3.
Bây giờ nhớ lại, thậm chí Lý Úc còn không tỏ tình, anh chỉ thâm nhập vào cuộc sống của cô, sau đó có một ngày anh hẹn cô ra ngoài ăn cơm và xem phim, hai người đi ngồi vòng đu quay, lúc gần quay đến đỉnh, Đàm Tiêu hoảng loạn vô cớ, như thể nhận ra được ý đồ của anh, anh nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó vươn tay về phía cô: “Nắm tay nhé?”
Lý Úc nói rất thản nhiên, như đang khiêu khích, nhưng Đàm Tiêu vẫn căng thẳng, cô nuốt nước bọt, nhìn anh chằm chằm.
Anh đợi vài giây, sau đó dứt khoát nắm lấy tay cô.
Như là chắc chắn cô thích anh.
Đàm Tiêu không từ chối, cô thích anh như vậy, giấu cũng không giấu nổi, sao anh có thể không cảm nhận được, trái tim cô dường như mất kiểm soát.
Bọn họ hôn nhau vào chưa đầy nửa phút sau đó, Lý Úc chớp mắt cọ mũi mình vào chóp mũi cô, còn hỏi: “Được chứ?”
Đàm Tiêu vẫn không trả lời, anh cũng vẫn hôn.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu người sai đã là cô, cô không nên đánh mất nguyên tắc và vứt bỏ chuẩn mực vì thích anh, bị anh làm cho rối loạn đến mức choáng váng cả đầu, sau đó mù mờ đi theo anh.
Đàm Tiêu không ghét anh, thậm chí nhiều khi cô còn cảm thấy cảm kích, anh dạy cô rất nhiều điều mà cô chưa bao giờ dám thử, trời sinh anh đã không phải người tuân thủ quy tắc, hoàn toàn trái ngược với cô. Lý Úc thường nói với cô rằng thất bại không có gì ghê gớm, việc làm sai cũng không phải việc không thể cứu vãn nổi, con người không cần phải hoàn hảo.
Lý Úc múa điệu Mông Cổ ở giữa quảng trường cho cô xem, khoe rằng hồi còn nhỏ anh từng học múa dân gian, sau đó bị buộc phải dừng lại vì tay chân không phối hợp, cho nên tất nhiên anh nhảy cũng chẳng ra gì.
Đàm Tiêu đứng bên cạnh trợn mắt há hốc miệng, sau đó lúc anh bước đến giữ chặt tay cô, anh cười nói: “Nào, thử một lần, em sẽ phát hiện còn đơn giản hơn em tưởng tượng rất nhiều.”
Còn rất nhiều chuyện nữa, linh tinh vụn vặt, khắc vào trong đầu, Đàm Tiêu cảm thấy có lẽ mình sẽ nhớ nó suốt đời.
Đàm Tiêu ghét anh, hận anh và cũng yêu anh.
Cho nên cô cảm thấy tạm thời cô vẫn không quên được Lý Úc: “Xin lỗi, tôi cảm thấy, có lẽ tôi vẫn chưa buông tay được.” Cho dù họ đã chia tay, nhưng cô cũng không thể nào chấp nhận người khác trong thời gian ngắn được.
Đàm Tiêu nói với Tưởng Tự.
Cô nhìn ra ý đó của anh ấy, tình yêu là thứ khó che giấu nhất, thậm chí cô nhìn Tưởng Tự, tựa như nhìn thấy mình khi ở trước mặt Lý Úc, có lẽ trong mắt Lý Úc cô cũng như vậy, thẳng thắn đến mức nhìn không sót một điều gì.
Tưởng Tự nghe hiểu, cho nên anh ấy sửng sốt một lát rồi lắc đầu: “Không sao.”
Mười mấy năm đầu cuộc đời, Tưởng Tự sống trong cảnh nghèo khó, mặc dù sau này có một người bố giàu có, nhưng anh ấy vẫn không thay đổi được thói hư tật xấu luôn đeo bám mình. Từ nhỏ Tưởng Tự đã chẳng ga lăng phong độ lắm, nếu muốn thứ gì đó thì sẽ không từ thủ đoạn, cũng không quan tâm cô yêu anh bao nhiêu, chân thành hay là giả tình giả nghĩa, Tưởng Tự đã đợi rất lâu, cho nên anh ấy cũng không muốn bỏ lỡ nữa.
