Editor: Cô Rùa
Mới sáu giờ sáng Khâu Ngôn Chí đã về đến nhà. Cậu còn chưa nhập xong mật khẩu thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Hạ Châu ăn mặc chỉnh tề đứng đằng sau cánh cửa, như thể vẫn luôn đang đợi cậu.
Khoảnh khắc khi Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Hạ Châu, cậu lập tức buông vali xuống, đưa tay ra và nhào vào lòng Hạ Châu.
Hạ Châu cũng dang tay ra ôm lấy cậu, cúi đầu nhẹ hỏi: “Em có mệt không?”
Khâu Ngôn Chí theo bản năng mà lắc đầu, nhưng lắc được hai cái lại gật gật đầu.
Hạ Châu nói: “Muốn ngủ một giấc không?”
“Dạ có.” Khâu Ngôn Chí vùi vào nguc Hạ Châu dụi dụi, khàn giọng nói, “Em ngồi trên máy bay không ngủ được.”
Hạ Châu dùng một tay ôm Khâu Ngôn Chí, tay còn lại xách vali từ ngoài vào trong, cũng đóng cửa lại.
Sau đó anh dẫn Khâu Ngôn Chí vào phòng ngủ, Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc giường mềm mại, tức khắc cảm thấy buồn ngủ, nhanh chóng ci áo rồi nằm lên.
Thấy căn phòng có hơi sáng, Hạ Châu đi đến bên cửa sổ kéo màn lại.
Anh đang định rời đi thì bị Khâu Ngôn Chí túm lấy: “Hạ Châu, anh ngủ với em nha?”
Hạ Châu nhìn gương mặt tái nhợt của Khâu Ngôn Chí, khẽ nói được, sau đó nằm xuống cạnh Khâu Ngôn Chí.
Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng an tâm nhắm mắt lại, vùi mặt vào nguc Hạ Châu ngủ thiếp đi.
Hạ Châu nhận thấy bản thân anh đang cố tránh nhắc đến Tần Hạ.
Hạ Châu biết Khâu Ngôn Chí và Tần Hạ cãi nhau nhưng lại không hỏi tại sao bọn họ lại cãi nhau.
Có điều, dựa trên những gì anh nghe được từ lần video call với Khâu Ngôn Chí trước đó, cũng không khó để đoán ra lý do mà Khâu Ngôn Chí và Tần Hạ cãi nhau là có liên quan đến anh.
Anh thầm nghĩ, có lẽ sự tồn tại của hàng fake như anh khiến Tần Hạ phải bận tâm.
Hạ Châu lẳng lặng nhìn Khâu Ngôn Chí, sau đó chậm rãi nâng tay đẩy tóc trên trán của cậu ra.
Đầu ngón tay của Hạ Châu thuận theo trán Khâu Ngôn Chí dời xuống, sau đó dừng lại trên gò má cậu rồi bóp một cái cho hả giận.
Nhưng lực độ lại vô cùng nhẹ.
Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Vừa mới chạm tay lên bụng đã nghe thấy nó kêu ọt ọt.
Khâu Ngôn Chí mới ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Hạ Châu đang nấu cơm.
“Trước sau gì anh vẫn phải học làm.” Hạ Châu cầm nồi nói.
Khâu Ngôn Chí nhìn thứ khét lẹt trong nồi, im lặng một lúc rồi nói: “… Vậy anh học đến đâu rồi?”
Hạ Châu yên lặng tắt bếp, sau đó đổ thứ trong nồi vào thùng rác: “Khâu Ngôn Chí, hai ta ra ngoài ăn nha.”
Khâu Ngôn Chí nghiêng người dựa trên khung cửa, ôm hai tay để trước nguc: “Anh có tiền à?”
Hạ Châu: “Em thử tra tài khoản của mình đi.”
Khâu Ngôn Chí nghi ngờ nhìn anh một cái, sau đó móc điện thoại ra tra cứu tài khoản.
Nhìn thấy con số bên trên, Khâu Ngôn Chí dại ra: “Hạ Châu, chuyện gì đây anh?”
“Em quên rồi à? Anh vẫn luôn đầu tư chứng khoán.” Hạ Châu cười, “Số tiền này có đủ để mời em ăn cơm không?”
“Dư sức anh ơi.” Khâu Ngôn Chí nói.
