mùa đông cũng không phải rét và dày vò như vậy.
Hạ Châu cau mày, nhìn về phía siêu thị cách đó không xa: “Khâu Ngôn Chí, hai ta mau vào thôi, trông em lạnh lắm.”
Khâu Ngôn Chí:… Thật ra cũng không có lạnh đến vậy.
Nhưng Hạ Châu đều đã nói vậy thì Khâu Ngôn Chí cũng chỉ biết nghe theo, đành phải nhanh chân bước đến siêu thị.
Đúng lúc này có một chiếc xe thể thao trông vô cùng mắc tiền và cực kỳ bắt mắt phi ngang qua, cán trúng vũng nước bên cạnh làm nó văng tung tóe.
Khâu Ngôn Chí vô thức chắn trước mặt Hạ Châu.
Hàng mày Hạ Châu nhăn chặt lại, nhìn theo hướng chiếc xe thể thao kia phi đi.
“Má, Hạ Tiểu Tình, cậu chạy chậm chút coi, bắn nước lên người ta rồi kìa!” Cô gái ngồi trên ghế phụ hét lên.
“Hớ, tớ đang vội mà!”
“À mà nãy cậu có để ý thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn kia trông giống anh cậu không…”
Tốc độ của con xe hơi chậm dần ngay sau đó quay ngược đầu xe lại.
Nhưng nơi đó đã không còn bóng người.
“Chắc cậu nhìn lầm rồi, sao anh tớ có thể ở đây được.”
“Tớ cũng có nói là anh cậu đâu, chỉ là nhìn lướt qua thấy giống thôi…”
Hạ Châu lần đầu được đi siêu thị thế giới thực.
Anh phát hiện nơi này không những có rất nhiều người mà còn có rất nhiều hàng hóa.
Mặc dù siêu thị trong game cũng rất lớn, nhưng hàng hóa lại không nhiều, có đôi khi trên một kệ hàng chỉ bày vài ba loại sản phẩm.
Còn một kệ hàng nơi đây lại có tới hàng chục loại nhãn hiệu, mùi vị đa dạng và đóng gói cũng khác nhau.
Hạ Châu bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp, có điều động tác trên tay lại không có chút nào dừng lại.
Hộp kẹo trái cây này có vẻ rất giống với loại mà Khâu Ngôn Chí thích ở trong game, mua!
Tuy chưa từng nhìn thấy qua loại sữa bò này nhưng nhìn có vẻ rất ngon, Khâu Ngôn Chí nhất định phải uống một ly vào mỗi bữa sáng và tối, mua!
Món ăn vặt này trông cũng ngon phết, lúc Khâu Ngôn Chí xem TV chắc chắn sẽ thích ăn, mua!
Khâu Ngôn Chí câm nín nhìn chiếc xe đẩy trở nên đầy ắp chỉ sau khi cậu lơ đãng vài giây.
Cậu lấy một hộp cherry từ trong xe ra.
Hạ Châu quay đầu nhìn cậu, trên mặt còn cười dịu dàng: “Em thích cái này hả? Nếu thích thì lấy thêm hai hộp nữa nha.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí: “Anh Hạ, hộp cherry này có giá tệ xu.”
Hạ Châu: “Ừ, làm sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí hỏi một vấn đề vô cùng tàn nhẫn: “… Anh có tiền không?”
Hạ Châu: “…”
Sau khi yên lặng một lúc lâu, Hạ Châu lặng lẽ trả hộp cherry về chỗ cũ.
- -----oOo------