Anh ấy cầm lấy túi cô: “Ra ngoài chút nhé?”
Đàm Tiêu gật đầu, cô cảm thấy không thể ở lại chỗ này lâu hơn được nữa.
Họ rời khỏi trung tâm mua sắm, đi dọc theo con hẻm phía sau, người đi trên đường rất ít. Cảm xúc của cô dần ổn định lại, có lẽ muốn xua tan suy nghĩ của anh ấy, hoặc là kìm nén lâu lắm không ai nói gì, Đàm Tiêu bắt đầu kể chuyện mình và Lý Úc. Kể từ lúc còn đi học, kể cô thích anh bao nhiêu, kể bọn họ ngọt ngào đến thế nào, cũng kể về nỗi bất an và buồn bã của cô.
Đàm Tiêu nhớ rằng thời gian ở bên Lý Úc rất ngắn, vì trường của hai người cách khá xa, gặp mặt một chút cũng không quá dễ dàng, cô thường ôm điện thoại trằn trọc, muốn nói với anh rất nhiều điều, lại sợ có vẻ mình quá ồn ào, lần nào cũng thận trọng xóa xóa gõ gõ trong khung chat, sau đó ôm tâm trạng dè dặt thấp thỏm gửi đi.
Cô sẽ đoán tâm trạng của anh qua thời gian và lời nhắn, cô vui vẻ vì anh vui vẻ, lo lắng vì anh lạnh lùng.
Lúc hẹn hò, cô sẽ thầm đếm đến khi nào anh nắm tay cô, sẽ hoài nghi liệu có phải anh ghét mình không vì anh không nắm tay mình.
Cô yêu say đắm, vì vậy thường cảm thấy thất vọng.
Từ trước đến giờ Lý Úc chưa từng phát hiện những tâm tư nhỏ bé ấy, vì thế lần nào cô cũng so đo, hy vọng xa vời, thất vọng với bản thân, rồi lại tự hòa giải với chính mình.
Dần dần cô phát hiện ra rằng, anh thích cô không bao giờ nhiều hơn cô thích anh.
Cô cho rằng mình không thèm để tâm, nhưng kết quả cô vẫn làm như vậy.
Do đó Đàm Tiêu không cảm thấy Tưởng Tự có thể chịu đựng được, con người luôn ích kỷ trong chuyện tình cảm, tình yêu thuần khiết và sự dâng hiến tuyệt đối là thứ hiếm có.
Nói này nói kia, Đàm Tiêu cảm thấy mình có hơi tàn nhẫn, nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
Tưởng Tự vẫn luôn yên lặng lắng nghe, cũng không ngắt lời cô, thậm chí thỉnh thoảng còn hỏi nửa câu, để cô nói hết ra.
Đi bộ đã thấm mệt, bọn họ dừng lại bên hồ nước cuối ngõ, hai người đứng trước lan can nhìn dòng nước, gió đêm thổi, xa xa là ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt hồ.
Tưởng Tự cởi khăn quàng cổ xuống, quấn lên cổ cô, Đàm Tiêu nói cảm ơn.
Gió lạnh thổi qua, không khí có chút ẩm ướt.
Có lẽ Đàm Tiêu đã nói nhiều, dường như đại não hơi thiếu oxy, mơ mơ màng màng, rất mệt mỏi.
Tưởng Tự cứ nghiêng đầu nhìn cô mãi, anh ấy giơ tay lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành: “Nếu đau lòng như vậy, bắt đầu lại một lần nữa không tốt ư?”
Đàm Tiêu ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy cười: “Rất bằng lòng cống hiến sức lực cho cậu.”