Từ lúc đưa Hạ Châu về nhà, Khâu Ngôn Chí đã chia sẻ ngân hàng điện tử với anh, nhưng Khâu Ngôn Chí cũng không ngờ rằng Hạ Châu ngồi ở nhà mà vẫn có thể kiếm tiền cho cậu.
Quả nhiên tính cách thiết lập tổng giám đốc của một công ty lớn trong game vẫn không có sụp.
Khâu Ngôn Chí nhanh chóng sửa soạn rồi nắm tay Hạ Châu ra ngoài.
“Em muốn ăn gì?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Em muốn đi ăn tôm, loại combo chanh sả ấy.”
Hạ Châu mỉm cười nói: “Được.”
Khâu Ngôn Chí ăn đến no căng, vì vậy kéo Hạ Châu đi tản bộ.
Đi một lúc, Khâu Ngôn Chí chợt nhìn thấy đồn cảnh sát gần đó. Cậu bỗng nhớ đến những gì mình từng nói trước kia, chờ chân của Hạ Châu lành lại cậu sẽ lên đồn xử lý giấy tờ cho anh.
Cậu dừng bước, Hạ Châu cũng đứng lại theo, anh quay đầu nhìn cậu: “Em sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí mím môi, có hơi rầu rĩ nói: “Hạ Châu, hình như em không có cách nào giúp anh chuyện giấy tờ được.”
Khuôn mặt của Hạ Châu giống như đúc với Tần Hạ. Hơn nữa Tần Hạ còn biết đến sự tồn tại của Hạ Châu.
Dường như Hạ Châu cũng ý thức được chuyện này, anh nắm tay Khâu Ngôn Chí càng chặt hơn, nói: “Không sao mà.”
Khâu Ngôn Chí gục đầu xuống, có chút ủ rũ không vui.
Đúng lúc này, từ trong lùm cây truyền đến một tiếng kêu yếu ớt.
Khâu Ngôn Chí vô thức ngoảnh đầu lại, phát hiện có vết máu dính trên viên gạch lát đường.
Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu đến gần bụi cỏ xem thử, kết quả nhìn thấy một con mèo con đang bị thương ở chân sau.
Đó là một con mèo màu vàng đất trông rất ngoan ngoãn, lúc này đang kéo lê cái chân bị thương, làm ổ trong bụi cỏ, yếu ớt kêu meo meo, như thể sắp không qua khỏi.
Hạ Châu vội đi qua bế nó lên.
Khâu Ngôn Chí cau mày, cúi đầu gọi điện cho Lâm Khang Ninh.
Gần đây có một trạm cứu trợ động vật lang thang, trong đó cũng có hệ thống chăm sóc y tế tương đối hoàn chỉnh, lúc Lâm Khang Ninh không đi làm thường thì sẽ đến đây làm tnh nguyện viên.
Lâm Khang Ninh bắt máy rất nhanh, cũng nói cho họ địa chỉ cụ thể của trạm cứu trợ đó.
Quả nhiên trạm cứu trợ cách đây chỉ có mét.
Hạ Châu cẩn thận ôm mèo con vào lòng và đi theo Khâu Ngôn Chí.
Quy mô của trạm cứu trợ nhỏ hơn cậu nghĩ, nhưng bác sĩ vẫn rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Cộng thêm Lâm Khang Ninh còn giúp Khâu Ngôn Chí gọi điện trước, nên vừa đến nơi, mèo con đã được người đưa vào phòng mổ.
Nhìn thấy bác sĩ khéo léo xử lý miệng vết thương cho mèo con, Khâu Ngôn Chí cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này điện thoại của cậu lại vang lên.
Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua mèo con trên bàn mổ, sau đó nhấc chân ra hành lang bên ngoài nghe điện thoại.
Người gọi điện là thư ký của Tần Hạ: “Cậu Khâu, hôm qua tôi có gọi điện cho cậu, tại sao điện thoại của cậu đều luôn trong trạng thái tắt máy?”
Khâu Ngôn Chí nói: “Lúc đó tôi đang ngồi trên máy bay.”
Thư ký có chút kinh ngạc: “Cậu về nước ư?”
Khâu Ngôn Chí: “Đúng vậy.”
Thư ký: “Cậu Khâu, công việc vẫn chưa xong sao cậu lại tự tiện rời đi chứ? Cậu có biết hành động này của cậu rất không có trách nhiệm không?”
