Tư Rìa lúc này thật sự cũng rất muốn khóc.
Cậu thật tình chỉ muốn chỉnh người, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới có người sẽ chết vì mình.
Lòng cậu rất sợ, nhưng vẫn phải tỏ ra kiên cường chống đỡ.
Bởi trong chuyện này, phía sau cậu còn có hai người phụ nữ yếu đuối, nếu cậu né tránh, chị gái và chị dâu cậu biết phải làm sao đây!
Cụ Hai nhìn chăm chú vào mặt Tư Rìa hồi lâu, sau đó thở dài, hỏi: "Cậu Tư có biết cậu Tài chết vì nguyên do gì không?"
Tư Rìa lắc đầu, đáp: "Vừa rồi chẳng phải Cụ bảo là chết ngạt sao ạ?"
Nhìn điệu bộ ngây ngốc của cậu, Cụ Hai trả lời: "Cậu Tài bị trúng độc chết! Nói đúng hơn là bị rắn độc cắn, cho nên mới bỏ mạng."
Nghe vậy, hai mắt Tư Rìa mở lớn, nói: "Vậy chuyện này càng không liên quan đến con ạ! Số rắn đó một tay con thả, nếu thật sự có độc thì con đã không thể bình an vô sự ở đây rồi!"
Bà Lài nghe vậy, lập tức nói chen: "Ai biết được là cậu muốn hại chết con tôi, cố tình chọn rắn độc cắn nó! Dù sao cậu thả rắn là thật, chính cậu đã thừa nhận rồi còn gì!"
Đúng vậy, rắn là cậu thả, cậu có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch mối oan tình này!
Tư Rìa ngồi thừ ra đó, mím môi không nói thêm gì nữa.
Cụ Hai hỏi xong chuyện của cậu rồi, ánh mắt đảo quanh một vòng, rồi dừng lại trên người Trúc đang đứng cạnh Ba Hưởng.
"Đây là mợ Ba nhà phú ông ư?"
Trúc gật đầu, lễ phép thưa: "Dạ Cụ, tôi chính là vợ của cậu Ba Hưởng."
Cụ Hai cũng không vòng vo, hỏi thẳng: "Trưa nay lúc xảy ra chuyện, mợ đang ở đâu?"
Trúc còn chưa kịp trả lời, Tư Rìa đã vội vàng lên tiếng: "Là tôi bắt người đem đi, cũng là tôi đào hố doạ người.
Chuyện này có liên quan gì đến chị Ba đâu chứ!"
Cụ Hai trừng cậu, gậy gỗ gõ trên nền đất vang lên tiếng "lộc cộc" inh tai, mắng: "Ông không hỏi cậu, cậu đừng có nói xen vào.
Có biết lễ phép không hả?"
Tư Rìa thở hổn hển mấy hơi, muốn nói gì đó, nhưng bấy giờ được Trúc kịp thời ngăn lại: "Cụ Hai hỏi chị, cứ để chị trả lời, chú Tư đừng nói nữa."
Lại ngó thấy anh trai cũng đang hung dữ trừng mình, cậu Tư tủi thân mím môi, rồi tự lẩm bẩm mấy tiếng mới không cam lòng im hẳn.
Cảm nhận được ánh mắt động viên của Ba Hưởng, Trúc hít sâu một hơi, thành thật kể lại mọi chuyện: "Trưa này lúc chú Tư nhà tôi bắt trói gã Tài, tôi cũng có mặt ở đó."
Cụ Hai lại hỏi tiếp: "Lúc cậu Tài chết, trong miệng cắn chặt khăn tay của mợ, mợ có gì muốn nói hay không?"
Trúc thẳng thắn thừa nhận: "Gã mở mồm ba câu, thì có hai câu chửi rủa gia đình tôi rồi.
Vì không chịu được những lời khó nghe đó, cho nên tôi mới tức giận dùng khăn tay bịt mồm gã lại."
Bà Lài nghe thế như nổi cơn điên, nhào tới xô ngã Trúc, kêu gào: "Quân ác ôn! Chúng mày dựa vào đâu mà đối xử với con trai tao như vậy hả! Đồ giết người, đồ xui xẻo!"
Từ đầu tới giờ, Ba Hưởng luôn để mắt đến mọi cử động của những người xung quanh.
Vì thế cậu nhanh chân tiến lên dễ dàng đỡ được Trúc, vẻ mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ quay sang sai bảo mấy đứa hầu đang khom lưng đứng hầu gần đó, căn dặn: "Bây đâu, làm cho bà ta ngậm miệng lại cho tao! Chỗ Cụ Hai đang hỏi chuyện chứ nào phải cái chợ mà la lói om sòm như thế được! Chẳng ra thể thống gì cả!"
Thế là mọi người trơ mắt nhìn bà Lài bị người nhét khăn vào miệng, đã vậy còn chẳng thể bắt bẽ Ba Hưởng được chỗ nào.
Trúc đương nhiên biết chồng cô đang ra mặt cho mình, nhưng dẫu sao bà Lài cũng vừa mất con trai nên cô cũng có thể thông cảm phần nào, mặc dù con trai bà ta chẳng phải loại tốt lành gì.
Cho nên cô bèn lén lút kéo tay áo chồng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Được rồi, mình đừng so đo với bà ta nữa."
Ba Hưởng khẽ hừ một tiếng, không nói thêm gì.
Nhân chứng vật chứng đều có nhắm về phía nhà phú ông, dù Cụ Hai tin tưởng nhân phẩm nhà họ cũng khó lòng mở miệng nói đỡ.
Chưa kể xung quanh nhiều người đứng xem như vậy, nếu xử không khéo khiến người không phục, trật tự kỉ cương trong làng bị phá vỡ, lúc đó lại gây ra rối loạn thì toang.
Nghĩ thế, Cụ Hai thở dài, nói thẳng: “Người cũng đã mất rồi, mà chuyện này lại có liên quan trực tiếp đến cậu Tư, ông nghĩ vẫn nên...”
Dường như nhận ra những lời sau đó không có lợi với mình, Trúc mới nhanh miệng đón lời Cụ Hai, nói: “Cụ Hai gượm đã.
Tôi vẫn còn chuyện muốn giải bày.”
Cụ Hai gật đầu chấp thuận, cũng không lên tiếng khó dễ.
Trúc nhìn mọi người xung quanh, bình tĩnh mở miệng: “Xích mích giữa nhà tôi và nhà cậu Tài, chắc hẳn trong làng này ai cũng biết.
Gã hạ độc chị chồng tôi, âm mưu giết hại tôi hòng bịt miệng, bày kế mang con riêng bên ngoài vào nhà vợ chiếm đoạt tài sản...!Chỉ dựa vào nhiêu đó cũng đủ gông cổ gã vào tù, xử chết cũng không quá nặng.
Nhưng ba má chồng tôi không làm vậy.
Mọi người nghĩ xem, chuyện tày trời như vậy gia đình tôi còn cắn răng bỏ qua được, hà cớ gì vì những ngày gã cào mặt ăn vạ trước nhà mà gánh tội danh giết người? Chuyện này vô lí lung lắm đa.”.