Đàm Tiêu bị dọa, cô lùi về phía sau nửa bước, nhưng bị Tưởng Tự kéo về, vẻ mặt anh ấy nghiêm lại, thấp giọng nói: “Cậu không yêu cậu ta, tình yêu chỉ là chấp niệm thời niên thiếu, cậu biết rõ bản thân và cậu ta không thể thay đổi được nhau, cho nên để ăn khớp với nhau thì phải đau đớn và đổ máu, cậu đề nghị chia tay, còn không phải là vì không tin cậu ta yêu cậu đến mức sẵn sàng thay đổi vì cậu sao?”
Hơi thở của Đàm Tiêu nghẹn lại, cô lại bị đau đớn lần nữa.
Không phải cô không tin, mà là hoàn toàn không có khả năng.
Vòng quan hệ xã hội của hai người một trời một vực, thói quen sinh hoạt quá khác biệt, tam quan vô cùng không hợp, có thể ở bên nhau lâu như vậy đã là kỳ tích. Có lẽ sự kiện kia cũng chỉ là một ngòi nổ, cô đã nhận ra điều ấy từ rất sớm, đi càng xa thì càng khó rời bỏ là kết cục khó tránh khỏi, kết quả bây giờ vẫn là đường ai nấy đi.
Cô không thất vọng về anh, anh vẫn luôn là người như vậy, chẳng qua cô quyết định buông tha cho mình và yêu bản thân nhiều hơn.
Lý Úc không cần phải chịu đựng sự nặng nề không thú vị của cô, cô cũng không cần lo được lo mất nữa.
Tưởng Tự cúi đầu nhìn cô: “Nhưng tôi có thể, Tiếu Tiếu, cậu có thể thử thích tôi một chút.”
Đàm Tiêu nghẹn lời: “Tôi...”
Dường như anh ấy biết cô đang do dự điều gì: “Tôi không quan tâm đ ến việc bây giờ cậu có thể quên được cậu ta hay không.”
Tương lai còn rất dài, tôi chỉ muốn cậu cho tôi một cơ hội.
Tưởng Tự thừa nhận mình lợi dụng thời cơ để chen vào, nên mím môi, không dám nói thêm nữa.
Đàm Tiêu im lặng, Tưởng Tự cúi đầu, chậm rãi hôn lên môi cô, có lẽ do không khí có hơi mập mờ, có lẽ cô thực sự không phản ứng lại được, tóm lại bọn họ cứ hôn nhau như thế.
Không có sự tức giận hay phẫn nộ, cũng không có sự kiều diễm không kìm lòng nổi, như thể chỉ là xin chút an ủi lúc buồn bã.
Cũng giống như một loại nghi thức: Lý Úc, anh thấy đó, em thật sự không yêu anh.
Lý Úc luôn dạy cô buông bỏ gánh nặng phẩm hạnh của mình, cuối cùng bây giờ cô cũng đã làm được, vừa chia tay người cũ đã có người mới là chuyện anh luôn làm trước đây, thậm chí còn chẳng có ai nghi ngờ anh làm vậy là đúng hay sai, bởi vì trước giờ anh chưa từng tự nhân mình là người tốt, là bạn trai tốt.
Đàm Tiêu cảm thấy mình đã tốt nghiệp rồi.
Tuy nhiên cuối cùng Đàm Tiêu vẫn đẩy Tưởng Tự ra, hơi sững sờ lùi về phía sau vài bước.
Tưởng Tự cố gắng an ủi cô, nhưng Đàm Tiêu lại bảo: “Cậu đi đi, cậu để tôi yên tĩnh một chút.”
Tưởng Tự im lặng một lát rồi gật đầu, sau đó gọi một chiếc taxi, đẩy cô vào trong, sau đó mới về trung tâm thương mại lái xe đi.
Tưởng Tự không ngờ cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
Đàm Tiêu hỏi anh ấy ở đâu, muốn trả lại khăn quàng cổ cho anh ấy. Tưởng Tự vẫn đang trên đường, anh ấy vốn muốn nói sẽ quay lại lấy, nhưng im lặng một lát rồi lại sửa miệng: “Tôi ở nhà, cậu muốn tới không?”
Đàm Tiêu hỏi địa chỉ, anh ấy trả lời nhanh như phi nước đại.
Tưởng Tự ở một mình trong một căn hộ, lúc cô gõ cửa, cô cũng không đi vào mà chỉ đứng ở cửa đua cho anh ấy rồi nói: “Cảm ơn.”
