Editor: Cô Rùa
Lúc Hạ Châu ngồi xe về nhà, thư ký quay đầu hỏi anh: “Sếp Hạ, anh muốn về biệt thự Đường Thanh Cư hay là nhà chính?”
“Biệt thự Đường Thanh Cư.” Hạ Châu nói.
Nhà chính hẳn là nhà họ Hạ, nơi đó đều là người nhà của Tần Hạ, Hạ Châu cảm thấy mình mà về đó sẽ khó tránh khỏi bị bể dĩa.
Không biết có liên quan đến phiên dịch Khâu không, mà thư ký luôn cảm thấy sếp Hạ hôm nay có sức sống hơn một chút, không giống như mấy ngày trước, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy nặng nề.
Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Châu trong kính chiếu hậu, nhịn không được nói: “Từ lúc anh ra viện đến giờ vẫn chưa trở về nhà chính lần nào, chủ tịch rất nhớ anh, nếu anh có rảnh thì ghé về chút nha…”
Ra viện?
Hạ Châu hơi hơi nhíu mày.
Thảo nào anh cứ cảm thấy cơ thể này đừ đừ kiểu gì.
Thư ký nhìn Hạ Châu nhăn mi trong kính chiếu hậu, còn tưởng là bản thân làm anh không vui nên đành ngậm miệng lại.
Sau khi Hạ Châu về nhà, anh mở khoá nhà bằng vân tay của mình. Vừa bước vào trong đèn cảm ứng đã tự động bật lên, một không gian rộng mở.
Ấy vậy mà một căn nhà lớn lại không có bóng người.
Chỉ có bữa tối thịnh soạn trên bàn cơm cùng với sàn nhà sạch bong kin kít cho thấy nơi này đã từng có người giúp việc ghé qua.
Hạ Châu không đụng vào bữa cơm đó cũng lười tắm cho cơ thể của Tần Hạ, hơn nữa tối qua anh còn thức cả đêm bây giờ đã hoàn toàn kiệt sức, bây giờ anh chỉ muốn tìm phòng ngủ đánh một giấc, chờ ngày mai ra khỏi cơ thể Tần Hạ rồi lại đi tìm Khâu Ngôn Chí.
Hạ Châu chọn đại một căn phòng, nhưng khi nắm lấy then cửa thì phát hiện căn phòng này bị khóa trái.
Hạ Châu nhíu mày, lại mở một căn phòng khác ra.
Đây là một phòng tập thể dục. Bên trong có rất nhiều thiết bị, nhưng không ngờ lại còn có cả nạng và xe lăn.
Hạ Châu cũng không quan tâm lắm, trực tiếp đóng cửa lại.
Anh lại mở thêm vài phòng nữa mới tìm được phòng ngủ.
Đi cả ngày trời, anh cảm thấy hai chân như muốn rã ra, liền thay đồ ngủ rồi nằm cht dí ở trên giường.
Phải nói rằng mặc dù đây là cơ thể của Tần Hạ, nhưng Hạ Châu lại cảm thấy nó giống hệt của mình.
—— Ngay cả nốt ruồi nhỏ màu nâu ở bên hông cũng không lệch đi đâu được.
Anh thật đúng là một bản sao hoàn chỉnh với bản gốc.
Hạ Châu cười nhạt, sau đó lại ngả người lên giường lại, đang chuẩn bị tắt đèn thì phát hiện có thứ gì đó cộm cộm.
Hạ Châu nhíu mày, đưa tay ra mò mẫm một hồi, phát hiện một quyển album dưới gối đầu.
Hạ Châu mở cuốn album ra, sau đó ngây người.
Trong album là ảnh chụp giấy tờ tùy thân được phóng to, thiếu niên trong ảnh mặc một đồng phục học sinh đã giặt đến bạc màu, bởi vì là mùa hè nên đồng phục có hơi mỏng và ôm sát thân, gần như có thể nhìn thấy rõ cả đường nét của xương dưới da thịt, làn da nhợt nhạt lại càng khiến thiếu niên trông nhỏ con và gầy hơn.
Tóc thiếu niên hơi dài, gần như che hết cả phần mắt, loáng thoáng có thể thấy được đôi mắt từ khe hở, lạnh lẽo và sắc lẹm.
Miệng cậu mím chặt, trong mắt không hề có ý cười.
Hạ Châu gần như giật mình, sau đó mới nhận ra đây là Khâu Ngôn Chí hồi còn nhỏ.
Hạ Châu lại tiếp tục lật sang trang sau, tấm ảnh thứ hai vẫn là Khâu Ngôn Chí lúc nhỏ, cậu nằm trên bàn nghỉ trưa, bối cảnh xung quanh hình như có học sinh đang chơi đùa, nhìn sơ qua rất náo nhiệt, nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn lẳng lặng nằm im như thế, hàng mày của cậu hơi nhíu lại như thể đang có một giấc mơ phiền chán, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí trong lớp học, toàn thân cậu lộ ra một luồng khí lạnh nhợt nhạt, ngay cả ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ cũng không thể mang lại cho cậu một màu sắc ấm áp.
