Như bị lời cậu ba Hưởng chọc trúng suy nghĩ trong đầu, tâm trạng cô hai Hoa vốn đang bất ổn liền theo đó kích động to tiếng: “Em nói bậy bạ cái chi đó hả! Chị tại sao phải chạy trốn chứ? Chẳng qua chị chán ngấy cuộc sống tấp nập ở đây rồi, chị chỉ muốn trở về sống tiếp những ngày bình yên bên ba bên má mà thôi.”
Thái độ của chị gái khiến ba Hưởng bắt đầu sinh nghi, cậu nhăn mày trầm tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào, chỉ đành xuống nước khuyên nhủ: “Hay chị thong thả thêm ít hôm nữa, chờ vợ chồng em về cùng luôn đa. Chớ để chị trở về một mình thế này, làm sao em yên lòng cho đặng?”
Cô hai Hoa cúi đầu che giấu ánh mắt hoảng loạn của mình, đôi bàn tay đặt trên gối không ngừng xoắn chặt vào nhau, nghe cậu nói thế mới nhẹ giọng trả lời: “Chị lớn rồi, chớ có phải con nít đâu mà không biết đường về nhà. Vợ chồng em lu bu nhiều việc, không cần lo lắng chuyện của chị đâu. Vả lại chị không hợp không khí trên này, mới ở lại mấy hôm trong người cứ bực bội không vui. Thôi thì sớm về nhà thủ thỉ với ba má cho vui nhà vui cửa.”
Thấy cô hai Hoa đã cương quyết như thế, ba Hưởng cũng không lên tiếng cản ngăn thêm nữa. Cậu thở dài đầu hàng, nói: “Được rồi, vậy thì để em bảo thằng Đực lái xe đưa chị về dưới.”
Thấy điệu bộ cô hai Hoa như muốn từ chối, ba Hưởng lập tức phất tay, nghiêm mặt nói: “Riêng chuyện này chị không được cãi em! Một là chị tiếp tục ở lại đây chờ vợ chồng em cùng về. Hai là để thằng Đực đưa chị trở về. Chị chọn đi!”
Tính tình em trai ra sao, cô hai Hoa cũng không lạ gì nữa. Cậu đã lùi một bước, cô mà không nương theo đó nhún nhường thì có khi cậu lại quậy cho lớn chuyện lên, đến lúc đó người thiệt thòi chỉ có cô thôi. Vì thế mọi chuyện cứ đơn giản quyết định như thế, tôi tớ trong nhà tiếp tục công việc thu dọn đồ đạc của mình rồi khiên vác ra xe.
Nhìn đám người ăn kẻ ở bận rộn nối đuối nhau hệt như đàn kiến khuân mồi về tổ, lúc này Trúc mới sốt ruột vòng qua ngồi cạnh cô hai Hoa, cười hỏi: “Chị hai định về bây giờ luôn ư? Vậy thì có gấp gáp quá không ạ. Không ấy sáng mai hẵng về nha chị, để em chuẩn bị ít quà gửi chị mang về cho ba má và chú tư nữa đa!”
Dĩ nhiên mấy lời này không thể lung lay được quyết định của cô hai Hoa, cô nắm tay Trúc vỗ nhè nhẹ mấy cái, nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, chị đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy cả rồi. Với lại hai đứa cũng có phải ở trên này luôn không về dưới đâu, quà cáp thủng thẳng rồi lựa.”
Thời gian cấp bách, Trúc liếc sang cậu ba Hưởng gần đó, đắn đo hồi lâu mới nắm chặt tay cô hai Hoa, nhỏ giọng nói: “Chị hai, thật ra em đã biết…”
Cô hai Hoa lập tức trở tay vỗ nhẹ em dâu, cười nói: “Chị biết em nhớ ngài tỉnh trưởng và các cậu bên nhà lung lắm, cho nên sẽ giúp em nói chuyện với ba má bên dưới, em cứ yên tâm ở lại đây chơi thêm mấy hôm nha.”
Trong ánh mắt cô hai Hoa lấp ló tia van xin mong Trúc đừng nói tiếp nữa. Trúc cũng không đành lòng nói trắng mọi việc ra trước mặt mọi người, cô nhỏm người ôm chằm lấy cô hai Hoa thì thầm nói câu xin lỗi. Chính mắt cô đã chứng kiến nỗi đau chị chồng phải trải qua, vậy mà bây giờ lại tiếp tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác.
…Bắc thang lên hỏi trăng già,…
…Phải chăng phận gái mưa sa giữa trời.()…
Vì để tránh cậu ba Hưởng nghi ngờ về hành động kích động của mình, Trúc vừa ôm cô hai Hoa, vừa nói với giọng buồn buồn: “Chị về dưới chuyên tâm dưỡng bệnh cho thật tốt nha. Đừng suy nghĩ lung tung… về những chuyện đã qua. Em thương chị lắm!”
Cô hai Hoa cụp mắt, lén lao đi giọt lệ đọng dưới khoé mắt, bàn tay nhịp nhàng vỗ về em dâu, nói: “Chị biết.”