Tưởng Tự không cưỡng cầu, anh ấy chỉ bảo đưa cô về.
Đột nhiên Đàm Tiêu mỉm cười: “Đưa tới đưa lui không thấy kỳ hả?”
Tưởng Tự cũng nhếch môi: “Vốn dĩ chính là lừa cậu tới nhà tôi, tôi tưởng cậu sẽ không tới.”
Đàm Tiêu gật đầu, anh ấy quay lại lấy chìa khóa xe.
Thế là hai người lại lên xe một cách kỳ quái.
Hai người im lặng suốt đường đi, lúc xuống xe, Tưởng Tự mới nói: “Tôi chờ câu trả lời của cậu.”
Đàm Tiêu hơi bất lực: “Tưởng Tự...”
Tưởng Tự “Ừ” một tiếng: “Tôi chỉ cảm thấy cậu không ghét tôi, thử một lần cũng không được ư?”
Đàm Tiêm im lặng, nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời, không phải cô thích Tưởng Tự, nhưng thực ra cũng hoàn toàn không chán ghét, thậm chí còn có chút ấn tượng tốt.
Tưởng Tự thấy cô do dự thì nghiêng người qua hôn cô, có lẽ do có dũng khí vì lần đầu tiên hôn môi cô không đẩy anh ấy ra, có lẽ là áp lực tình cảm không có chỗ giải tỏa, lúc đầu lưỡi của anh ấy định cạy hàm răng cô ra, cuối cùng cô mới như tỉnh khỏi giấc mơ, cô hơi hoảng loạn xuống xe, không hề nói lời tạm biệt.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại, Tưởng Tự cười khẩy, nhìn cô vào khu dân cư.
Loại chuyện như đào góc tường, anh ấy cũng không có áp lực tâm lý gì, cho dù cô không chia tay với Lý Úc, anh ấy cũng không ngại.
Sở dĩ Tưởng Tự chờ đến khi họ chia tay, chẳng qua là vì sợ Đàm Tiêu bị áp lực.
Nhưng suy cho cùng anh ấy vẫn quá sốt ruột, lúc biết cô chia tay anh ấy hoàn toàn ngồi không yên, biết cô tới thành Phố B, anh ấy càng không thể nào phớt lờ.
Tưởng Tự châm một điếu thuốc, hút xong một điếu mới rời đi.
Gốc lưỡi có hơi đắng, dường như mùi hương cơ thể cô vẫn còn đọng lại trên chóp mũi anh ấy, làm thế nào cũng không áp xuống nổi, thế nên có vẻ hơi hấp tấp bộp chộp.
Tưởng Tự rất ít hút thuốc, thời niên thiếu anh ấy được người khác nuôi dưỡng, những người xung quanh đều là bọn côn đồ, tự nhiên cũng không thể học được mấy điều tốt.
Tưởng Tự hiếm khi gây chuyện ở trường, anh ấy nghĩ rằng điều đó không cần thiết, dường như Đàm Tiêu luôn nghĩ anh ấy là một cái túi trút giận, hoặc là để đền đáp chuyện anh ấy giúp cô trả lời câu hỏi của giáo viên, cô thường đưa kẹo cho bạn cùng bàn của anh ấy, sau đó sai bạn cùng bàn đưa kẹo cho anh ấy.
Đàm Tiêu không nói móc người khác một cách thẳng đuột như Trần Mộc Tình, lúc rất nhiều người cười nhạo Tưởng Tự, cô sẽ xen vào nói một câu không đúng thời điểm: “Thực ra mình cảm thấy con người cậu ấy khá tốt.”
Sau này khi rời khỏi trường trung học trực thuộc, Tưởng Tự thường nhớ tới Đàm Tiêu, sau đó hỏi thăm một chút chuyện nhỏ không đáng kể về cô. Ở trường học, cô rất yên tĩnh, mỗi ngày chính là đi học rồi tan học, chỉ thỉnh thoảng Trần Mộc Tình làm ra chút chuyện khác người, mới có thể nhìn thấy bóng dáng của cô.