Bức ảnh tiếp theo vẫn là cảnh tương tự, nhưng người nằm trên bàn đã mở mắt, người chụp ảnh có vẻ như bị dọa cho hết hồn, tay hơi run lên khiến cho bức ảnh bị nhòe đi. Nhưng dù là vậy, vẫn có thể nhìn thấy được sự ngô nghê và một chút ngây thơ trong ánh mắt của người vừa mới tỉnh ngủ.
Nó đã không còn lạnh lẽo như hai bức ảnh trước đó nữa.
Hạ Châu không nhịn được bật cười một tiếng, đưa tay ra chạm vào đôi mắt có phần bối rối của Khâu Ngôn Chí, lại bắt đầu giở trang tiếp theo.
Nhưng nụ cười vừa mới cất lên của anh đã lập tức biến mất.
Bức ảnh thứ tư là ảnh chụp chung trên sân khấu, hình như là vở《 công chúa Bạch Tuyết 》, Tần Hạ mặc váy công chúa nên đương nhiên phải đứng ở chính giữa, nhưng chẳng biết hoàng tử và hoàng hậu đã bị đẩy đi nơi nào, mà chỉ thấy Tần Hạ ôm lấy Khâu Ngôn Chí mặc đồ táo độc, nở nụ cười rạng rỡ.
Khâu Ngôn Chí cau mày như thể đang giận dỗi, nhưng lỗ tai cậu lại đỏ rần, trên má còn có thể thấy được một dấu răng to tròn.
Những bức ảnh sau đó gần như đều có sự xuất hiện của Tần Hạ, bối cảnh của bức ảnh chuyển dần từ trường học đến trên đường, sau đó là ‘tổ ấm’ chật chội và chen chúc.
Mái tóc Khâu Ngôn Chí đã được cắt ngắn, lộ ra gương mặt thanh tú và xinh đẹp, trên mặt cũng dần xuất hiện nụ cười.
Đặc biệt là trong bức ảnh chụp cùng Tần Hạ, quả thực giống như đang thi xem ai cười tươi hơn ai.
Thỉnh thoảng sẽ có vài tấm không có Tần Hạ, nhưng rõ ràng đều là chụp dưới góc nhìn của Tần Hạ.
Khâu Ngôn Chí đứng ngược hướng mặt trời, duỗi tay ra như đưa thứ gì đó, trên mặt mang theo ý cười, mở miệng gọi tên Tần Hạ.
Hạ Châu nhìn nụ cười của Khâu Ngôn Chí trong tấm ảnh, sau đó đóng album lại.
Hạ Châu tắt đèn và nhắm chặt hai mắt, nhưng trước mắt anh lại hiện lên bức ảnh Tần Hạ nằm trong ốp lưng điện thoại của Khâu Ngôn Chí.
Anh cảm thấy răng mình đều bị nghiến đến nhức nhối.
Anh nằm trằn trọc không sao ngủ được, cuối cùng lấy điện thoại ra, đăng nhập tài khoản của mình và gửi tin nhắn cho Khâu Ngôn Chí: “Em ngủ chưa?”
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức: “Chưa á, em mới tắm xong và đang lau tóc nè.”
Hạ Châu đột nhiên bật dậy khỏi giường gọi video call qua.
Anh đưa tay ra định bật đèn, mới nhớ ra cho dù Khâu Ngôn Chí nhìn anh, thì cũng chỉ nhìn thấy được mặt của Tần Hạ.
Nghĩ đến đây Hạ Châu lại thu tay về.
Khâu Ngôn Chí kết nối cuộc gọi, sau đó lập tức xuất hiện trong điện thoại của Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí mặc đồ ngủ, trong tay cầm khăn lông, quả thực đang lau tóc, cậu vừa nhìn thấy màn hình thì ngạc nhiên hỏi: “Hạ Châu, sao bên anh tối vậy?”
Hạ Châu chớp mắt, nói: “Cúp điện.”
“Cúp điện?” Khâu Ngôn Chí nhíu mày, đã lâu lắm rồi cậu không biết cúp điện là gì.
Hạ Châu chột dạ gật đầu: “Nói không chừng tên Tần Hạ kia nợ tiền điện.”
“Nợ tiền điện? Không thể nào…”
Hạ Châu ho nhẹ một tiếng: “Có người nhìn bề ngoài sáng sủa lắm, nhưng thật ra bên trong lại không chịu thanh toán tiền điện.”
