Mặc cho dòng nước lạnh thấu xương, cô Duyên vẫn liều mạng bơi về phía chậu gỗ sắp chìm xuống.
Đến khi bàn tay nắm được vành chậu, cô mừng rỡ kéo nó vào lòng, còn chưa kịp thốt lên hai chữ "con ơi" thì lại ngơ ngẩn cả người.
Trong chậu gỗ làm gì có đứa nhỏ nào, bên trong chỉ toàn là ễnh ương đang mở to mắt nhìn cô.
Đám ễnh ương vốn đang an ổn ở trong chậu, nào ngờ lại bị kẻ lạ quấy rầy, thế là chúng kéo nhau kêu inh ỏi vang trời, tiếp đó nhún mình nhảy thẳng lên mặt, lên đầu, lên vai, lên cổ cô Duyên.
Cô Duyên hoảng hồn hét lên một tiếng thê lương, nhưng mọi người xung quanh đều ăn ý vờ như không nghe không thấy, mặc cho cô ta bơi loạn xạ dưới nước vừa khóc vừa kêu.
Ở trên bờ, dượng hai Tài bị đánh đến mặt mày be bét.
Ba Hưởng vẫn chưa hạ cơn giận, cậu thô lỗ kéo người dậy, lại đấm vào bụng gã một cú khiến gã cong người quằn quại ngã xuống lần nữa.
"Mày là thằng súc sinh! Sao mày dám làm vậy với chị tao, hả? Mày ăn mày ở của nhà tao, lại dám chê huyết thống nhà tao? Mày muốn có con lắm phải không, muốn có người nối dõi có đúng không? Được lắm, được lắm, mày hại chị tao không thể có con, món nợ này tao lập tức tính đủ với mày!"
Ba Hưởng dứt lời liền dồn sức đạp về phía giữa chân dượng hai Tài.
Dượng hai Tài tức khắc đau đớn kêu rên, cả người dường như sắp bất tỉnh đến nơi.
Cậu còn muốn đá thêm mấy cái cho hả dạ, lúc này lại bị cô hai Hoa từ trong nhà chạy ra giữ lại, cô đỏ mắt khuyên nhủ: "Đủ rồi! Em đánh chết anh ta chỉ làm bẩn tay mình mà thôi.
Không đáng!"
Cô hai Hoa dùng khăn tay lau vết máu dính trên tay cậu ba Hưởng, từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn dượng hai Tài cái nào.
Dượng hai Tài vừa thấy cô liền vội vã bò tới ôm lấy chân cô, thở gấp nói: "Hoa à, anh biết anh sai rồi.
Nể tình chúng ta là vợ chồng lâu nay em tha thứ cho anh lần này được không? Hai Hoa, anh biết anh sai rồi! Anh hối hận rồi!"
Cô hai Hoa lạnh nhạt trả lời: "Giấy li hôn tôi đã cho người trình lên quan trên rồi.
Từ rày về sau hai chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Tôi cũng cho người thu dọn xong đồ đạc của anh, anh muốn tự mình cút khỏi đây hay là đợi ba tôi đánh gãy chân anh rồi gọi nhà họ Nguyễn đến khiêng anh về?"
Dượng hai Tài còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô hai Hoa lại cướp lời nói tiếp: "Đây là nhân nhượng cuối cùng tôi dành cho anh! Với những gì anh đã làm với tôi, tôi dư sức tố cáo anh lên quan trên, bỏ tù anh mọt gông đó đa!"
Dượng hai Tài biết mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, nếu cứ gan lì ở lại thì không cần đến phú ông ra tay, mà cậu ba Hưởng sẽ không buông tha cho dượng.
Dượng có thể bỏ mặc đứa con mình mong ngóng bao năm thì đã rõ được bản chất tham sống sợ chết ăn sâu trong máu.
Và đúng là không ngoài dự đoán, dượng hai Tài không năn nỉ thêm nữa mà vội vã lê thân thể đau nhức rời khỏi đây.
Cậu ba Hưởng nheo mắt nhìn theo bóng lưng chạy trốn của gã mà cười lạnh trong lòng.
Gã không những hại chị gái cậu không thể có con, còn từng xuống tay muốn giết vợ cậu, trên đời này làm gì có chuyện tha thứ dễ dàng như vậy.
Thấy cô hai Hoa thẩn thờ đứng cạnh, cậu hừ một tiếng, oán: "Đừng nói là chị chưa dứt tình với gã đó đấy!”
Cô hai Hoa thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chuyện thế này, chẳng lẽ chị không thể buồn hay sao? Được rồi, cho chị buồn nốt hôm nay thôi, được chưa?”
Cậu ba Hưởng lại hừ một tiếng, không đáp.
Cô hai Hoa cũng không để bụng, nói tiếp: “Chị thấy áy náy với vợ em quá đa.
Vì chuyện vợ chồng chị mà suýt nữa hại vợ em mất mạng.
Nếu Trúc nó có chuyện gì, chị sẽ ân hận đến cuối đời.”
Cậu ba Hưởng trách: “Vợ em làm sao xảy ra chuyện được chứ! Chị đừng nghĩ lung tung! Ầm ĩ nãy giờ cũng lâu rồi, em phải trở về xem Trúc dậy chưa!”