Thư ký hít sâu một hơi, giống như là cố gắng giữ giọng mình nhẹ nhàng và bình tĩnh nhất có thể: “Cho hỏi cậu có lý do gì đặc biệt mà phải về gấp vậy?”
“Xin lỗi anh.” Khâu Ngôn Chí, “Đó là lý do cá nhân của tôi thôi nên không tiện nói với người khác, số tiền kia tôi sẽ hoàn lại, bao gồm cả phí máy bay và phí khách sạn tôi đều sẽ hoàn trả đầy đủ vào tài khoản cho anh.”
“Được rồi.” Thư ký nói, “Không cần biết nguyên nhân gì đã dẫn đến việc cậu xúc động trở về nước, nhưng hy vọng sau này cậu sẽ có trách nhiệm với công việc của mình và không nên bốc đồng như vậy.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Cho tôi hỏi dự án thu mua lần này của quý công ty có suôn sẻ không?”
Thư ký: “Cậu Khâu không cần phải lo lắng về chuyện này, chúng tôi đã tìm được một phiên dịch thích hợp tại địa phương. Dự án thu mua diễn ra rất thuận lợi, không chỉ vậy, yêu cầu mà tổng giám đốc Hạ đưa ra cũng được công ty đối phương đồng ý, các kỹ thuật viên nòng cốt của dự án cũng sẽ về nước cùng chúng tôi vào hôm nay và tổng giám đốc Hạ sẽ yêu cầu họ xóa sạch dữ liệu của con game kia trong một tuần. Thay vì rảnh rỗi quan tâm đến dự án của công ty chúng tôi như vậy thì không bằng cậu Khâu hãy nâng cao chất lượng chuyên môn của bản thân trước đi.”
Nói xong thư ký liền cúp máy.
Tần Hạ sẽ cho bọn họ xoá sạch dữ liệu game trong vòng một tuần.
Khâu Ngôn Chí siết chặt điện thoại trong tay… Cậu phải làm cái gì đó.
Hàm răng của Khâu Ngôn Chí vô thức cắn phần thịt non bên môi, gần như muốn xé nát nó.
Lúc Khâu Ngôn Chí trở về phòng mổ, mèo con đã được giải phẫu xong.
Nó nằm gọn thành một nhúm nhỏ trên bàn mổ, miệng vết thương ở chân sau đã được băng bó lại, đôi mắt nó nhắm nghiền, hình như đã ngủ rồi.
Lâm Khang Ninh giải thích: “Vừa rồi chúng tôi cho nó một chút thuốc mê, có lẽ lát nữa nó mới tỉnh lại.”
Khâu Ngôn Chí gật gật đầu.
Lâm Khang Ninh và bác sĩ ra ngoài rửa tay trước.
Hạ Châu đứng bên cạnh, vô cùng dịu dàng sờ đầu mèo con.
“Anh thích nó hả?” Khâu Ngôn Chí nói, “Đây hẳn là một con mèo hoang không chủ, có thể để nó ở lại trạm cứu trợ hoặc chúng ta có thể mang nó về nhà nuôi.”
Hạ Châu trầm mặc một chút, vươn tay ra niết lỗ tai mèo con, sau đó nói: “Để nó ở đây đi.”
Sau khi Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu rời đi, Lâm Khang Ninh cùng một bác sĩ khác dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng mổ.
“Khang Ninh, cậu có nhìn thấy thuốc mê tớ để đây không?”
“Không á, sao vậy?”
“Ảo vậy ta, tớ nhớ rõ mình để đây mà… Hầy, già cả đến lú lẫn rồi…”
Hôm sau Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu lại đến trạm cứu trợ thăm mèo con.
Nhìn mèo con đã khỏe hơn một chút, nhưng nó vẫn rất ngoan ngoãn như trước kia.
Hình như nó còn nhớ Hạ Châu, lúc Hạ Châu vuốt v nó, mèo con còn lè lưỡi ra lim đầu ngón tay anh.
“Nó vẫn chưa có tên.” Lâm Khang Ninh ôm thức ăn cho mèo đi tới, cười nói, “Ở đây có quá nhiều động vật nhỏ, bọn tôi đều không thể đặt tên hết được, hai người có muốn lấy cho nó một cái tên không?”