Khâu Ngôn Chí:…
Ảo giác phải không? Nếu không sao cậu lại cảm thấy anh Hạ chính trực và tốt bụng đang nói xấu sau lưng người khác chứ?
Khâu Ngôn Chí: “Cúp điện như vậy thì anh có bất tiện không?”
Hạ Châu: “Không có vấn đề gì, anh cũng sắp đi ngủ rồi, không bật đèn cũng chẳng sao.”
Đúng lúc này đèn trong phòng ngủ ‘tách’ một tiếng bật lên, toàn bộ trong phòng đều sáng trưng.
Giọng robot thông minh ở góc phòng vang lên như thể đang tranh công: “Chủ nhân, tôi đã giúp bạn bật đèn!”
Hóa ra hai từ ‘bật đèn’ vừa rồi mà anh nói đã tác động đến nội thất thông minh.
Hạ Châu: “…”
Khâu Ngôn Chí: “… E hèm, thế giới này sớm hơn thế giới trong game ba năm, khoa học công nghệ cũng phát triển hơn rất nhiều, có thể vừa rồi… Là do anh không tìm đúng công tắc thôi.”
“…Ò.” Hạ Châu như đưa đám nói.
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, phát hiện cậu đã dừng lau tóc, giọt nước từ trên tóc nhỏ xuống cổ rồi chầm chậm chảy vào trong cổ áo, biến mất không thấy đâu, chỉ có đường viền cổ áo là còn lưu lại vệt nước nhỏ.
Hạ Châu yên lặng một lúc, sau đó nói: “Khâu Ngôn Chí, lau tóc khô cho anh, nếu không sẽ cảm lạnh.”
Khâu Ngôn Chí gác điện thoại lên, tiếp tục cầm khăn lên lau tóc.
Hạ Châu thấy cậu lau đủ rồi thì nhắc nhở: “Đi lấy máy sấy hong khô đi.”
Khâu Ngôn Chí lười sấy, sờ sờ tóc nói: “Cũng gần khô rồi mà, em nghĩ không cần sấy đâu.”
Hạ Châu: “Không được, đi sấy ngay.”
Khâu Ngôn Chí thở dài, đành phải đứng lên cầm máy sấy tới, dưới sự giám sát của Hạ Châu mà sấy khô tóc, sau đó cậu cất máy sấy, lúc chui vào trong chăn còn chọc Hạ Châu trong video: “Gì đây, anh gọi video cho em khuya như vậy chỉ để giám sát em sấy tóc thôi à?”
“Không phải.” Hạ Châu dừng một chút, nói, “Vì để nghe em chúc ngủ ngon.”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hạ Châu, nói: “Anh ngủ ngon nhé.”
Hạ Châu trầm mặc trong chốc lát: “… Hết rồi”
Khâu Ngôn Chí khó hiểu: “Hửm? Thế anh còn muốn gì nữa?”
Hạ Châu: “… Thì cái kia.”
“Cái gì?”
Lỗ tai Hạ Châu nóng lên: “… Thì cái giống trên TV ấy.”
Khâu Ngôn Chí nghiêng đầu: “Cái giống trên TV nào anh?”
Hạ Châu mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại hoá thành tiếng thở dài: “… Thôi quên đi.”
“Hạ Châu.” Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên gọi tên anh.
Hạ Châu ngẩng đầu, chỉ thấy Khâu Ngôn Chí nhắm mắt lại, nhanh nhảu hôn lên màn hình. Thậm chí còn phát ra một tiếng ‘chụt’ vô cùng to.
Mặt Hạ Châu lập tức đỏ bừng.
“Anh ngủ ngon ạ.” Khâu Ngôn Chí nhỏ giọng nói, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Châu kết thúc cuộc gọi với Khâu Ngôn Chí, anh xóa lịch sử trên điện thoại, sau đó tắt đèn nằm lại vào trong chăn.
Anh nằm một lúc rồi từ từ kéo chăn lên, che đi khuôn mặt đỏ như gấc của mình.
Sau đó trở người một cái.
Lại trở người cái nữa.
Trở cái nữa.
Cái nữa…
“Rầm!”
Trở đến lộn nhào trên mặt đất luôn.
Anh bò lên giường lại, có chút đắc ý nghĩ.
Cho dù Tần Hạ mày lớn lên cùng Khâu Ngôn Chí, cho dù hai người đều thích nhau, cho dù mày để hình Khâu Ngôn Chí dưới gối, cho dù Khâu Ngôn Chí để hình mày trong ốp lưng, cho dù Khâu Ngôn Chí đến giờ vẫn còn thích mày…
Nhưng Khâu Ngôn Chí lấy bình hoa chọi đầu mày là vì tao, hơn nữa bây giờ Khâu Ngôn Chí chỉ hôn qua video với tao!
Tuy Khâu Ngôn Chí không thích tao, nhưng giờ em ấy chọn tao!