Bà Kim kéo tay con dâu vỗ về mấy cái, tươi cười giới thiệu: "Đây là Trúc, con dâu trưởng của tôi đó đa, hôm đám cưới mọi người có gặp mặt nhau rồi đấy.
Nếu sớm biết hôm nay anh chị sui đến chơi, tôi đã bảo nó tự mình xuống bếp làm mấy món ngon tiếp đãi mọi người.
Nói không phải khen, thằng ba nhà tôi chết mê chết mệt với tài nấu nướng của nó đấy đa."
Nói tới nói lui, bà Kim vẫn là không ưng cái cách nhà sui gia kéo cả gia đình đến chơi mà không hề báo trước một tiếng với họ.
Bà Lài - má ruột dượng hai Tài có mái tóc hoa râm, khuôn mặt dài, cằm nhọn, dưới mắt đã hiện rõ nếp nhăn do năm tháng vô tình để lại.
Nghe bà Kim nói thế, bà liền vội cười lên tiếng: "Coi chị sui khách sáo chưa kìa.
Chúng ta là sui gia lâu năm, để ý chi mấy chuyện cỏn con này chứ.
Nói thiệt chứ không phải khen đâu, mợ ba Trúc đúng là vừa xinh đẹp lại đảm đương, nhà anh chị sui có phúc mới cưới về được một cô con dâu tốt thế này, thiệt làm cho bao người ước ao ghen tị."
Trúc giả vờ ngại ngùng cúi mặt, cứ cảm thấy từng câu từng chữ trong lời đều ẩn giấu móc câu, trả lời không khéo là tới công chuyện ngay luôn.
Cô dù có thân phận cao quý đến đâu, nhưng đã gả vào nhà chồng thì nhất định phải biết tôn ti trật tự.
Trước mặt cô là người lớn tuổi, còn là người nhà anh rể, phận con cháu như cô chỉ cần im lặng đứng một bên lắng nghe là được, tốt nhất không nên chủ động xen lời, huống chi ở đây trên có bà Kim, dưới có cô hai Hoa thì làm gì đến lượt cô phản bác.
Hai nhà đều có con dâu, mở miệng khen cô đảm đương xinh đẹp đó có thể là lời khách sáo xã giao bình thường, nhưng luôn miệng ước ao hâm mộ thì chính là đang cảm thấy bất mãn với con dâu của mình, cảm thấy con dâu mình không tốt như con dâu nhà người ta.
Mà người bị bất mãn kia không cần đoán cũng biết chính là cô hai Hoa.
Quả nhiên, bà Kim vừa nghe những lời đó tuy nụ cười trên môi không đổi, lại thâm ý hỏi rằng: "Nhà tôi có phúc, chẳng lẽ nhà chị vô phúc hay sao? Chị nói cái chi hề hước ghê gớm."
"Thật là, tôi quen thói lanh mồm lanh miệng, nói mà chẳng kịp nghĩ suy, nếu có chi không đúng, mong chị sui rộng lòng bỏ qua cho."
Sui gia với nhau ròng rã tám năm, bà Kim còn lạ gì tính nết nhà bên kia nữa.
Từ đầu bà và phú ông đã nói rõ chuyện bắt rể, bên đó một cười hai nói ở đâu cũng chẳng quan trọng bằng chuyện hai đứa nhỏ thương yêu nhau, nhưng vừa qua vài năm thì vội vàng muốn lật lọng, thường xuyên nói chuyện bóng gió muốn dượng hai Tài trở về nhà mình, muốn cô hai Hoa làm tròn chức trách dâu con cung phụng nhà chồng.
Bà Kim cười lạnh trong lòng, đám người này mơ cũng đẹp nhỉ!
Đôi câu khách sáo qua lại chứng tỏ hai bên đều chưa thật sự muốn trở mặt nhau.
Bà Kim kéo tay con dâu, sẵn giọng giới thiệu mọi người cho cô biết.
Trúc lễ phép chào hỏi từng người, thầm nghĩ nhà dượng hai Tài chẳng phải giàu có, cớ sao họ hàng xa lắc xa lơ cũng đến đây thăm hỏi cùng?
Nhìn từ bên ngoài, má ruột dượng hai Tài có lẽ lớn hơn bà Kim vài tuổi, ngồi bên trái bà lần lượt là thím ba, thím tư và hai cô em gái của dượng hai Tài, ngoài ra còn có một người bạn phương xa ghé thăm nhà họ cũng đi theo góp vui cùng.
Người bạn phương xa này không biết vô tình hay cố ý mà thỉnh thoảng cứ dùng ánh mắt dò xét, quan sát mọi cử động của Trúc.
Lúc bị Trúc phát hiện thì không chút lúng túng mà dịu dàng mỉm cười đáp lại, cứ như chỉ vì tò mò nên mới nhìn ngang ngó dọc vậy thôi.