Sau kỳ thi đại học, anh ấy về Nam Lâm làm thêm, ngày ấy ngay ánh mắt đầu tiên anh ấy đã nhìn thấy cô, đi theo cô vào dãy kệ sách, cô không nhận ra anh ấy, thậm chí anh ấy còn hơi thất vọng, nhưng khi cô vẫy tay, anh ấy lập tức bước đến.
Lớn đến chừng này, anh ấy chưa từng cảm thấy tự ti vì vẻ bề ngoài của mình bao giờ, vậy mà lại nảy sinh chần chừ trước ánh mắt của cô, anh ấy sợ bây giờ mình không phải kiểu cô thích.
Nhưng lúc Đàm Tiêu mỉm cười khen anh ấy trở nên đẹp trai hơn, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ anh ấy không có suy nghĩ dư thừa, nhưng vì gặp lại nên anh ấy có chút tâm tư khác thường, anh ấy học ở đại học Lâm, nhà cô lại ở Nam Lâm.
Thỉnh thoảng trở về, anh ấy sẽ tìm cơ hội để đụng mặt cô trong nhiều dịp khác nhau.
Do vậy tâm tư ấy càng ngày càng lên men.
Nhưng rất nhanh sau đó Đàm Tiêu đã ở bên Lý Úc.
Bây giờ, bọn họ chia tay.
Đàm Tiêu do dự trong chốc lát, cô cảm thấy mình vô cùng rối bời, rõ ràng trong lòng cô biết tại sao mình chia tay với Lý Úc, cũng biết không cách nào quay lại được, nhưng cô vẫn có chút áy náy vì Tưởng Tự, như thể mình đang làm một việc trái đạo đức gì đó.
Cô cũng muốn đồng ý với Tưởng Tự trong một vài khoảnh khắc, cô muốn biết rốt cuộc yêu là như thế nào, được yêu và được quan tâm là ra sao.
Nhưng cuối cùng cô chỉ nhận được sự bối rối và sợ hãi.
Mấy ngày sau, Lý Úc vẫn cố liên lạc với cô bằng nhiều cách, sau đó lại nhanh chóng rút lui khi không nhận được phản hồi.
Thỉnh thoảng Tưởng Tự sẽ hẹn cô đi ăn cơm, tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ khác nhau, nhưng cũng không ép cô nữa.
Khi Lý Úc không có ý định xin quay lại, Đàm Tiêu sẽ luôn theo dõi động thái của anh, cho dù cô tự nhủ bản thân không nên để ý anh như thế nào chăng nữa, cô vẫn không khống chế được bàn tay và đôi mắt của mình.
Không có cô, anh vẫn ăn nhậu chơi bời, cuộc sống phong phú vô cùng, xung quanh vẫn có rất nhiều bạn bè, chẳng khác gì lúc trước.
Đàm Tiêu nhìn thấy hình ảnh của Lý Úc trong khoảnh khắc của người bạn khác, anh dựa vào boong tàu đón gió biển, miền Bắc trời lạnh và có tuyết rơi, không biết ảnh được chụp khi nào, anh dạo chơi ở một vùng nhiệt đới rất xa xôi, Lý Úc trong anh cười nhạt nhẽo, nghiêng đầu, không chút để ý, dáng vẻ vẫn như trước, như thể không để ai vào mắt.
Đàm Tiêu đang hy vọng điều gì?
Vốn nên là như thế.
Cô tắt điện thoại, nằm trên giường một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Cô định mua cho mình một bộ quần áo tất niên, đổi sang tâm trạng tốt, cuộc sống vốn dĩ chính là tiến về phía trước, trước giờ tình cảm đều khó một lòng một dạ đến già, điều này rất bình thường, không phải sao?
Cô vui vẻ đi thử đồ, gửi ảnh cho Trần Mộc Tình, hỏi cô ấy xem bộ nào đẹp.
Nhưng hôm nay Trần Mộc Tình ở trong nhà Lý Úc, Lý Úc đang nấu cơm, anh đeo tạp dề, vẻ mặt cực kỳ mất kiên nhẫn, tựa như không phải nấu cơm mà là muốn làm nổ tung phòng bếp.
