Đứng trước cánh cổng sắt cao cao được chạm khắc tinh tế và bắt mắt, cậu ba Hưởng hít một ngụm thuốc lào, làn khói trắng phả ra từ mũi lượn lờ tan biến trong đêm.
Cơn gió rít gào vô tình quét ngang cũng không lạnh lẽo bằng vẻ mặt vô cảm của đứa gác cổng cứ luôn miệng lặp đi lặp một câu: “Ông và các cô cậu đã ngủ rồi, mời dượng về cho!”
Cậu ba Hưởng nheo mắt, một tay vò thuốc sợi toan nhồi vào tẩu thuốc gỗ mun bóng loáng, nhưng lại chợt đổi ý vứt mớ thuốc lào xuống đất rồi dùng gót chân giẫm mấy cái, ánh mắt xuyên qua cánh cổng sắt nhìn thẳng vào trong.
Thử hỏi nhà nào ngủ mà đèn đuốc sáng trưng như trời ban trưa, thậm chí còn cho người kéo đàn cò inh ỏi đêm hôm? Đây rõ ràng là đang ra oai phủ đầu thằng rể là cậu đấy đa!
“Đực, mày nghĩ xác suất tao trèo tường thành công là bao nhiêu?”
Nhìn bức tường cao vời vợi gần đó, thằng Đực thành thật khuyên ngăn: “Cậu ơi, nhà tỉnh trưởng nào có dễ trèo như thế ạ.
Cậu và con vừa mới ló đầu qua khỏi tường có khi đã bị chém rụng đầu rồi đấy chứ!”
Thầm nghĩ lời này cũng có lí, cậu ba Hưởng lại đánh giá cánh cổng trước mặt, hỏi: “Hay là lái xe xông thẳng vào trong?”
Thằng Đực quả quyết lắc đầu, không cần nghĩ ngợi đã nói: “Cổng nhà tỉnh trưởng đâu phải cứ tông là vào được ạ.
Chỉ sợ cổng vẫn ở đó, còn người và xe thì bị bắn ngược bay đến phương trời nào rồi!”
Ba Hưởng dựa người vào thân xe, chậc lưỡi mấy tiếng, than thở: “Cái này không được, cái kia cũng không được, mày nói cậu nên làm sao bây giờ?”
Chân thằng Đực run lẩy bẩy, nó chỉ muốn quỳ lạy, van xin cậu ba tha nó.
Chuyện này tại sao lại rơi xuống trên đầu nó rồi? Nó làm tôi tớ bộ dễ dàng lắm hay sao!
Vì thế chẳng mấy chốc, trước của nhà tỉnh trưởng bỗng có tiếng kêu gào chói tai như heo rống: “Mợ ba ơi mợ ba, cậu ba đến rước mợ về nhà.
Mợ mau mở cửa đi mợ ơi! Cậu con nhớ thương mợ lung lắm! Mợ ơi mợ ơi!”
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Tiếng đàn cò vẫn réo rắt không ngừng.
Tiếng kêu gào thảm thiết ngoài cổng vẫn không dứt.
Tình cảnh nhất thời lập tức thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người đi đường, không lâu sao bên ngoài liền truyền tai nhau tin tức vợ chồng cô út Trúc nhà tỉnh trưởng cãi vã nhau, tỉnh trưởng vì thương con gái mà nổi cơn tam bành không cho dượng út vào nhà, nhất quyết bắt cô út phải bỏ chồng!
Chắc là vợ chồng cô Trúc sắp bỏ nhau rồi!
Người ngoài nghĩ gì thì tạm thời gác qua một bên, bởi thằng Đực gào rống muốn rách cổ họng mà người bên trong vẫn làm ngơ như không nghe không thấy.
Nó ước gì có thể ho ra ngụm máu rồi lăn đùng bất tỉnh để trốn tránh ánh mắt sắc như dao lam của cậu ba nhà mình.
Ngay khi nó chới với trên bờ tuyệt vọng thì hai mắt bỗng loè đi vì ánh đèn của một chiếc xe hộp đang chạy tới.
Cánh cổng to lớn bề thế chậm rãi mở ra, chiếc xe nọ nhất thời bị xe của cậu ba Hưởng chắn ở giữa không thể đi vào.
Cửa sổ xe nhanh chóng được kéo xuống, người bên trong vui vẻ nhìn cậu ba đang đứng bên cạnh, to tiếng nói: “Phiền em rể nhích xe tránh qua một bên nào.
Chặn trước cửa nhà người khác rất không phải phép đấy đa!”
Cậu ba Hưởng một tay đút túi quần, nhướng mày nhìn người trong xe nọ.
Đó là cậu tư Thanh Trà, bên cạnh còn có một người xa lạ mà cậu chưa từng gặp qua bao giờ.
Lại là một tên mặt trắng mi cong, người này khiến cậu nhớ ngay tới gương mặt ngây thơ của Phạm Sáng.
Bề ngoài là một hồ nước trong veo mát lạnh, nhưng nhúng tay vào thì mới biết nó tanh hôi mùi bùn.
Ba Hưởng hiếm khi không nổi nóng, chỉ nhún vai, rồi gật đầu nói: “Được rồi, chờ chút.”
Thanh Trà cũng bất ngờ, người ta đã nghe lời như thế, cậu cũng không có lí do gì để tiếp tục gây khó dễ nữa.
