Editor: Mai Tuyết Vân
Trong phủ Tướng quân.
Tần Phồn Nhi lôi kéo Giản Hân Hân nói chuyện cả ngày vẫn còn thấy bất an, trước khi rời đi còn dặn dò cẩn thận.
"Hân Hân, nhất định tỷ phải giúp muội! Đến nay muội vẫn cảm thấy Thế tử không thân thiết với muội, nếu lỡ hắn tìm được người giống với muội muội ruột của hắn lúc nhỏ mang về phủ Quốc công, bất luận là thế nào, cũng sẽ làm dao động vị trí của muội."
Giản Hân Hân nghe mãi câu này, sắp không còn kiên nhân nữa rồi.
"Chỉ mới nghe loáng thoáng còn chưa có gì, muội gấp cái gì?"
Đúng là gà rừng khó biến thành phượng hoàng, cho dù được phủ Tần quốc công nuôi dưỡng nhiều năm, toàn thân vẫn để lộ ra vẻ thấp kém!
"Hơn nữa cũng có người giống nhau chứ. Người giống nhau trên thế gian này hơn ngàn vạn, chẳng lẽ Tần Tư Cổ dám không cần 'muội muội ruột' là muội, để người khác làm tiểu thư phủ Quốc công sao?"
"Nhưng muội không phải thật..." Nếu nàng ta là thật, còn phải lo lắng đề phòng sao?
"Muội không phải người thật, chẳng lẽ cho rằng người khác sẽ là người thật à?" Giản Hân Hân mất kiên nhẫn. Đúng là một kẻ ngu ngốc: "Muội đã dùng máu nhận thân, trên người muội có vết bớt, ngoại trừ người thật ra, thì muội chính là người giống nhất!"
Tần Phồn Nhi vẫn cảm thấy bất an: "Nếu lỡ, đó là người thật thì sao?"
Hơn nữa bây giờ trên người nàng ta không có vết bớt đó!
Lúc trước vừa về phủ Quốc công, không biết Giản Hân Hân đã dùng cách gì, nhưng lại dùng thuốc màu làm giả cái bớt trên người nàng ta, còn lộng giả thành chân.
Sau đó vài ngày thì cái bớt phai màu.
Cũng không ai rãnh lại đi xem vết bớt của nàng, vì thế cũng không làm lại.
Giản Hân Hân cau mày tim đập nhanh: "Muội nói bậy bạ gì đó? Sao có thể là người thật được?"
Chỉ sợ người thật đã chết trong thâm sâu cùng cốc nào đó rồi cũng nên!
Nàng ta đã dặn dò bọn buôn người, phải bán càng xa càng tốt, càng kín đáo càng tốt. Thậm chí còn không cho phép bán vào thanh lâu, dù còn nhỏ nhưng đã là một tiểu mỹ nhân, lỡ mai sau lớn lên khó tránh không lọt vào mắt quý nhân, sau đó trở về phủ Quốc công một lần nữa.
Bán vào thâm sơn, có một số người cả đời đừng hòng rời khỏi thôn.
Ban đêm nằm trên giường, Tần Tư Cổ trằn trọc không yên.
Trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt tiểu cô nương kia, từng chút một phát họa trong lòng hắn.
Mặt tròn, mắt hạnh, rất đáng yêu. Hai má phồng phồng giống chú chuột đồng ăn thóc, ánh mắt rất sinh động.
Đúng là... Vô cùng giống Tiểu Phồn Nhi hắn đã nuôi dưỡng.
Không được!
Hắn vẫn phải tận mắt nhìn rõ một chút!
Đại công tử thật kiên cường.
Thái y đề nghị nằm trên giường dưỡng bệnh, sáng hôm sau hắn cứ khập khiễng ra khỏi cửa.
[Đọc truyện chính chủ tại diễn đàn Lê Quý Đôn để ủng hộ người dịch.]
Vốn muốn gọi một ấm trà, ngồi trong tửu lâu thong thả đợi. Nhưng nghĩ đến tình hình ngày hôm qua, Đại công tử do dự.
Hôm qua, Tần Tư Bách ngồi xổm trước cửa hàng điểm tâm còn chưa ngăn được.
Hôm nay chân hắn bị thương, nếu ngồi trên tửu lâu, chỉ sợ... Lại lỡ mất.
Nhìn trái nhìn phải, Đại công tử tìm một ngõ hẻm không người, cởi ngoại bào ra, nghiêm túc trùm lên đầu, sau đó ngồi xổm trước cửa tiệm điểm tâm.
Vừa ngồi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quá mất mặt, quá mất mặt!"
Đại công tử là người đọc sách, mà thứ người đọc sách thiếu nhất chính là tính nhẫn nại.
Buổi sáng không đợi được, hắn liền mua chút điểm tâm bên cạnh, buổi chiều lại tiếp tục đợi.
Những người khác chỉ thấy một nam tử quái lạ, không ai ngờ rằng đường đường là Thế tử đại nhân phủ Tần quốc công, lại làm ra loại chuyện mất mặt này!
Tất cả đều cho rằng là kẻ điên từ đâu đó tới.
Đối diện với đủ loại ánh mắt, Đại công tử gần như chết lặng.
Rất lâu sau, cuối cùng cũng đợi được.