Editor: Mai Tuyết Vân
Sưu Thần Hào dừng lại một chút, phát hiện suy nghĩ của Phồn Tinh... Rất hợp lý!
[... Có thể là chân ái?] Sưu Thần Hào dò hỏi.
Bởi vì nó phát hiện quả thật sau khi sống lại những suy nghĩ của nữ chính Giản Hân Hân rất u mê, ngoại trừ lý do chân ái để giải thích, nó không tìm được lý do nào khác.
"Chà."
Tâm nguyện của Giản Hân Hân thành hiện thực trở thành Ngũ hoàng tử phi, nếu như Tần Phồn Nhi chính là chướng ngại vật đầu tiên nàng ta phải loại bỏ, thì Từ Thụy Khanh chính là kẻ tiếp theo, kẻ thù không đội trời chung!
Kiếp trước.
Người này xuất thân nông gia bần hàn, trẻ tuổi đã liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, được bệ hạ khâm điểm làm Trạng Nguyên.
Tính cách hắn mạnh mẽ, đa mưu túc trí, độ tuổi không tương xứng với sự tàn nhẫn và quyết đoán của hắn!
Khi tất cả mọi người đều xem trọng các hoàng tử cường thế khác, chẳng biết từ lúc nào hắn đã kết giao với Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn, đợi sau khi Thiệu Huyền Viễn lên ngôi, đã vô cùng trọng dụng hắn, trở thành ngài Đại học sĩ trẻ tuổi nhất đương triều.
Phủ Bình Nam tướng quân bị giết, không thể thiếu công sức của Từ Thụy Khanh.
Thật đúng là một người trung thành và tay sai tận tâm!
Điều này làm cho Giản Hân Hân sống lại, hận không thể lột da róc thịt hắn.
Nhưng nàng ta chỉ là một nữ tử, đầu tiên tranh đấu trong hậu trạch của phủ Bình Nam tướng quân, sau đó vừa ganh đua nhan sắc với các nữ tử khác, vừa muốn ngoan ngoãn khéo léo lấy lòng Bệ hạ và Thái hậu, không có cách nào rút tay ra đối phó với Từ Thụy Khanh chưa xuất hiện.
Chỉ còn cách đợi hắn xuất hiện ở Đô thành, lại nghĩ cách đối phó.
Dựa theo diễn biến của câu chuyện, Giản Hân Hân vì muốn cản trở con đường công danh của Từ Thụy Khanh, sử dụng tất cả biện pháp tàn nhẫn với hắn.
Đầu tiên, Từ Thụy Khanh bị người ta gây hấn, bỏ lỡ khoa khảo năm đó, chỉ có thể chờ ba năm. Ba năm sau thi đỗ Trạng Nguyên, lại bị cáo trạng say rượu chọc ghẹo cung nữ trong cung, mà bị tước phong hào Trạng Nguyên, cả đời không thể bước chân vào chốn quan trường.
Thanh danh bị hủy!
Chật vật không chịu nổi!
Nhà tan cửa nát, ngay cả người thân cũng không ai may mắn thoát nạn, trở thành người danh xứng với thực, lẻ loi một mình!
Chịu mọi sự hãm hại vu oán như thế, mặc dù Từ Thụy Khanh không biết đến cùng bản thân đã đắc tội gì với vị Hoàng tử phi này, nhưng đã hiểu rõ, nếu không tìm đường thoát thân, sợ là chỉ có chết trong tay đối phương!
Trời xanh không cho đường sống, vậy hắn rời xa kinh đạo, bản thân tìm con đường sống thì thế nào?
Vì thế dứt khoát hạ quyết tâm, xa xứ đến địch quốc.
Dựa vào lòng dạ thâm trầm, và vô số thủ đoạn, ở địch quốc nâng đỡ tân hoàng đăng cơ, trở thành Nhiếp chính vương tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi ổn định triều cục, lập tức thay đổi nơi tập trung, tấn công cố quốc Đại Triệu.
Không tiếc bất kỳ điều gì, sinh linh đồ thán, tay nhiễm máu tươi, tâm tính như ma quỷ.
Cuối cùng Đại Triệu diệt quốc.
Từ Thụy Khanh là Nhiếp chính vương địch quốc, dẫm trên một đống xương trắng, trở thành kẻ có quyền sinh sát ở địch quốc.
Tình cách hắn âm trầm bất định, thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc, làm một nhân vật phản diện vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Về phần nguyên chủ Mộc Phồn Tinh, trong toàn bộ vở kịch này rõ ràng là một vật hi sinh mà thôi.
Thân là tiểu thư dòng chính phủ Tần quốc công, năm tuổi nàng ấy đã bị bắt cóc.
Nhưng bảy năm sau, phủ Tần quốc công hao hết tiền của mới tìm lại được tiểu thư dòng chính mất tích đã lâu!
Lấy máu nghiệm thân, trên người còn có mộc bài chứng minh thân phận của nàng. Tuy mộc bài này không đáng tiền, nhưng Tần Phồn Nhi còn nhỏ hay ốm yếu, đã cầu Đại quốc sư khai quang, vô cùng quan trọng, đủ để chứng minh thân phận.
Giản Hân Hân vì phá hỏng nhân sinh của Tần Phồn Nhi, cố tình chuẩn bị một kẻ thế thân hòng đảo lộn thật giả.
Tìm được tiểu thư dòng chính trở về, sau này lại phát hiện, hóa ra là đồ giả mạo!
Trước khi dưỡng phụ của Mộc Phồn Tinh lâm chung đã nói với nàng rằng, rất có khả năng nàng là thiên kim tiểu thư của một đại gia kinh đô.
Lúc trước khi ông nhận nuôi đứa trẻ, đứa trẻ vẫn luôn nói mình là tiểu thư phủ Tần quốc công, sau đó bị bệnh mấy lần, đầu óc không minh mẫn, cũng đã quên mọi chuyện lúc nhỏ đi.
Ông là một người không vợ, rất vất vả mới nuôi dưỡng được một đứa trẻ, tất nhiên không muốn để nàng đi tìm phụ mẫu thân sinh. Nhất thời ích kỷ, mới dấu diếm đi.
Đến khi lâm chung, mới lo lắng nữ nhi không ai chăm sóc, vì thể để Phồn Tinh cầm tiền tích góp đến Đô thành nhận người thân.
Còn chưa kịp nhận người thân, thì tính mệnh đã còn không còn, thậm chí ngay cả cửa phủ Tần quốc công còn chưa chạm đến.