Editor: Mai Tuyết Vân
Ở nước ngoài nửa tháng, sau khi Thích Hà đưa Phồn Tinh đi ăn uống thỏa thích, cuối cùng tình hình của Phồn Tinh đã đi theo hướng xấu nhất mà Thích Hà dự đoán.
Cô đau đến thở cũng khó khăn, cũng đừng nói là ăn được cái gì. Sưu Thần Hào vẫn luôn mặc kệ, càng lúc càng khó chịu. Nó nghĩ nó đã biết vì sao tiểu thư Ngân Phồn Tinh đã chuyển biến xấu nhanh chóng như vậy.
Vì cô thích Thích Hà, ở cùng với hắn thật sự vô cùng vui vẻ. Càng vui vẻ sẽ càng chịu phản phệ ghê gớm của lời nguyền.
Cô đau, rất đau!
"Thích Hà...Tôi đau quá..."" Cô vẫn giống như hồi nhỏ, nghiêng đầu, bộ dạng đáng yêu ngây thơ. Đau đến mức nước mắt lưng tròng, rúc vào lòng Thích Hà, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo của hắn.
Thích Hà muốn khóc, nhưng muốn kiềm nén, nhưng vốn dĩ hắn không kiềm được.
"Anh thổi cho em phù phù...Sau đó Phồn Tinh sẽ không đau nữa...""
Bông hoa nhỏ vừa khóc thì trái tim của Phồn Tinh lại tê tái. Không phải loại đau như kim chích thời gian qua, mà là chua xót cảm thấy vô cùng không vui.
"Hình như tôi...""
Trái tim dường như ý thức được Phồn Tinh sắp nói điều gì, chợt nhói đau, lôi phách hỏa bừng tỉnh, so với trước kia còn đau đớn hơn gấp nhiều lần!
"Rất..."" Sau khi đau đến tận cùng, bắt đầu có máu tươi ồ ạt trào ra khỏi miệng Phồn Tinh. Sặc trong cổ họng cô, khiến cô phát ra những tiếng khò khè, nói không ra lời.
"Rất...Thích..."
Trong lỗ mũi cũng bắt đầu có máu đỏ sẫm liên tục không ngừng trào ra.
Máu!
Tất cả đều là máu!
Thích Hà đưa tay muốn lau đi, nhưng sau khi lau xong lại đều là máu! Lau không sạch, vốn dĩ lau không sạch được!
"Phồn Tinh! Vân Phồn Tinh!"" Thích Hà cảm thấy hai tay mình đều đang run rẩy.
Hoàn toàn không biết phải làm gì, hắn nên làm gì đây? Hắn có thể làm gì? Có ai nói cho hắn biết được không?
Có ai giúp hắn với, giúp hắn giữ cô ngốc của hắn lại?
Tính tình Phồn Tinh rất ngang ngược, trong cổ họng, miệng, trong lỗ mũi tất cả đều là máu, vẫn còn muốn nói cho xong...
"Rất... Thích... Thích…""
Nhưng đến cuối cùng, lời cô liều mạng muốn nói ra, cũng không được hoàn chỉnh.
Lập tức đau đớn trỗi dậy, máu tươi ồ ạt sặc sụa trong cổ họng, khiến cô không thể nói hết.
Cô muốn nói, Phồn Tinh rất thích Thích Hà.
Rất thích bông hoa nhỏ Thích Hà.
Cho dù thích người khác sẽ chết, cô cũng thích. Cái tên Thích Hà không thể nói hết, bàn tay của cô rơi xuống, đôi mắt hạnh trong veo sững sờ trừng lớn, vốn dĩ không hề muốn đóng lại.
Dường như không cam lòng, cô thích bông hoa nhỏ, thích ở cùng bông hoa nhỏ. Còn chưa nói cho bông hoa nhỏ biết...
"Phồn Tinh!""
Phồn Tinh, Phồn Tinh, Phồn Tinh của tôi...
Thích Hà lại một lần nữa gọi tên Phồn Tinh, nhưng đều không ai đáp lại. Cô ngốc của hắn đi rồi! Cả người toàn là máu, lúc đi vô cùng đau đớn.
Hắn biết cô muốn nói gì, chắc là cô muốn nói, hình như cô rất...thích Thích Hà...
Thích Hà ôm Phồn Tinh, ngồi sững trên thảm khách sạn, khóc như một đứa trẻ. Cả đời này của hắn, lần đầu tiên khóc đến khổ sở, là ngày mẹ hắn qua đời. Khóc đến đứt ruột gan, là Phồn Tinh ra đi.
Cô ngốc của hắn, bị người ta cướp đi rồi!
Hắn thận chí còn không tìm ra nguyên nhân, dù đã nỗ lực hết sức, cũng không có cách nào giữ lại!
Hắn không giữ được cô.
Cuối cùng bên phía khách sạn cảm thấy không ổn, mạnh mẽ phá cửa đi vào, mới phát hiện một trong hai vị khách, chẳng biết cô gái đã chết từ lúc nào.
Lập tức nhanh chóng báo cảnh sát.
Sau khi điều tra một phen, cảnh sát loại trừ khả năng Thích Hà hiềm nghi Thích Hà giết người, đồng thời tìm bác sĩ tâm lý cho hắn.
Vì tình trạng của hắn quả thật không tốt. Người yêu mất đi có thể là đả kích quá lớn với hắn, cho nên thế giới của hắn bị phong bế, không chấp nhận trao đổi với bên ngoài.