Khi Trần Mộc Tình quay camera về phía anh, nụ cười trên mặt cô lập tức vụt tắt, dù làm gì cũng không thể ngụy trang được.
Đàm Tiêu vội vàng cúp máy, sau đó ngồi ngẩn ngơ trên ghế dài trong trung tâm thương mại một lát.
Buổi tối cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, lúc nghe máy mới phát hiện là Lý Úc, anh nói: “Quay đầu lại.”
Cô vẫn chưa rời khỏi trung tâm thương mại, Tưởng Tự đi theo bên cạnh, anh ấy nói mình đi ngang qua, nhưng rốt cuộc là cố tình hay đi ngang qua thật thì cô cũng không biết, nhưng Đàm Tiêu không từ chối anh ấy tới gần, lúc này anh ấy đang xách đồ giúp cô.
Khi Đàm Tiêu quay đầu lại, Lý Úc đang nhìn chằm chằm cô, anh không có biểu cảm gì, cho nên có vẻ rất lạnh lùng, nhất thời cô cảm thấy gương mặt mình nóng rát, trông như người phụ nữ xấu xa, đạo đức kém và ngoại tình. Đối với cô mà nói, Lý Úc luôn có cảm giác rất áp bức, cô thường sợ anh tức giận, thấy anh xụ mặt sẽ nghĩ lại xem có phải mình đã làm sai điều gì đó hay không.
Đàm Tiêu tốn mười mấy giây mới ổn định lại tâm trạng được, cô không cố tình chọc giận anh, cũng không áy náy nữa, cô chỉ bình tĩnh bước đến: “Sao anh lại đến đây?”
Lý Úc bỗng nhiên kéo Đàm Tiêu đi ra ngoài, cô cố gắng vùng ra, nhưng không làm nên chuyện gì. Lúc Tưởng Tự đến đã bị Lý Úc chỉ trỏ: “Cút.”
Tưởng Tự vẫn bắt được Đàm Tiêu, anh ấy nhìn Lý Úc: “Cô ấy không muốn đi theo cậu.”
Đàm Tiêu cảm thấy mình như đang quay một bộ phim thần tượng tẻ nhạt nào đó, nhưng cô chẳng có tài đức gì để mà bị người ta tranh đoạt, cô gắng sức tránh ra, đứng cách xa hai người: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi! Nói rõ ràng trong một lần.”
Lý Úc nhìn cô, chỉ Tưởng Tự: “Chia tay vì cậu ta sao?”
Đàm Tiêu lắc đầu: “Không phải.”
Như vậy chính là tận dụng thời cơ để chen vào.
Lý Úc trở tay đấm Tưởng Tự một đấm, anh ấy không tránh kịp, khoé miệng lập tức xanh tím.
Tưởng Tự nghiêng đầu, anh ấy duỗi tay chạm vào khoé môi, sau đó lại bật cười, gật đầu: “Được, tôi nhận một đấm này.”
Quả thực anh ấy đê tiện vô liêm sỉ, nhưng vậy thì sao?
Cuối cùng Đàm Tiêu chủ động lôi Lý Úc đi, từ trước đến nay cô chưa từng thấy dáng vẻ như dã thú bị mất không chế, vừa thô bạo vừa xốc nổi này của anh.
Trước đây anh không như thế này.
Bọn họ đứng trong một con hẻm vắng người, lúc mặt đối mặt, hai người chẳng biết nói gì với nhau.
Lý Úc nhìn cô chăm chú: “Làm hoà được chưa?”
Đàm Tiêu lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống do không nhịn được.
Cô cảm thấy mình rất không có tiền đồ.
Giọng nói của Lý Úc lạnh lùng: “Tại sao?”
“Anh biết rồi.” Cô bảo.
Giọng điệu của anh gần như cao lên: “Anh không biết.”
“Không biết thì thôi.”
“Con mẹ nó, em…”
Anh bước hai bước tại chỗ, tựa như tức giận, lại không thể làm gì được: “Anh thật sự sợ em đấy. Mẹ nó em là tổ tông của anh. Anh làm không tốt chỗ nào, anh đổi nghề được không? Em nói đi, nếu anh không làm được thì anh sẽ chặt đầu làm bóng cho em đá.”