Đáng nói ở chỗ...!tên cô gái này nghe sao quen tai lắm, gọi là Thanh Thanh.
Thảo nào Trúc cứ có cảm giác như đã gặp cô ta ở đâu rồi.
Mọi chuyện có vẻ thú vị đó đa!
Lúc này các cánh đàn ông đang ngồi uống trà trò chuyện bên hồ sen.
Không biết ba Hưởng đã gặp mặt người ta chưa nhỉ? Người cũng đã tìm tới tận cửa rồi, chồng cô chắc là sẽ bất ngờ lắm đây!
Trúc ngồi xuống ghế trống cạnh cô hai Hoa, dáng vẻ đoan trang lắng nghe mọi người trò chuyện.
Không ai tự dưng đến nhà người khác làm khách, còn kéo theo họ hàng đông đúc như thế, cô thật tò mò muốn biết bọn họ đến đây làm gì.
Vẻ mặt cô hai Hoa lạnh tanh như tờ, còn chẳng thèm giả vờ nhiệt tình vui vẻ chào đón nhà chồng, xem ra chuyện lần này không phải nhỏ.
Sau mấy lượt trà, bà Lài cũng mở lời với bà Kim: "Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn thương lượng với chị sui.
Tôi cũng chẳng muốn vòng vo phí thời gian nữa, nói thẳng ra là chuyện liên quan đến con nối dòng của thằng Tài nhà tôi."
Bầu không khí bỗng nhiên lắng đọng, sắc mặt cô hai Hoa trắng bệch, hàng mi run run chẳng biết là do tức giận hay tủi thân sắp khóc, bàn tay siết chặt đặt trên gối hiện rõ đường mạch máu dưới lớp da trắng nhợt.
Bà Kim nhấp ngụm trà, quay qua nói với con dâu: “Trúc, con dẫn mấy cô em chồng của Hai Hoa ra ngoài dạo một vòng đi.
Con coi sắp xếp phòng ở cho mọi người, dù sao trời cũng muộn rồi, đêm nay mọi người cứ ở lại đây, sáng mai hẵng về.”
Trúc vâng dạ đứng lên, chào qua người lớn có mặt trong phòng, sau đó dẫn theo hai cô em gái dượng hai Tài và cô gái tên Thanh Thanh ra ngoài.
Cô ba Dung bằng tuổi với cô, đều vừa tròn hai mươi.
Cô tư Mỹ năm nay mới mười sáu, cũng đang đi học trên trường làng.
Trúc dẫn ba người đi vòng qua sân vườn, vừa khéo chỗ này có thể nhìn thấy mái hiên bên hồ sen, nơi phú ông cùng cậu ba Hưởng đang tiếp đãi khách nam.
Cô Dung bỗng dưng dừng lại, nhỏ nhẹ nói rằng: “Mợ ba bận việc cứ đi trước đi, tôi muốn đến chỗ ba ngồi chơi một chút.”
Trúc mỉm cười đáp: “Vậy để tôi đưa các cô qua đó.
Chứ để mọi người tự mình đi qua, ba má và chồng tôi biết nhất định sẽ trách tôi tiếp khách không chu đáo.”
Không chờ ba người kia có đồng ý hay không, Trúc đã niềm nở đi trước dẫn đường.
Nhìn mái hiên cách đó không xa, lòng cô rộn ràng như trẩy hội.
Gương mặt cậu ba Hưởng dần xuất hiện trong tầm mắt cô, Trúc vì háo hức mà bỏ qua vệt đỏ ửng trên mặt của cậu khi nhìn thấy cô.
Lúc này trong đầu Trúc chỉ có một suy nghĩ: Chồng ơi, em dẫn đường đưa lối người yêu bé nhỏ của anh đến đây! Cảm động không? Kích động không? Liệu nhà còn giữ được nóc hay không?
Trong mái hiên bên hồ chỉ có ba con phú ông và ba con dượng hai Tài, không khí bên này khác xa bên trong phòng khách.
Có vẻ như phú ông và cậu ba chưa biết chuyện sắp xảy ra thì phải.
Vì quá phấn khởi mà lúc đến nơi hai má cô đỏ hây hây.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, cô lại tặng cho cậu ba một nụ cười híp mắt.
Ba Hưởng còn tưởng cô đang cười chê cậu chuyện mất mặt ở phòng tắm hồi chiều, bèn vờ ho mấy tiếng né tránh ánh mắt “nóng rực” của cô.
Người ta hay nói gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Thanh, trán cậu bỗng nhói lên một cơn đau điếng, sau đó mới giật mình nhận ra nụ cười kia của Trúc không phải mang ý trêu ghẹo như cậu nghĩ, mà nó ẩn chứa châm chọc cùng khinh thường.
Có gan nuôi nhân tình bên ngoài, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lí người ta tìm đến tận cửa!.