Editor: Mai Tuyết Vân
Ngay lúc trong lòng Tạ Trản cảm thấy khó chịu vì bị Phồn Tinh nhìn chằm chằm, thì Đại lão ngồi dưới khán đài lại đang ghét bỏ hắn.
Haizz, bông hoa nhỏ này không đáng yêu.
Ca hát thì lạc giọng, nhảy múa thì lạc nhịp, đọc rap thì lạc tông. Tuy lúc hắn hoa chân múa tay vui vẻ nhìn thì rất nỗ lực, nhưng vẫn giống chú vịt con vùng vẫy trong nước.
Điều duy nhất nổi bật hơn người khác, chính là khuôn mặt này.
Còn phải nói tiếp, dung mạo của Tạ Trản đẹp hơn Thẩm Anh Bác mấy phần. Còn lý Ngọc Phồn Tinh không thích hắn, chủ yếu là ngoài khuôn mặt đẹp ra thì cả người hắn lại tản ra sự u tối khiến sức quyến rũ của bản thân bị giảm xuống.
Chẳng phải ai cũng muốn thích một chàng trai có dáng vẻ hoàn hảo sao?
Cũng vì điều này, mà từ trước đến nay trong mắt Ngọc Phồn Tinh chỉ có Thẩm Anh Bác, không hề có Tạ Trản.
Cô buồn bực nhìn thoáng qua Tạ Trản.
Sau khi phiền muộn lại nhìn những chàng trai vừa mắt khác.
Sau đó càng chán nản gục đầu xuống, nói một câu khiến Sưu Thần Hào rất thất vọng.
[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
"Nhị Cẩu, tôi chỉ có thể đợi, sau khi nuôi bông hoa nhỏ Tạ Trản thành công, mới được đi tìm nuôi bông hoa nhỏ khác à?" Khiến hắn học giỏi, khiến hắn nỗ lực học tập, không để hắn sa ngã, sau đó mới đi nuôi đứa khác được.
Sưu Thần Hào: WTF???
Cô đã học được cách thay đổi thất thường rồi à?
Canh tranh khốc liệt thì sân khấu cũng rất hoành tráng. Từ lớp A đến lớp F đều đang luyện tập trên sân khấu, hoàn toàn không có mục tiêu khác.
Thẩm Anh Bác hơi cau mày, hắn ở trên sân khấu luyện tập, thỉnh thoảng lại ném ánh mắt tràn ngập tình cảm lên người Phồn Tinh, kết quả lại vứt trúng người mù, cô hoàn toàn không để ý đến!
Ngược lại còn khiến hắn phát hiện, thỉnh thoảng cô lại bất chợt nhìn đám lớp F bỏ đi kia.
Điều này khiến Thẩm Anh Bác không vui, nhưng lại có vài phần lo lắng khó hiểu. Hắn hiểu rất rõ cô gái tên Ngọc Phồn Tinh này, cô thích hắn hoàn toàn không phải vì sức hấp dẫn của hắn, mà là vì khuôn mặt này.
Cô là một kẻ mê cái đẹp không hơn không kém, nhìn thấy trai đẹp là dễ phân tâm!
Hắn tự nhận trong chương trình này không có ai so được với hắn, nhưng chuyện hắn lo lắng có thể xảy ra ngoài ý muốn.
Nhất là kẻ tên Tạ Trản kia.
Nếu Ngọc Phồn Tinh nhất thời mù mắt nhìn trúng Tạ Trản, vậy không phải là tên phế vật kia có cơ hội xoay người sao?
Vì chút bất an trong lòng này, sau đó Thẩm Anh Bác gần như dời hơn nửa sự chú ý đặt lên người Ngọc Phồn Tinh, chỉ cần cô vừa dời mắt về phía sân khấu lớp A, liền đắm đuối nháy mắt với cô một cái.
Số lần thật sự quá thường xuyên, thế nên khiến Đại lão không hiểu.
"Nhị Cẩu... Vì sao hắn, lại nháy mắt với tôi?" Là đang, muốn ám chỉ gì sao?
Đại lão yên tĩnh ôn tập lại tiểu thuyết mình đã đọc lén được của Nhị Cẩu, trong nháy mắt đã tỏ vẻ hiểu biết, thì ra là thành ngữ tâm ý tương thông. Chà thành ngữ này, cô đã học được rồi.
Sưu Thần Hào không do dự bôi đen mọi người: [Hắn bị động kinh mắt. Không chỉ thế, nếu thường xuyên nháy mắt như vậy đều do động kinh. Điều này chứng tỏ cơ thể hắn có vấn đề, về sau rất dễ bị mù.]
Lúc này Sưu Thần Hào hồn nhiên không biết, về sau Chiến thần đại nhân sẽ dùng cách truyền đạt diêm dúa ấy để thể hiện tình cảm.
Haizz... Nó thật sự chỉ muốn hố người khác, chưa từng muốn hố cha mình đâu, hu hu!
Quay phim ở sân khấu lớp A, dành phần lớn thời gian để quay Thẩm Anh Bác, sau khi phát hiện trạng thái lúc này của hắn, vội vàng dời máy quay. Người nào đắc tội được thì đắc tội, người nào đụng không nổi thì không nên đụng, trong lòng bọn họ tự có cân nhắc.
Mà trên sân khấu lớp F, đã có kẻ không biết thức thời như vậy.
Quay phim hầu như quay Tạ Trản độ không góc chết, thu chụp lại đủ loại trò hề của hắn, để tổ tiết mục biên tập cắt ghép.