Thằng Đực lập tức hỏi ngay: “Vậy còn cô Duyên và đứa bé kia...”
Ba Hưởng nhăn mày, phiền chán: “Mày canh chừng cô ta, chưa ngâm đủ năm tiếng thì không cho lên bờ! Phải để cho cô ta hiểu được cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi khi ở dưới nước là thế nào! Còn về đứa nhỏ...!đưa nó về nhà ba ruột nó.
Tao cũng không so đo với một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa làm gì.
Nguồn đục thì dòng không trong, gốc cong thì cây không thẳng.
Ba má nó là cái dạng đó, giữ nó bên cạnh cũng chẳng ích gì.”
Cô hai Hoa nhìn bóng lưng vội vã rời đi của em trai mà buồn cười.
Mới đó không lâu vì trốn tránh cô vợ mới cưới mà cả ngày quần quật trong cửa hàng.
Thế mà bây giờ đã biết lo biết nghĩ cho người ta rồi, rồi tự mình đứng ra giải quyết việc nhà.
Cậu ba Hưởng xưa kia chỉ chú tâm việc làm ăn buôn bán, tuyệt đối không nhúng tay quản việc trong nhà.
Bình thường những chuyện lớn bé trong nhà đều do bà Kim và cô hai Hoa một tay lo liệu, chuyện khó giải quyết hơn xíu thì có phú ông ra mặt.
Tuy cậu ba không quản, nhưng không có nghĩa là cậu ba cái gì cũng không biết.
Cô hai Hoa nhìn mặt trời trên cao, mọi chuyện đều sẽ trở nên tốt đẹp, tươi sáng hẳn lên, nhỉ?
Lúc ba Hưởng trở về phòng thì trông thấy Trúc đang ngẩn ngơ ngồi dựa trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay quấn đầy băng vải của mình.
Chân không tự chủ được bước nhanh tới bên giường, dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Trúc buồn buồn lắc lư hai tay trước mặt cậu, nói: “Nhỡ bị biến dạng xấu xí thì làm sao bây giờ? Còn đâu bàn tay búp măng trắng nõn nuột nà nữa, sắp trở thành búp măng kho nhừ vì quá lửa rồi.”
Ba Hưởng thở ra một hơi, vừa tức vừa buồn cười trêu ghẹo: “Cho chừa cái thói ngang bướng không biết nghe lời! Thông minh có hạn mà liều mạng có thừa!”
Trúc cũng không tức giận, cô mím môi hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Là con người thì nhất định sẽ có lúc sai sót! Lần này em biết mình sai rồi! Tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm này!”
Bởi hậu quả không chỉ mình cô gánh chịu, mà người bên cạnh cũng sẽ bị vạ lây.
Cô đã hỏi thăm tình trạng con Đẹt thế nào, may mắn nó không gặp nguy hiểm, chỉ là lưng bị thương nặng cần phải dưỡng bệnh một thời gian.
Đã quen với thói kiêu ngạo hay trả treo của cô, lúc này cô lại ngoan ngoãn nghe lời như thế cậu lại cảm thấy không quen.
Ba Hưởng thở dài, cẩn thận nắm lấy tay cô nhìn hồi lâu, mới nói: “Chẳng phải nói ngày mai lên tỉnh xem bệnh cho chị hai sao, sẵn tiện xem vết thương này của mình luôn.
Đốc tờ trên đó giỏi mấy chuyện này hơn.”
Trúc thấy cũng hợp tình hợp lí, bèn không phản đối.
Sau đó cô chợt nhớ đến chuyện chính, kích động hỏi chồng: “Chuyện cô Duyên và anh rể sao rồi mình? Em nghe nói là mình đã tự đứng ra giải quyết chuyện này.”
Cậu ba Hương nhướng mày, đem mọi chuyện kể lại cho cô nghe.
Nào ngờ Trúc nghe xong lại cằn nhằn mấy câu: “Sao mình hiền quá vậy, cứ vậy thả người đi sao? Vậy thì coi như hai lần suýt chết của em cho không rồi!”
Cậu ba vờ gõ đầu cô, nói: “Sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Dám động đến hai người phụ nữ tôi thương, thì đừng hòng sống được yên ổn!”
Trúc bắt trọn trọng điểm, cười cười đá lông nheo với cậu: “Hai người phụ nữ mình thương, là ai vậy ạ?”
Ba Hưởng vội ho một tiếng, vẻ mặt trêu tức đáp: “Gã hại chị hai, khiến chị hai buồn tủi, mà chị hai buồn thì má cũng sẽ lo lắng mất ăn mất ngủ.
Không đúng sao?”
Trúc phối hợp gật đầu, “Ồ” một tiếng rồi nằm xuống kéo chăn đi ngủ.
Cậu trả lời thật “trân” luôn ý, làm cô tin sái cổ luôn rồi nè.
Cô thà đi ngủ dưỡng sức để ngày mai ngồi xe lên tỉnh, còn hơn nói chuyện với gã đàn ông có tên gọi mới là “Lươn Văn Hưởng”!.