Đàm Tiêu lùi về phía sau nửa bước: “Lý Úc, anh đừng như vậy…”
Đàm Tiêu thừa nhận, cô dao động, thấy anh nôn nóng bất lực cúi đầu, cô vẫn sẽ đau xót và mềm lòng.
Đàm Tiêu nghĩ, chắc là mình cũng đặc biệt đối với anh nhỉ?
Có lẽ bọn họ có thể bước tiếp.
Có lẽ…
Nhưng cô đã đánh giá cao bản thân rất nhiều lần, cũng đã cho anh rất nhiều ám chỉ và cơ hội, cô ngẩng đầu theo đuổi anh, theo đuổi quá lâu, quá mệt mỏi, quá đau lòng.
Lý Úc vẫy tay, Đàm Tiêu lại muốn giẫm lên vết xe đổ.
Tưởng Tự đi đến cùng, anh ấy gọi tên cô: “Tiếu Tiếu.”
Lý Úc lại chỉ Tưởng Tự lần nữa: “Có thể cút không?”
Một cái tay khác của anh giữ lấy cổ tay cô, nắm cực kỳ chặt, giống như sợ cô bị người ta cướp đi.
Đàm Tiêu cười khổ, cảm thấy cảnh tượng này có hơi buồn cười.
Cô vùng ra khỏi tay anh, nhưng cũng không đi tìm Tưởng Tự, cô chỉ chạy dọc theo một hướng khác.
Cô không muốn thấy ai cả.
Lý Úc không đuổi theo, Tưởng Tự cũng không, hai người liếc nhìn nhau.
Lý Úc cười lạnh một tiếng: “Có thể hèn hạ hơn nữa không?”
Tượng Tự chẳng hề tức giận, anh ấy chỉ mỉm cười: “Mọi người đều dựa vào năng lực của mình, không có cơ hội mà cậu cho, tôi cũng không chen vào được.”
Lý Úc nắm cổ áo anh ấy: “Tôi thật sự muốn đánh chết cậu.”
Tưởng Tự ngửa đầu nhìn anh: “Cậu đánh đi, đánh xong cô ấy sẽ chỉ áy náy với tôi hơn mà thôi.”
Lý Úc biết Tưởng Tự cố ý, nhưng anh vẫn cho anh ấy một đấm.
Trước khi về Nam Lâm, Lý Úc lại gọi điện thoại cho Đàm Tiêu, cô vẫn không gặp anh, anh bật cười: “Được, coi như anh hèn.”
Kể từ đó đến rất lâu sau này, Đàm Tiêu không gặp lại Lý Úc nữa, cô chỉ nghe Trần Mộc Tình nói là anh đã kiềm chế tính ph óng đãng lại, không có thêm bạn gái. Thỉnh thoảng cô và Tưởng Tự vẫn sẽ gặp mặt, nhưng cũng chưa hẹn hò, có lẽ có tình cảm, nhưng hẳn là cô đã dùng quá nhiều sức lực để yêu Lý Úc, nên luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Vì vậy cuối cùng Đàm Tiêu cũng không đồng ý với Tưởng Tự.
Sau này Đàm Tiêu đã quen biết rất nhiều chàng trai, hài hước thú vị, yên tĩnh trầm ổn, chín chắn thận trọng, hoạt bát lạc quan… Bọn họ đều rất tốt, nhưng cô vẫn không tìm được cảm giác thích đến nỗi nhảy nhót hoan hô, não như muốn ngất đi.
Đàm Tiêu gặp lại Lý Úc trong lễ cưới của Trần Mộc Tình.
Anh là phù rể, cô là phù dâu.
Vốn dĩ Trần Mộc Tình nói cô có thể từ chối, nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội làm phù dâu cho Trần Mộc Tình.
Cho nên bọn họ vẫn chạm mặt, nhưng chẳng ai nhìn về hướng ai cả.
Khi lễ cưới tiến hành được hơn phân nửa, Đàm Tiêu trốn trong góc phòng uống rượu, lúc rối bời, cô nghĩ nếu có thuốc xóa ký ức thì tốt rồi.