Hạ Châu nhận lấy thức ăn mèo từ trong tay Lâm Khang Ninh, cầm một nắm đút cho mèo ăn.
Mèo con ngoan ngoãn cúi đầu, lim từng chút từng chút thức ăn trên tay Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí thấy Hạ Châu rất thích nó thì hỏi: “Hạ Châu, anh nghĩ xem nên đặt cho nó tên gì đây?”
Hạ Châu dùng một tay khác sờ lông mèo con, sau đó nói: “Gọi nó là Cửu Cửu đi.”
“Vĩnh vĩnh cửu cửu à?” Khâu Ngôn Chí suy tư một chốc rồi nói, “Nghe êm tai ghê.”
Sau khi rời đi Khâu Ngôn Chí lại hỏi Hạ Châu có muốn nhận nuôi Cửu Cửu hay không.
Hạ Châu từ chối lần nữa.
“Sao vậy anh?” Khâu Ngôn Chí có hơi khó hiểu, “Không phải anh rất thích nó sao?”
Hạ Châu cụp mắt, rửa sạch tay dưới vòi nước rồi dùng khăn giấy lau khô: “Anh sợ anh không nuôi nó được lâu.”
Hạ Châu nói quá nhỏ, Khâu Ngôn Chí chỉ loáng thoáng nghe thấy không nuôi được cái gì đó, đang chuẩn bị mở miệng hỏi lại thì đã bị Hạ Châu giành nói trước: “Hôm nay em muốn đi đâu ăn?”
Sau khi Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu về đến nhà, cậu liền vào phòng làm việc.
“Hạ Châu, anh đi ngủ trước đi, em làm xong cái này rồi sẽ ngủ sau.”
“Đừng thức khuya quá.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí cười nói: “Ừa, em biết rồi mà, em sẽ cố gắng hoàn thành nó thật sớm.”
Khâu Ngôn Chí bước vào phòng làm việc và đóng cửa lại, tươi cười trên mặt chậm rãi phai đi.
Cậu cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn vào một dãy số.
“Tần Hạ, chúng ta gặp nhau được không?”
Người bên kia như cố tnh chọc cậu mất kiên nhẫn, mãi đến năm phút sau mới thong dong trả lời.
“Thông suốt rồi à?”
Khâu Ngôn Chí: “Ừm.”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, bên kia lại gửi đến một đoạn chat voice mờ ám.
Khâu Ngôn Chí giảm âm lượng rồi bật nó lên nghe, hồi sau cậu cụp mắt, ấn xuống nút voice.
Mặt Khâu Ngôn Chí không cảm xúc, nhưng chất giọng nói lại êm ái.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tần Hạ, Khâu Ngôn Chí kéo hộc bàn ra và lấy một thứ từ trong một chiếc hộp có cài mật khẩu.
Là thuốc mê.
Khâu Ngôn Chí không thể mua thứ này bằng cách thức thông thường được. Cho nên hôm qua khi nhìn thấy nó trong phòng mổ ở trạm cứu trợ, tim cậu khẽ run lên và trộm nó đi.
Khâu Ngôn Chí cũng đã thử tra cứu loại thuốc mê này qua mạng, tuy nó được sử dụng cho động vật nhưng vẫn có hiệu quả với cả người.
Nó có hai cách dùng, một là tiêm hai là uống. Sau khi sử dụng, ba phút sau sẽ rơi vào hôn mê.
Một liều này cũng đủ để một người đàn ông trưởng thành hôn mê chừng nửa tiếng.
Khâu ngôn Chí cầm nó nhìn một hồi lâu, sau đó lại cẩn thận bỏ vào trong hộp.
Cậu mở máy tính bảng, nhìn camera giám sát mà mình mới lắp ở trong một căn hộ mới thuê.
Rất tốt, không có vấn đề gì cả.
Camera có cài thêm màn hình hồng ngoại, cho dù là trong đêm thì vẫn có thể quan sát rõ ràng.
Khâu Ngôn Chí lấy từ trong túi mình một chiếc chìa khoá, sau đó mở một hộc tủ khác và thử lên cái còng bên trong.
Mở khóa rất mượt và còng cũng rất chắc.
Khâu Ngôn Chí kiểm tra mọi thứ xong thì khóa tất cả vào bên trong chiếc hộp.
Sau đó cậu tắt đèn, xoay người ra ngoài.
- -----oOo------