Ba Hưởng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, động tác lưu loát, dứt khoát nổ máy vọt thẳng vào cổng.
Chờ khi đã thành công vào cổng nhà tỉnh trường, cậu mới xuống xe ngoắc thằng Đực vẫn còn há mồm kinh ngạc đứng bên ngoài, bảo nó nhanh đi cất xe rồi mỉm cười với Thanh Trà đang nheo mắt nhìn mình ở xa xa: “Anh vợ, vào nhanh đi chứ! Mọi người đang chờ chúng ta đó đa!”
Thanh Trà biết lần này mình bị thằng em rể xấu xa này xỏ mũi dắt đi rồi, vào nhà nhất định sẽ bị ba và anh trai mắng cho nước miếng đầu đầu.
Nhìn thấy cậu thở dài, người bên cạnh mới tò mò hỏi thăm: “Ai vậy?”
Thanh Trà xoa trán, cười khẩy một tiếng, trả lời: “Là kẻ cướp đi báu vật của nhà tao, nhưng lại không biết trân trọng!”
“Tao tới đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Hẳn là không sao đâu.
Dù gì cũng có ai biết mày là ai đâu, đừng quá lo lắng.”
Lần này đến phiên người nọ thở dài, giọng nói tràn ngập áy náy: “Tao cũng không muốn làm phiền mày thế này, chỉ tại tao hết cách rồi.”
Thanh Trà khoát tay, tỏ vẻ không để bụng, nói: “Mày từng cứu tao, tao luôn ghi nhớ trong lòng.
Coi như lần này tao trả ơn cho mày, cho nên đừng nói mấy câu khách sáo kia nữa.
Mà Gia Minh này, mày không thể nói cụ thể rắc rối của mày cho tao nghe ư? Biết đâu tao có thể giúp mày giải quyết nó.”
Người tên Gia Minh lắc đầu, đáp: “Tạm thời tao còn chưa chắc chắn được gì, nếu thật sự cần giúp đỡ tao sẽ mặt dày nhờ vả mày mà.”
Thanh Trà cũng không gặng hỏi, chỉ gật đầu đáp lại.
Vừa lúc xe đã vào cổng lớn, hai người xuống xe đối mặt với cậu ba Hưởng đã đứng chờ từ trước.
Cậu ba Hưởng rất tự nhiên mà giới thiệu: “Chào cậu, tôi là Lê Hưởng - em rể của cậu tư Thanh Trà.”
Gia Minh lễ phép gật đầu, nói: “Chào anh, tôi tên Gia Minh, là bạn của Thanh Trà.”
Gia Minh? Cái tên nghe thật lạ tai, ba Hưởng chắc chắn trong các nhà có quyền có thế ở tỉnh Giang không ai có tên này, hoặc nếu trùng tên thì cậu đều biết mặt những người đó.
Thanh Trà lập tức cắt ngang màn chào hỏi của hai người họ, thái độ lạnh nhạt nói với em rể mình: “Đã tới rồi thì vào trong đi, bởi dù có đuổi cậu thì cậu cũng mặt dày mày dạn ở lại mà thôi.”
Cậu ba Hưởng không chút ngại ngùng, cười toe toét nói rằng: “Chưa dỗ được vợ nhà thì sao có thể kê cao gối ngủ ngon đây.
Khi nào các anh cưới vợ rồi thì sẽ hiểu được nổi khổ của tôi.”
Thanh Trà cười khẽ, hỏi vặn lại: “Khổ đến mức phải chạy đi tâm sự với một con hát để tìm kiếm chút an ủi rẻ tiền? Anh em nhà tôi chỉ sợ đời này không có vinh hạnh trải qua cái khổ này của cậu ba Hưởng đâu!”
Một lần sa chân cả đời mang tiếng xấu.
Ba Hưởng quyết định không bàn tới vấn đề này nữa.
Nhóm người đi một đoạn thì đến sân lớn trước nhà.
Dưới ánh trăng, cả gia đình tỉnh trưởng đang cùng nhau ngồi uống trà, nghe đàn cò, thỉnh thoảng còn trò chuyện nói cười vui vẻ.
Chẳng đợi nhà vợ bày sắc mặt cho mình xem, ba Hưởng đã vội đi lên trước, mở lời chào hỏi tất cả mọi người.
Tỉnh trưởng đặt ly trà trong tay xuống bàn, liếc Thanh Trà một cái rồi mới quay sang con rể, giọng không vui nói: “Chẳng phải tôi đã nói muốn giữ con út ở lại nhà chơi vài ngày hay sao? Cậu một ngày đến đây mấy bận là có ý gì?”
Ba Hưởng từ tốn trả lời: “Thưa ba, con đến đây không phải để rước vợ con về.
Con đến đây một là thăm hỏi mọi người trong nhà, hai là xin được ở lại bên cạnh vợ con.
Nói nào ngay vợ chồng sống chung đã quen, bây giờ không có Trúc bên cạnh, con không ngủ được!”
Phụt! Trúc vừa uống ngụm trà nghe thế liền phun hết ra ngoài.
Ba Hưởng nhìn một bên áo mình lấm lem vệt nước thì nhướng mày, thầm nghĩ cô phun hay lắm, lúc này cậu có lí do đường đường chính chính ở lại rồi!.