Editor: Mai Tuyết Vân
"Phụ thân, xào thịt rắn."
Phồn Tinh ném con rắn vào trong gùi trúc phía sau, đuôi con rắn quá dài, vô tính quất qua mặt Từ Thụy Khanh.
Một tiếng giòn vang.
Lập tức trên làn da trắng mịn xinh đẹp của chàng trai kia, xuất hiện một vết tích màu hồng.
Đại lão đi về phía Từ Thụy Khanh, càng lúc càng gần.
Nhìn thấy ngón tay thon mềm sắp chạm vào mặt mình, Từ Thụy Khanh nhanh chóng lui ra sau một bước.
Phồn Tinh càng tiến thêm một bước.
Trong lòng Từ Thụy Khanh hỗn loạn, tiêu rồi.
Phải làm sao bây giờ? Hắn chỉ biết, đúng là cô đã có ham muốn chiếm hữu với dung nhan quân tử như ngọc của hắn.
Đừng nói với hắn điều này không có khả năng, ngốc thì làm sao? Cô không bị mù, sẽ thích nam nhân tuấn tú!
Không để Từ Thụy Khanh tiếp tục lui về phía sau, Mộc Lão Tam đã nhanh chóng kéo lấy khuê nữ ngốc nhà mình: "Tiểu tử Từ gia, thật sự xin lỗi. Phồn Tinh nhà ta không cố tình mạo phạm ngươi, con bé chỉ thích người đẹp mắt mà thôi."
"Không sao cả, Mộc thúc."
Xem đi! Hắn biết khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, ngốc thì ngốc nhưng mơ ước thì vẫn mơ ước!
Sau khi đến nhà thợ săn Mộc, Từ Thụy Khanh được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Đại lão xử lý con rắn độc.
Ra tay sạch sẽ thuần thục.
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Dao trắng đút vào, dính máu rút ra.
Làm Từ Thụy Khanh đứng xem cũng sửng sốt.
Bây giờ hứng thú của Phồn Tinh với rắn xào, dường như còn lớn hơn hứng thú với Từ Thụy Khanh.
Hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của Từ Thụy Khanh, kích động đòi Mộc Lão Tam xào thịt rắn.
Đến giờ ăn cơm, Mộc Lão Tam mới trịnh trọng mở lời nhờ vả: "Tiểu tử Từ gia này, mọi người đều hay đồn bậy, hôm nay chuyện nhân sâm núi sinh đôi, phiền ngươi giữ bí mật hộ."
Từ Thụy Khanh gật đầu bảo vâng: "Điều đó là tất nhiên, Mộc thúc cứ yên tâm, ta sẽ không nhiều lời.
Tuy Mộc Lão Tam mang theo nữ nhi sống xa thôn, nhưng với tình hình trong thôn vẫn nắm rõ.
Tuy Từ gia không tốt đẹp gì, nhưng thanh danh của Từ Thụy Khanh rất tốt.
Hắn bảo sẽ không nói, thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Người thông minh chỉ cần dặn dò một câu.
Sau khi Mộc Lão Tam nói xong, cũng không hạ mình tiếp tục cầu xin nữa.
Quay đầu bắt đầu dỗ khuê nữ mình: "Khuê nữ à, phụ thân xào thịt rắn có ngon không?"
"Ngon ạ." Phồn Tinh gật đầu, "Lần sau, lại... Ăn."
Trong lòng Từ Thụy Khanh vỡ vụn.
Rắn ở núi này thật đáng thương, sắp chết hết rồi.
"Hôm nay khuê nữ lập được công lớn, muốn gì nào?" Mộc Lão Tam định ngày mai chạy đến phủ thành bán nhân sâm núi, tiện thể mua chút son phấn cô nương cho Phồn Tinh.
Phồn Tinh nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi.
Cô... Thích gì à?
"Ăn." Vô cùng khẳng định, không hề do dự.
Khóe miệng Từ Thụy Khanh không kìm được giật giật.
"Còn gì không?" Mộc Lão Tam tính toán, ít nhất có thể được năm sáu trăm lượng bạc. Chỉ mua ít đồ ăn vặt thì hơi ít.
"Ăn ngon!'' Cô lại khẳng định, chẳn chần chừ.
Từ Thụy Khanh: "..." Quả nhiên không hổ danh là khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy, dù ngốc nhưng rất biết cách tự hài lòng?
Mộc Lão Tam hơi bất bất đắc dĩ thở dài.
Đến cùng vẫn là một đứa trẻ, khuê nữ nhà bình thường, hơn mười tuổi đã bắt đầu đòi son phấn váy vóc.
Khuê nữ nhà ông, vẫn thích ăn.
"Thôi, vẫn nên đi xem con rể bao nhiêu tiền..." Mộc Lão Tam nhỏ giọng tự nói thầm.
Từ Thụy Khanh ngồi cạnh ông.
Bình thường tai thính mắt tinh.
Tất nhiên sẽ nghe rõ ràng.
Khách sáo tươi cười còn đọng lại trên mặt, vừa nhìn thấy sức mạnh của khuê nữ ngốc nhà thợ săn Mộc, bây giờ hắn cảm thấy...
Không phải cô ngốc là do bẩm sinh.
Bạn xem, bản thân đầu óc thợ săn Mộc cũng chẳng bình thường mà.