Editor: Mai Tuyết Vân
Phồn Tinh hoàn toàn không biết, cách xa ngàn dặm vẫn còn có người luôn mãi nhớ thương đến mình.
Còn Giản Hân Hân cũng hoàn toàn không ngờ được, trong tương lai không xa, nàng ta thật sự sẽ nhìn thấy cảnh tượng đêm qua của bản thân.
Sau khi tìm đại phu đàng hoàn chữa bệnh, tính mạng của Từ Thụy Khanh xem như được bảo toàn.
Nhưng không thể làm việc nặng, cần tịnh dưỡng.
Cơ thể trắng bệch như tờ giấy, ốm yếu, cũng không biết khi nào mới khỏe lên.
Mộc Lão Tam đặt mấy cuốn sách lên tay Từ Thụy Khanh, lau mồ hôi trên trán, có chút cảm thán nói: "Trời đất ơi, sách này thật đắt! Một quyển là một hai lượng bạc, có thể nuôi một người ăn cả năm đấy. Khó trách nhà nào cũng khổ sở mới có được một nho sinh."
Nếu không phải khuê nữ ngốc nhà ông dặn dò nhất định phải mua cho người đàn ông của cô, Mộc Lão Tam còn không nỡ.
"Tiểu tử Từ gia này, thân thể con đã khỏe hơn rồi, cuối cùng thì phải nói cho Mộc thúc biết con định thế nào chứ?" Mộc Lão Tam cố gắng khiến giọng điệu bản thân bình tĩnh nhất.
Nhưng thật ra trong lòng lại rất gấp.
Nếu hắn dám nói không cưới Phồn Tinh.
Hoặc là oán trách phụ tử bọn họ, thừa dịp hắn bệnh nặng lại nhúng tay vào.
Ông sẽ lôi hắn đi ném xuống sông lần nữa, xem như chưa từng cứu con người phụ bạc này!
Sự thật đã chứng minh, ngài Đại học sĩ tương lai, có khao khát muốn sống rất mạnh.
"Trước tiên con muốn đính hôn với Phồn Tinh, sau khi thi khoa cử. Đợi có được công danh trong tay, mới cưới nàng làm thê tử. Mộc thúc cảm thấy thế nào?" Tất nhiên Từ Thụy Khanh biết, Mộc Lão Tam đẩy Phồn Tinh đi, một mình tìm hắn hỏi chuyện, là muốn nghe cái gì.
Lời của hắn không chỉ hợp lý, mà cũng là suy nghĩ thực trong lòng hắn.
Hắn vốn mượn lực Mộc gia, chẳng qua...
Khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc, vào thời khắc quan trọng nhất, võ công và sức mạnh của cô khiến hắn chần chừ.
Bây giờ duyên trời xảo hợp, hắn và Mộc Phồn Tinh vẫn đi đến bước này.
Hắn sẽ cưới cô làm thê tử.
Cho dù không có cách nào nảy sinh tình cảm nam nữ với cô, hắn cũng sẽ chăm sóc cô cả đời thật tốt.
Xem như báo ơn cứu mạng.
Ngài đại học sĩ tương lai, bên ngoài nhìn thì trưởng thành cẩn trọng, thật ra trong lòng lại tràn ngập sự chột dạ.
Bạn cho rằng hắn ghét bỏ Phồn Tinh là kẻ ngốc, nên không vừa mắt cô, cảm thấy cả đời này sẽ không yêu cô được sao?
Không phải đâu.
Trong lòng Từ Thụy Khanh đã nghĩ, là nam tử hán đại trượng phu, lúc này phải lấy công lập nghiệp làm nhiệm vụ hàng đầu của mình! Dùng hết nhiệt huyết và thanh xuân vào triều chính, tận tâm cả đời, trở thành một người cao cao tại tượng hô mưa gọi gió!
Tình yêu là thứ gì?
Vốn không cần để tâm đến!
Cho nên hắn vốn không cần biết thê tử là ai, chỉ cần hắn không ghét nàng, thì sẽ kính trọng lẫn nhau cả đời.
Mộc Lão Tam cẩn thận suy nghĩ, bây giờ khuê nữ còn nhỏ, nhiều năm nữa mới cập kê.
Vừa khéo cứ đính hôn trước, đợi Từ Thụy Khanh thi khoa cử có công danh xong, tuổi cũng vừa hợp để thành thân.
Vì thế lúc này liền vỗ tay chấp nhận.
Sau khi xác định hôn ước, khi Từ Thụy Khanh nhìn Phồn Tinh, không biết vì sao lại xuất hiện một cảm giác kỳ quái khó nói nên lời.
Thường xuyên không kiềm được liếc cô.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ngắm cô phồng má, nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi nhân sinh,
Nhìn cô thỉnh thoảng lại mở chiếc miệng nhỏ xinh cho đồ ăn vào.
Thậm chí trong lòng còn dâng lên một cảm giác gáng nặng đường dài: Haizz, cô vẫn là một hài tử. Nếu sau này sinh con dưỡng cái, cũng không biết nên làm sao bây giờ.
Haizz, thật đau đầu.
"Bông hoa nhỏ, cứ nhìn tôi." Phồn Tinh vừa ăn quà vặt vừa đặt câu hỏi với Sưu Thần Hào: "Hình như hắn cũng... Muốn ăn à?"
Sưu Thần Hào: [...] Không, ngài ấy không muốn!
"Phồn Tinh, nàng lại đây, ta có việc muốn bàn bạc với nàng." Từ Thụy Khanh nhớ đến việc Đại lão bất ngờ bế hắn kiểu công chúa, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, muốn thảo luận vấn đề này với Phồn Tinh.