Đại gia Vĩnh có tiếng nhất nhì đất địa tỉnh Giang, nay tự mình đứng ra tổ chức tiệc rượu, khỏi nói cũng biết những người được mời đến đều là ông to bà lớn, có máu mặt ở chốn này.
Nội dung thiệp mời cũng được đề rất rõ ràng: Quý gia đình nhận lại con sau nhiều năm xa cách, kính mời mọi người đến chung vui.
Đại gia Vĩnh trăng hoa có tiếng, chuyện đó ai cũng biết.
Đại gia Vĩnh con rơi bên ngoài nhiều vô số kể, chuyện đó cũng không có gì lạ.
Nhưng đối với con riêng bên ngoài trước nay chỉ bỏ tiền nuôi chứ không nhận, điều gì khiến ông bỏ mặc mặt mũi gia đình dòng họ, rền rang mở tiệc thế này?
Hầu hết mọi người đến dự tiệc đều ôm tâm lí xem náo nhiệt, bởi trong lòng ai cũng hiểu rõ, đâu có bữa tiệc nhà quyền quý nào sóng yên biển lặng.
Vợ chồng Trúc và cậu tư Thanh Trà đứng lẫn trong đám đông mà nghe họ nhỏ giọng thầm thì bàn tán đủ loại kịch bản phỏng đoán chuyện nhà người ta, cảm thấy còn kịch tính hơn cả vở tuồng hay nhất năm nay.
Nhìn thấy Thanh Trà cứ đứng dáo dác không yên, Trúc cũng đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó mới huých vai anh trai, dịu giọng an ủi: "Đừng tìm nữa, nào có dễ dàng gặp được như thế hả anh tư."
Lòng dạ Thanh Trà nóng như lửa đốt, cậu nghiến răng ken két, trả lời em gái: "Anh mà biết được kẻ nào hãm hại Gia Minh, anh nhất định sẽ đánh nó răng rơi đầy đất!"
Trúc lại nói thêm mấy câu hòng xoa dịu anh trai.
Không lâu sau, nhân vật chính của buổi tiệc cũng lần lượt xuất hiện.
Ông Vĩnh quần áo lụa là thẳng lưng bước tới, bên trái là bà Hạnh hai mắt ẩn ẩn tia máu đỏ hoe, lớp son phấn được cất công trang điểm tỉ mỉ cũng khó lòng che được vẻ hằn hộc khó chịu trên gương mặt đẹp đẽ, bên phải chính là cậu Sáng đã lâu không gặp, dáng vẻ hiền lành nho nhã, bình tĩnh không khác mấy so với ngày thường.
Ba người rất nhanh bị khách khứa vây lấy, những lời chúc mừng chẳng biết thật lòng hay giã lã, những câu nói ẩn chứa hàm ý thăm dò mập mờ vừa nghe đã hiểu, ông Vĩnh từ đầu chí cuối vẫn tươi cười đáp lời từng người một, vòng vèo lắc léo khiến lòng bọn họ như có một đàn kiến lửa bò qua, tò mò đến ngứa ngáy cả người.
Trúc cảm thấy cảnh tượng này cũng không khác mấy so với những cảnh đấu đá trong phim truyền hình cô đã từng xem, nhưng thay vì nhìn qua một lớp kính, thì hôm nay cô có thể tận mắt chứng kiến người thật việc thật, thậm chí còn có thể can thiệp vào diễn biến câu chuyện nếu như không hài lòng.
Nghĩ vậy, cô thích thú cắn một tiếng trái cây tươi xanh giòn rụm, vị chua chua ngòn ngọt thấm qua đầu lưỡi xua tan cái nóng của ngày hè.
Lúc này, một bàn tay cầm khăn đột nhiên xuất hiện lau đi vệt nước vươn lại trên khoé môi cô, Trúc giật mình nhìn sang, chỉ thấy cậu ba Hưởng nhướng mày nhìn mình rồi hất cằm về một phía ra hiệu, dùng giọng điệu chua lét nói rằng:
"Con thỏ trắng ngây thơ của em lại mò sang kìa."
Con thỏ trắng ngây thơ của cô? - Phải mất mấy giây Trúc mới chợt hiểu ra ám chỉ của chồng.
Cô nguýt cậu một cái sắc lẹm, tiện thể nhét thẳng nửa miếng trái cây ăn dở còn lại trên tay vào cái miệng ưa nói nhăn nói cuội của cậu, rồi làm như không có chuyện gì mà dùng một nụ cười thật tươi đúng chuẩn xã giao nhìn Phạm Sáng vừa đi đến trước mặt mình.
Phạm Sáng vờ như không thấy cử chỉ thân mật của đôi vợ chồng trẻ, cậu ta vãn mang nét mặt vô hại hiền lành thuở ban đầu mà chào hỏi Trúc: “Trúc đến lâu chưa? Thật ngại quá, nãy giờ lu bu chuyện trong nhà nên không thể đến tiếp đãi Trúc sớm được.”
Trúc cười cười xua tay bảo không sao, căn nhắc qua lại một chút, mới chợt hỏi: “Sao đột nhiên đại gia Vĩnh lại mở tiệc thế này, chẳng lẽ...!thật sự là muốn để Phạm Đức ra mắt dòng họ hay sao?”
Phạm Sáng tức khắc tỏ vẻ buồn rầu, muốn tiến thêm một bước đến gần cô hơn, nhưng vẫn ngại người đàn ông đang nhai trái cây nhóp nhép khoanh tay đứng cạnh cô, cuối cùng chỉ biết ỉu xìu trả lời: “Nhận thì nhận thôi, cùng lắm thì trong nhà nuôi thêm một miệng ăn, cũng chẳng đáng là bao.”
Ồ, rộng rãi như thế luôn đa? Trước đó Phạm Sáng còn luống cuống e ngại đứa em trai cùng cha khác mẹ này, sợ nó ủ mưu cùng ông Đạt tranh giành của cải đất đai nhà họ Phạm, sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt như vậy?
Lúc này, Phạm Sáng lại ân cần ngỏ ý: “Trước đó chúng ta đã hứa hẹn cùng nhau dạo chơi một hôm, nhưng về sau xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi không thể thực hiện được lời hứa của mình.
Bây giờ xin phép Trúc cho tôi được bù đắp bằng cách đưa Trúc đi tham quan chào hỏi khách khứa một vòng, có được không?”
Lời mời thế này, chẳng cần Trúc lên tiếng đồng ý, đã có người sẵn sàng xung phong đứng ra đáp lời.
“Được cái con khỉ khô chứ được!”.