Cô không muốn nhớ về anh nữa.
Mệt quá.
Nhưng làm thế nào cũng không thể quên được.
Lúc Lý Úc tới tìm cô, đầu óc của cô trống rỗng, anh đưa chút đồ ăn cho cô rồi nói: “Vừa nãy thấy em chưa ăn gì.”
Đàm Tiêu nhận lấy, cúi đầu ăn.
Bọn họ không nói gì, một lát sau đó từng người đã bị gọi đi.
Ngắn ngủi mà như đã phán đoán ra.
Thời điểm lễ cưới kết thúc và phải đi về, Lý Úc mới xuất hiện lại, tài xế lái chiếc xe Jeep Wrangler màu đen, anh ngồi ở phía sau, hạ cửa sổ xe xuống: “Anh đưa em về nhé?”
Đàm Tiêu định nói không cần, nhưng anh đã xuống xe mở cửa cho cô.
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn lên xe.
Đàm Tiêu hơi say, không biết ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh lại cô đã dựa vào trong lòng anh, xe đậu ở gara ngầm, một tay anh đỡ đầu cô, một tay đang xem điện thoại.
Cô lập tức ngồi dậy: “Xin lỗi…”
Lý Úc khẽ cười: “Vừa lên xe đã ngủ, ban nãy gọi em em cũng không tỉnh, không biết em ở đâu nên anh đưa em tới khách sạn.”
Bãi đỗ xe ở tầng hầm khách sạn, anh ngồi chờ cô tỉnh dậy.
Đàm Tiêu hỏi: “Tài xế đâu?”
“Anh cho người ta tan làm rồi.”
“Vậy còn anh?” Lý Úc cũng uống rượu, không thể lái xe.
Lý Úc nhếch khóe môi: “Ở cùng em đó!”
Sắc mặt Đàm Tiêu lập tức thay đổi, không biết anh nghĩ tới điều gì, anh tự giễu “Xuỳ” một tiếng: “Anh nói anh cũng ở lại khách sạn, chưa nói ngủ với em, đừng tự luyến.”
Đàm Tiêu hơi bối rối gật đầu.
Nhưng khi họ cầm thẻ phòng đi đến phòng riêng của mình, anh lại chen vào phòng cô, đè cô trên cửa, cúi người làm bộ định hôn cô, cô co rúm lại một chút, anh lập tức dừng lại, gương mặt nhiễm chút ý đồ xấu, nhưng anh cũng chỉ kiềm chế rồi cười khẩy.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Đột nhiên Đàm Tiêu cảm thấy hơi buồn.
Dường như nỗi buồn ấp ủ rất lâu đó cuối cùng cũng tìm được lối thoát tại nơi đây ở thời điểm này.
Đàm Tiêu nhón chân chủ động hôn Lý Úc.
Năm đó lúc hẹn hò, bọn họ cũng từng hôn rất nhiều lần, nhưng cô không chủ động một lần nào.
Cô luôn sợ hãi, luôn lo lắng, có vẻ rụt rè bị động.
Nhưng không ai biết, thực ra cô rất thích hôn anh, thích ôm, thích mọi loại tiếp xúc thân thể với anh.
Bọn họ hôn từ cửa đến trên giường.
Tủ đầu giường có đặt vài cái bao cao su, bọn họ đã dùng hết.
Ngày hôm sau lúc Đàm Tiêu tỉnh dậy, Lý Úc đã ngồi ngay ngắn ở đầu giường nhướng mày nhìn cô.
Lý Úc gần như thận trọng hỏi cô: “Đây có tính là quay lại không?”
Đàm Tiêu xoay người đưa lưng về phía anh: “Nói sau!”
Lý Úc nằm xuống, ôm lấy cô từ sau lưng, trong giọng nói mang theo chút cô đơn: “Anh thực sự sợ em đấy.”
Lúc chia tay, những người xung quanh an ủi anh, nói cô cũng chẳng có gì tốt.
Khi đó anh cũng tưởng như vậy.
Nhưng chẳng có gì tốt, thế mà lại không thể nào quên được.
Hết Truyện