Editor: Mai Tuyết Vân
Phía ngoài trường thi.
Phồn Tinh chọc eo Từ Thụy Khanh.
Từ Thụy Khanh cúi đầu, không kìm được mặt hơi nóng lên, tai bắt đầu phiếm hồng.
Xung quanh hắn đều là nho sinh dự thi, nhưng không ai giống hắn được nương tử tương lai đưa đến.
"Phải cố lên nhé!" Giọng nói của Phồn Tinh vẫn còn hơi trẻ con.
Tuy ngài Đại học sĩ tương lai không biết thế nào gọi là đáng yêu, nhưng nghe thấy giọng nói của cô, không chịu được rất muốn xoa đầu cô.
"Ừ." Từ Thụy Khanh cúi đầu đáp một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện cảm giác phu xương phụ tùy.
Tiểu cô nương trước mắt, sau này sẽ trở thành tiểu thê tử của hắn. Mỗi lần hắn xuất môn, sẽ dùng giọng nói dịu dàng cổ vũ hắn. Cảm giác này, ngẫm lại cũng không tệ.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong việc tự ngẫm mà thôi.
Vì điều Đại lão giỏi nhất, chính là phá hỏng bầu không khí!
"Thi cho tốt, sau đó về nhà làm rắn xào cho ta ăn." Một câu nói đã lập tức khiến Từ Thụy Khanh bừng tỉnh.
Chà, đã khiến hắn nhìn rõ, hắn chỉ có được đãi ngộ đặc biệt này vào những ngày thi mà thôi.
Sau khi thi xong, cần xuống bếp thì vẫn phải xuống bếp.
Từ Thụy Khanh chậm rãi tiến vào phòng thi, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Đúng là không có lương tâm.
Người ta đều nhìn theo thí sinh tiến vào trường thi, còn cô thì ngược lại, nhảy nhót tung tăng đi mua kẹo hồ lô, chỉ để lại một bóng lưng cho hắn.
Cho dù là thế, nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào.
Không nhịn được cong môi, tiểu thê tử tương lai của hắn ấy à...
Tuy không thông minh, nhưng ở cùng nàng cả đời, chắc sẽ không quá khó khăn.
Ngay lúc Phồn Tinh cắn kẹo hồ lô đường, trong đám đông đã có người hét lên kinh hãi: "Ngựa điên! Mau tránh ra! Mau tránh ra!"
Phản xạ của cô vốn đã không nhanh.
Sau khi nghe tiếng hét, thì chậm rãi phân tích ý nghĩa của nó. Sau khi hiểu được nội dung câu nói, mới có phản ứng thích hợp.
Lúc mọi người bị ngựa điên làm hoảng sợ phải bỏ chạy né tránh, thì Phồn Tinh lại cho hồ lô đường vào miệng, từ tốn ngẩng đầu lên.
Khi con ngựa phóng đến trước mặt, cô dùng sức vung tay ra, đấm một quyền về phía cổ con ngựa.
Bằng một sức mạnh kinh người như thế, tàn nhẫn một quyền đánh gãy cổ ngựa.
Con ngựa cao lớn, ngã xuống đất cái rầm!
Phồn Tinh hạ tay phải thả lỏng bên người, miệng còn ngậm hồ lô đường.
"Khuê nữ à! Khuê nữ à! Con không sao chứ?" Khi Mộc Lão Tam nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa là bị dọa ngất xỉu. Lúc chạy về phía Phồn Tinh, chân còn mềm nhũn, môi run rẩy không ngừng.
Người vừa rồi cưỡi ngựa điên, đang cố gắng bò dậy từ mặt đất.
Nhìn qua là một nam tử trẻ tuổi hơi tiều tụy, phong trần mệt mỏi.
Phía sau hắn, nhanh chóng có một tốp người cưỡi ngựa chạy tới, đỡ hắn dậy.
Nhìn dáng vẻ đoàn người rất gấp rút, nam tử trẻ tuổi nóng ruột chạy về phía trước, cuối cùng vô cùng kinh ngạc.
"Cô nương, cô không sao chứ?" Lần này Thiệu Huyền Viễn phụng chỉ cứu tế thiên tai, công việc đã xử lý ổn thỏa, tất nhiên là nóng vội hồi kinh phục mệnh. Sự tình liên quan đến giang sơn xã tắc, không thể chậm trễ được.
"Có sao, tay, gãy rồi." Phồn Tinh dùng tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải rũ bên người, mặt không đổi sắc.
Trong lòng Thiệu Huyền Viễn nghi ngờ, gãy tay sao có thể tỏ ra lạnh lùng như vậy, không hề có vẻ đau đớn?
Hắn có lý do để nghi ngờ bản thân đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi.
Nhưng hắn cưỡi ngựa làm người ta bị thương là sự thật, cho dù tay cô nương này không gãy, hắn cũng phải ôn tồn nói chuyện với người ta, lên tiếng xin lỗi: "Thật có lỗi. Tại hạ vì gấp rút nên vội vàng, nhất thời không thể khống chế, làm cô nương bị thương."
Nhưng với lối tư duy trong đầu Đại lão, nhận lời tạ lỗi của người ta đồng nghĩa với việc phải tha lỗi, sau khi tha lỗi thì không thể bắt đền.
Tay cô đã gãy, bạn không chịu đền cho cô, là không được đâu.
"Không nhận, xin lỗi. Muốn đền tiền."
Thiệu Huyền Viễn lập tức sáng tỏ, chà, đúng là gặp kẻ lừa đảo.